Phong Lưu

Chương 446: Không phải bằng hữu thì là địch nhân


Đọc truyện Phong Lưu – Chương 446: Không phải bằng hữu thì là địch nhân


Mặc dù chủ soái Đường quân có khí cơ không mạnh, nhưng lại lộ ra một cỗ khí thế thần bí, một uy thế cường giả trời sinh.

Trong lòng hắn thở dài một tiếng, nhân tài bên phía đối phương rất nhiều, làm hắn phải bội phục.

Duẫn Hạ Hoành Tân tự giới thiệu là tộc trưởng của Duẫn Hạ gia tộc

Đường Tiểu Đông mỉm cười, mình đoán quả không sai.

Theo thám tử hồi báo và một số tin tức từ tù binh thì Uy quốc có hai đại thế lực là Giáp Hạ và Duẫn Hạ.

Kỳ thực điều này cũng không tính là bí mật gì cả, hai đại gia tộc này trời sinh tử địch, nhưng còn chưa tới mức trở mặt. Người Giáp Hạ đoạt hoàng quyền xong liền động đao với gia tộc Duẫn hạ.

Hồi đại tàn sát này khiến trên dưới Uy quốc khủng hoảng, phàm là người có quan hệ với gia tộc Duẫn Hạ, không quản ngươi là bần dân hay thế gia đều giết không tha.

Trong lúc loạn động, gần hai mươi vạn người đã chết, gia tộc Duẫn Hạ bị ép phải đi tha hương, mai danh ẩn tích tìm cơ hội báo thù.

Ý đồ của Duẫn Hạ Hoành Tân là hiệp trợ Đường quân phá thành với điều kiện tiêu diệt gia tộc Giáp Hạ và bồi dưỡng gia tộc Duẫn Hạ đăng cơ.

Đường Tiểu Đông nghe xong liền cười ha ha.

Tiêu diệt xong gia tộc Giáp Hạ có thể làm được, nhưng điều kiện phía sau thì tuyệt đối không được. Bởi vì quân binh Đại Đường đã lĩnh chỉ, không còn Uy quốc tồn tại

nữa, mà lãnh thổ của họ sẽ sát nhập vào bản đồ Đại Đường. : TruyệnFULL.vn

Duẫn Hạ Hoành Tân nhíu mày:

– Tướng quân không đồng ý sao?


Đường Tiểu Đông mỉm cười gật đầu, bộ dạng tự tin quả quyết.

Duẫn Hạ Hoành Tân ngẩn ra, khó hiểu nói:

– Có gia tộc Duẫn Hạ ta làm nội ứng, việc phá thành của quý quân càng thêm đơn giản, giảm bớt thương vong, là một công lao hạng nhất. Hơn nữa trong lúc phá thành. Vàng bạc châu báu, mỹ nữ… Ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đường Tiểu Đông mỉm cười, lắc đầu lần thứ hai:

– Điều kiện đầu tiên ta có thể đáp ứng, nhưng cái thứ hai tuyệt đối không thể!

– Vì sao?

Duẫn Hạ Hoành Tân ngẩn ra, đầu óc có vẻ phản ứng không kịp.

Đường Tiểu Đông cười ngạo nghễ:

– Duẫn Hạ Hoành Tân tiên sinh, ngươi đã quên mất tình thế trước mắt!

Tình thế trước mắt?

Là một tộc trưởng có tài, đương nhiên trí tuệ và bảnấp, Duẫn Hạ Hoành Tân vừa nghĩ một chút đã hiểu ý của Đường Tiểu Đông. Hắn hít một hơi khí lạnh, sắc mặt tái nhợt, trông xấu xí vô cùng.

Hắn cắn răng nói:

– Tướng quân, là một người sắp mất nước, họ sẽ vùng lên chống trả rất mạnh mẽ…

Đường Tiểu Đông xua tay cắt lời hắn:

– Duẫn Hạ Hoành Tân tiên sinh lại sai rồi, chiến tranh chỉ là một bộ phận người rất nhỏ, người Trung Hoa ta có câu danh ngôn “người có dân tâm có được thiên hạ”, ngươi đã hiểu?

Duẫn Hạ Hoành Tân cúi đầu trầm tư, hiển nhiên đang suy tư câu danh ngôn mà Đường Tiểu Đông vừa nói.

Đám người Ngũ Thiên Chiếu ôm đại đao ngồi ngay ngắn không có ý muốn nói chuyện.

Nhưng trong lòng thầm giơ ngón cái tán thưởng Đường Tiểu Đông, nói đến nỗi lão Uy khấu này không trả lời được.

– Tại hạ có điểm không rõ. Nhờ tướng quân chỉ điểm.

Duẫn Hạ Hoành Tân trăm điều nghi hoặc, đứng lên vái Đường Tiểu Đông thật sâu.

