Phong Mang

Chương 228: Một nhà hành vi điên rồ


Đọc truyện Phong Mang – Chương 228: Một nhà hành vi điên rồ

Cách phim truyền hình 《Màu đỏ chiến thần 》 không lâu, phim điện ảnh của Lý Thượng 《 Hắc Độc 》 cũng giết đến rồi.

《Màu đỏ chiến thần》 hầu như là đồng thời tiến hành quay phim và hậu kỳ, như vậy có thể rút ngắn lại chu kỳ chế tạo, mau chóng chiếu phim, còn có thể tiết kiệm không ít chi phí.

Cho nên không có gì bất ngờ, 《Màu đỏ chiến thần》 công chiếu trước, đại khái đến trung kỳ, 《 Hắc Độc 》 sẽ chiếu phim.

Phùng Mục Chi cùng Lý Thượng lấy được kế hoạch tuyên truyền 《 Màu đỏ chiến thần 》, Lý Thượng lập tức đưa tới tay Thái Bằng.

Kết quả, Thái Bằng không chỉ có không thể hiện biết ơn, còn lãnh trào nói: “Cậu có thể đừng làm mấy việc vô nghĩa hay không?”

Lý Thượng hỏi lại: “Cái gì gọi là vô nghĩa?”

“Cậu nói cái gì gọi là vô nghĩa? Có can hệ tới Hàn Đông liền là vô nghĩa! Tổn hại lợi ích của hắn liền là vô nghĩa!”

Thái Bằng nói xong liền đem bản kế hoạch ném xuống đầu Lý Thượng.

“Cậu con mẹ nó là muốn tôi tuyên truyền giúp sao?”

Lý Thượng đại khái đã quen thói thô bạo của Thái Bằng, đưa tay tiếp được bản kế hoạch kia, bất động thanh sắc dùng bật lửa đốt.

Thái Bằng lại nói: “Tôi đáp ứng hợp tác với cậu, không phải để cậu theo dõi Hàn Đông, mà là để cậu theo dõi hướng đi, chính sách bên kia.”

“Hướng đi chính là bưng Hạ Dương Trác!”

“Cậu nếu biết, để làm gì không mang kế hoạch tuyên truyền của Hạ Dương Trác đến đây?”


Lý Thượng cười lạnh, “Anh nghĩ rằng tôi không muốn sao? Mấu chốt là quyền quản lý Hạ Dương Trác ở trong tay Du Minh. Đừng nói tôi, ngay cả quyền lực của Phùng Mục cũng không tiếp xúc được đến.”

“Du Minh này là ở đâu ra?” Thái Bằng hỏi.

“Du Minh anh cũng không biết sao? Liền lên mạng tìm độc dược phòng vé a, sau lưng có đại kim chủ thần bí, đầu tư một vài triệu tựa như chơi.”

“Náo loạn nửa ngày chính là hắn ~” Thái Bằng hừ nói, “Cậu nếu không nói, tôi căn bản không biết hắn tên Du Minh.”

“Chính là người kia, hiện tại đã chuyển tới sau màn rồi. Lúc đầu tất cả mọi người nghĩ Hạ Dương Trác sẽ bị vùi ở trong tay hắn, không nghĩ tới hiện tại lại có thể tung hoành đến phong sinh thủy khởi.”

(phong sinh thủy khởi: thuận buồm xuôi gió)

Thái Bằng không khỏi nổi lên hứng thú, “Cậu bình thường tiếp xúc với người kia thế nào?”

“Rất ít, Hàn Đông mới gần gũi, hai người bọn họ quan hệ đặc biệt tốt.”

“Đặc biệt tốt?” Thái Bằng hừ lạnh một tiếng, “Có bao nhiêu đặc biệt?”

“Có thể ngủ chung một chăn, thậm chí mặc chung một cái quần.”

Thái Bằng trả lời: “Ngủ chung một chăn tôi còn tin, mặc chung quần coi như thôi đi. Ai có thể mặc vừa quần cùng Hàn Đông, tôi lập tức cưới người đó!”Lý Thượng đột nhiên có xúc động muốn đem đôi chân của mình chỉnh trở về.

Suy nghĩ của Thái Bằng vừa chạy đi xa liền xả đến không trở lại được, các loại cảm nhận tư vị tốt đẹp này.

“Hai cái đại chân dài kia hôn lên… Thật sự là thích mãi a… X lên liền càng không cần phải nói… Nhất là từ phía sau… lại cái chân của hắn…”

Sắc mặt Lý Thượng đột biến, “Anh đã thượng hắn?”

