Đọc truyện Phong Lưu – Chương 464: Hết
Về phần Cao Lệ châu, đại tướng quân Tô Định Viễn Tô nổi danh thiết diện vô tư, lục thân bất nhận, nắm giữ binh quyền. Uy tín trong triều, trong quân vô cùng cao, dù hắn có hậu đài đường muội Dương quý phi cũng không dám trêu chọc.
Lý Lâm Phủ ngồi ở bên phải Đường Tiểu Đông, tựa hồ không nhìn thấy sự tồn tại Dương Quốc Trung, liên tiếp thay mặt Đường Tiểu Đông mời rượu chúng đại thần.
Loại tràng diện náo nhiệt này, mặc tửu lượng của ngươi khá hơn nữa, được xưng tửu tiên cũng phải gục xuống.
Đường Tiểu uống đến nỗi mơ mơ màng màng, phía sau như thế nào cũng không biết, đợi đến khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày thứ hai.
Mùi rượu đầy người, Kha Vân Tiên kéo hắn đến ngâm nước nóng trong phòng, uống canh giải rượu, sau đó mới để hắn tiến cung.
Trong lúc này, thị nữ thiếp thân Hỷ nhi của quý phi nương nương đã tới thôi giá nhiều lần, nếu không tỉnh lại, chỉ sợ thật phải dẫn người từ trên giường đi.
Ngày hôm qua gặp vua, Đường Tiểu Đông bàn giao việc binh quyền, đồng thời từ chức Bình Uy đại tướng quân.
Chuyện từ chức làm bá quan văn võ cả triều khiếp sợ, vẻ mặt Lý Lâm Phủ lại càng phức tạp.
Đường Huyền Tông ngây người một hồi lâu, nói nhỏ mấy câu với Cao Lực Sĩ đang hầu hạ ở bên người.
Chuẩn tấu.
Không cần vào triều, không cần khấu đầu lễ bái hoàng thượng, chẳng qua là tiểu quan ngũ phẩm. Đường Tiểu Đông mừng rỡ, một thân nhẹ nhõm vào cung, trực tiếp chạy tới tẩm cung trưởng công chúa Ngọc Chân. Truyện Tiên Hiệp – TruyệnFULL.vn
Chân trước mới nhảy vào phòng ngủ, mỹ nhân sớm chờ nóng lòng lao vào trong lòng ngực của hắn, môi đỏ mọng mê người, điên cuồng hôn hít.
Dương quý phi không có ở đây, chắc đã theo bồi tiếp Đường Huyền Tông?
Đường Tiểu Đông hôn nhẹ bảo bối cũng vô cùng tư niệm. Một củi khô, một lủa lớn, hai người ôm nhau hôn, hoạt động từng bước, sau đó ngã xuống giường lớn, say sưa chiến đấu.
Căn bản không cần kích thích, trưởng công chúa Ngọc Chân đã sớm xuân triều lai láng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Trong lúc nhất thời, giường lớn chuyển động, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ tiêu hồn từ trướng âm truyền ra.
Hai người tận tình phóng túng, triền miên hết sức, hiến trưởng công chúa Ngọc Chân chết đi sống lại, lên đỉnh vô số lần, rốt cục mở miệng xin tha.
Đúng lúc Dương quý phi chạy tới, cuối cùng cứu nàng một mạng.
Đệ nhất mỹ nữ Đại Đường so với Trưởng công chúa Ngọc Chân còn điên cuồng hơn, áo khoác da cừu vung ra, trực tiếp nhào tới giường.
Trong khi Đường Tiểu Đông còn đang ngây người, nàng đã như sói cái động dục, đẩy ngã hắn, trực tiếp cưỡi lên thi triển chiêu thức Quan âm Tọa Liên, khiến cả giường lớn dao động như động đất.
Đổ mồ hôi, quý phi nương nương, mẫu nghi thiên hạ, bên ngoài khoác áo lông cừu, thế nhưng bên trong lại cuồng nhiệt thế này.
Đường Tiểu Đông nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi Dương quý phi rên rỉ xụi lơ, lập tức đại thế tung mình, lấy chiêu thế ngồi thiền, hung ác công kích.
Dương quý phi phấn khởi vô cùng, tiếng rên rỉ cùng tiếng thét chói tai vang dội, dọa Trưởng công chúa Ngọc Chân sợ đến mức hồn phi phách tán. Bất đắc dĩ lấy lại
tinh thần bò dậy, dùng miệng che lại miệng nhỏ của nàng. Lúc này mới khiến âm thanh dọa người của nàng biến mất.
Sau cực độ điên cuồng là cực độ mệt mỏi, ba người ôm nhau xếp thành một đoàn, trùm chăn gấm lên.