Uy khấu tuy rằng hung tàn đáng chết, nhưng ít ra so với đám Cao Lệ chỉ biết não tàn với tự sướng thì mạnh hơn nhiều.

Đường Tiểu Đông rung đùi đắc ý nói:

– Đạo lý kỳ thật rất đơn giản, ngươi chỉ cần đến Cao Lệ xem hoặc đi Tô Lưu thành là được.

Duẫn Hạ Hoành Tân ngơ ngác nhìn hắn, sau đó lại vái Đường Tiểu Đông một cái.

Con bà nó là con gấu! Đúng là ngu hết thuốc chữa!

Khó có được tâm tình tốt, Đường Tiểu Đông nhẫn nại giải thích:


– Chiến tranh, chỉ để thỏa mãn hành vi cá nhân của những người đương quyền, người khổ chân chính là bần dân bách tính không có cơm no áo ấm. Nếu giải quyết được vấn đề ăn no mặt ấm của bình dân, họ còn đánh đấm cái lông!

– Nói hay lắm!

Ngũ Thiên Chiếu là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi, Trần Huyền Lễ, Tống Kim cúi đầu trầm tư.

Lan Đình đưa ánh mắt oán trách nhìn Đường Tiểu Đông.

Nói quá hay! Trong lòng nàng khâm phục Đường Tiểu Đông mãi không thôi, may mắn mình không nhìn nhầm người, tương lai tướng công nhất định là một người để nàng…

Ai xa! Dù sao cũng yê tới chết mất!

Thế nhưng một câu cuối cùng lại như một giọt mực phá hủy bức tranh hoàn mỹ.

Đường Tiểu Đông cười nhếch miệng nhìn nàng, đối với Uy khấu không được khách khí.

Đổi lại điều này là cái liếc trắng mắt của nàng.

Duẫn Hạ Hoành Tân ngồi yên trên ghế, không nói một lời, chỉ là sắc mặt đột nhiên lúc trắng lúc hồng.

Cứ tưởng rằng tính toán vô cùng kín kẽ, Đường Tiểu Đông muốn lập đại công sẽ phải chấp nhận điều kiện của hắn. Ai ngờ, căn bản hắn không cần sự giúp đỡ này.

Càng làm hắn thêm khổ sở chính là lời nói của Đường Tiểu Đông muốn tiêu diệt quốc gia của ngươi, nhét lãnh thổ của ngươi vào bản đồ Đại Đường, đây là một chuyện mà những người yêu nước không thể chấp nhận.

Ám sát chủ soái, buộc Đường quân lui binh?

Ý niệm này mới dâng lên trong đầu đã cảm nhận được hai mươi mấy đạo sát khí bài sơn hải đảo ép về phía hắn. Khiến khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn dâng trào, lồng ngực khó chịu.

Khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút đỏ hồng, rồi biến mất, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhãn thần không còn sắc bén mà trở nên lờ đờ. Toàn thân giống như chợt già đi.

Đường Tiểu Đông cười ha ha:

– Duẫn Hạ Hoành Tân tiên sinh hãy suy nghĩ kỹ một chút.

Ý của hắn là điều kiên đầu tiên có thể chấp nhận, giúp gia tộc Duẫn Hạ báo thù.


Duẫn Hạ Hoành Tân đứng thẳng lên, thản nhiên nói:

– Ta thân là người Uy quốc, đương nhiên không thể trừng mắt nhìn quốc gia diệt vong.

Hắn nói với vẻ quyết tâm thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.

Ngũ Thiên Chiếu chống kiếm đưng dậy, mắt lộ sát khí, dường như muốn giết người.

Đường Tiểu Đông xua tay cười ha ha:

– Được rồi! Không phải bằng hữu thì là địch nhân. Hiện giờ ngươi bình an rời đi, nhưng lúc gặp lại chúng ta là tử địch. Hy vọng người của gia tộc Duẫn Hạ ai cũng được như ngươi.

Lão già này như cục đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, chỉ là so với đám bổng tử chỉ suốt ngày biết tự sướng thì mạnh hơn nhiều. Chí ít lão gia hỏa này cũng là một đối thủ đángDuẫn Hạ Hoành Tân quay người cúi chào Đường Tiểu Đông rồi sải bước rời đi.

Ngũ Thiên Chiếu giật mình hỏi:

– Cứ để hắn rời đi như vậy?

Tống Kim lạnh nhạt nói:

– Hắn là một đối thủ đáng tôn kính.

o0o

Duẫn Hạ Hoành Tân ra khỏi quân doanh, xoay người lên ngựa, mấy nhẫn giả trang phục đệ tử gia tộc theo sát phía sau.

Chiến mã mới chạy được nửa dặm, Duẫn Hạ Hoành Tân đang cưỡi trên lưng ngựa đột nhiên phun một ngụm máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.