“Trong mộng.” Giọng điệu Thái Bằng thản nhiên.

Lý Thượng nâng trán, “Làm sợ muốn chết, tôi còn tưởng là thật.”

Thái Bằng thắc mắc, “Tôi có thượng hắn hay không, như thế nào lại làm cậu sợ?”

Lý Thượng cũng mới có chút kinh ngạc.

“Tôi chỉ là một câu cửa miệng như vậy.”

“Không hẳn đi?” Thái Bằng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, “Tôi như thế nào cảm thấy sắc mặt của cậu cũng không đúng?”

“Có sao?” Lý Thượng tự mình cũng không cảm thấy.

Thái Bằng đột nhiên phun ra một cái ý tưởng sét đánh.

“Cậu sẽ không phải thích Hàn Đông đi?”


Nhãn cầu Lý Thượng đều nhanh rơi ra rồi, “Làm sao có thể?”

“Như thế nào không có khả năng? Cậu nếu không thích hắn, để làm gì suốt ngày theo dõi hắn?”

“Tôi theo dõi hắn là vì cạnh tranh, đối nghịch!”

“Cậu vì sao phải đối nghịch với hắn?”

“Bởi vì tôi không phục, tôi cảm thấy hắn không có bản lĩnh, đều là bằng vào vận khí!”

“Cậu nói ai không bản lĩnh?”

“… Không phải, làm sao lại xả đến vấn đề này đây?”

“Tôi hỏi cậu, cậu nói ai không bản lĩnh đây??!!”

Năm phút đồng hồ sau, Lý Thượng nhe răng méo miệng đi ra từ văn phòng Thái Bằng, trong lòng thầm mắng.

Mẹ kiếp! Thật vất vả tìm được một đối tác, lại con mẹ nó gặp phải fan thiếu não của Hàn Đông

Đêm khuya, tất cả mọi người đã đi vào giấc ngủ, trong thư phòng Vương gia vẫn như trước sáng lên một tiểu đèn bàn.

Nhưng mà, thân ảnh dưới đèn lại thay đổi.

Hàn Đông đang nghiên cứu một quyển huyền học.

Trước kia loại sách này, đừng nói nhìn, dù là xuất hiện trong nhà Vương Trung Đỉnh, đều là tội mất đầu.

Hiện giờ Vương Trung Đỉnh lại chủ động mang về, thu thập phổ biến, thậm chí cả “Bảo điển” nội truyền tà giáo đều chỉnh đến đây rồi. Chính là vì để Hàn Đông sớm tu đạo thành tiên, từ đó làm cho cái dàn “yêu quái” dài thướt tha kia bớt hiện hình.

Mà lần này Hàn Đông cũng thay đổi tâm hồn ngoạn nháo, mỗi ngày dốc lòng tu luyện, cũng không nhàn hạ.


Vương Trung Đỉnh đồng hành phụ giúp, từ nào Hàn Đông không biết hoặc là không rõ nghĩa, y sẽ tích cực hỗ trợ tìm đọc tư liệu.

Phu phu hai người một hiện đại một cổ xưa, chỉ thấy đang tập trung xem chăm chú, trên vách tường tuyên khắc lên hai soái ảnh ân ái ấm áp.

Ngay cả tiểu nhi tử có chút hiểu biết cũng đến gõ cửa, giọng điệu giống như hiến vật quý nói: “Ba ba, người lông mày đen rậm, uốn giống như Cự Long, chứng tỏ tính dục phi thường thịnh vượng.” =))) trẻ con trẻ cái biết tính dục là cái gì không vậy (→_→)

Vương Trung Đỉnh không chỉ có lông mày đen, mặt cũng đều đen rồi.

“Ai cho con xem lung tung?”

Tây Tây ủy khuất, “Vì cái gì đuôi sam thúc thúc xem, người liền thổi phồng, con xem người lại mắng con đây?”

Vương Trung Đỉnh tận tình khuyên dạy: “Đây không phải cái con nên xem, đối với con không có tác dụng gì.”

“Vậy người sao không nói cho con biết sớm chút? Con đã xem nhiều như vậy rồi.”

Vương Trung Đỉnh căng thẳng, “Con xem bao nhiêu?”

Tiểu miệng của Tây Tây mím thật chặt.

Trong lòng Vương Trung Đỉnh đột nhiên có dự cảm bất thường, y bước nhanh đến phòng học nhỏ của Tây Tây.

Đẩy cửa ra, thân thể kịch chấn.

Chữ ở trên bàn học đã chồngchất thành núi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.