Đường Tiểu Đông vẫn nằm sau trên lưng Dương quý phi, ôn nhu dỗ dành. Linh hồn nhỏ bé của nàng còn đang phiêu đãng trên thiên đường, chưa trở về thể xác.
Trưởng công chúa Ngọc Chân thì nằm nghiêng ôm hai người, một đôi đùi đẹp cuốn lấy chân hai người.
– Ngọc Chân tỷ.
– Ừm…
Trưởng công chúa Ngọc Chân mệt mỏi thấp giọng ứng tiếng, toàn thân tê tê dại dại, mềm nhũn không có một tia khí lực. Ngay cả khí lực để nói cũng không còn.
Đường Tiểu Đông nghiêng đầu, vuốt ve mái tóc của nàng, lấy vẻ mặt dịu dàng mà nghiêm túc chưa bao giờ có hỏi:
– Nếu có một ngày, ta mang theo các nàng rời khỏi trần thế xa hoa ồn ào này, đến một chỗ thế ngoại đào nguyên ẩn cư. Nàng chịu vứt bỏ vinh hoa phú quý đang có, cùng đi với ta hay không?
Thân hình mềm mại của Trưởng công chúa Ngọc Chân chấn động, nàng ngẩng đầu lên nhìn oan gia trước mặt, rất nghiêm túc rất chân thành, thấp giọng nói:
– Kó chàng, Ngọc Chân không muốn cuộc sống này nữa. Chàng đến đâu, Ngọc Chân sẽ theo đó.
Trong lòng Đường Tiểu Đông nóng lên, ôm hôn nàng thắm thiết, rất nhanh vừa tiểu đệ của hắn lại vọng động.
– Ngô…
Bị tuyệt thế thần binh của hắn kích thích, hồn phách Dương quý phi trở về bản thể.
Nàng rên rỉ một tiếng, xin khoan dung nói:
– Người tốt, không muốn, lại muốn mạng của người ta…
Thấy ánh mắt oan gia nóng bỏng chuyển tới người mình, Trưởng công chúa Ngọc Chân bị dọa sợ lùi vào góc giường, xin tha:
– Người ta cũng sắp chết rồi…
Cảm giác được thanh tuyệt thế thần binh càng bành trướng, lộ ra một cỗ khí phách hung hãn, Dương quý phi không khỏi sợ đến hoa dung thất sắc, luôn miệng xin tha:
– Người tốt, thật không muốn, nữa sẽ chết người đó… Ai… Để cho… Để cho Hỷ nhi tới hầu hạ chàng…
Tiểu ny tử Hỷ nhi sớm liếc mắt đưa tình, xuân tâm nhộn nhạo. Chỉ là không dám dính vào mà thôi, có khi hai người ở bên trong tẩm cung tận tình, Hỷ nhi thì trốn ở một bên nhìn lén…
Quan hệ mập mờ của ba người, Hỷ nhi biết rất rõ ràng, để nàng gia nhập, một là làm thỏa mãn nàng, hai là kéo nàng xuống nước, ba là thay hai người giải vây.
Oan gia này chiến đấu cường hãn tới mức làm hai người cũng chống đỡ không được, vội vã kêu gọi Hỷ nhi tới cứu giá.
Đường Tiểu Đông vừa nghe liền vui vẻ, thật ra thì trong lúc hắn nói chuyện cùng với Hỷ nhi không chỉ là liếc mắt đưa tình, mà sỗ sàng động thủ động cước đã là chuyện thường như cơm bữa, chỉ kém một chút xíu là không ăn luôn mà thôi.
Ăn cả Hỷ nhi, đó là chuyện sớm hay muộn. Nếu Dương quý phi đã mở miệng, Trưởng công chúa Ngọc Chân sợ bị công kích, liều mạng gật đầu đáp ứng, hắn cũng không khách khí thuận nước đẩy thuyền.
Trên giường ba người đại chiến, Hỷ nhi thì canh giữ ở phòng ngoài, lén nhìn cách trướng mạn nhìn tới mức mặt đỏ tim đập, toàn thân nóng rang như muốn nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Mặc dù nàng vẫn còn là xử nữ, nhưng tai nghe mắt thấy, đã hoàn toàn biết nam nữ hoan ái rất tuyệt vời, làm người ta quên hết tất cả, dù chết cũng không tiếc.
Nếu không lấy thân phận quý phi nương nương, sao dám hồng hạnh xuất tường, mạo hiểm tội
Tuy thân trưởng công chúa Ngọc Chân tự do, nhưng đã bó buộc chức quan, nếu bị phát hiện e rằng thân bại danh liệt, bôi nhọ thanh danh hoàng tộc, phải chịu tội chết.