Đọc truyện Phong Lưu – Chương 438: Mỹ phi Cao Lệ
– Nàng biết nói tiếng Hán hay không?
Có vẻ hơi chán, Đường Tiểu Đông thuận miệng hỏi một câu.
Tiểu nữu này bị dọa sợ như vậy mà còn muốn bá vương ngạnh thượng cung sao? Đúng là chẳng thú vị chút nào.
– Biết!
Tiểu nữu trả lời.
Đường Tiểu Đông ha hả, biết Hán ngữ là tốt rồi.
Hắn duỗi lưng, ngồi trên ghế thái sư dịu dàng an ủi:
– Đừng sợ, không ai làm tổn thương nàng đâu…
Mỹ nữ im lặng, tiếp tục lui vào góc giường vẻ mặt bất an càng rõ.
Không sợ mới là lạ.
Hai tỷ tỷ bị bắt cùng nàng mỗi ngày đều bị mấy đại quan đó khi dễ, chắc chắc mình cũng bị như vậy, làm sao không sợ hãi cho được.
Đường Tiểu Đông xoa mặt.
Con bà nó gấu, tiểu nữu này không tin lời
Hắn không khỏi cười cười tự giễu, đổi lại là người khác thì khẳng định còn lo âu thấp thỏm hơn.
– Nàng tên là gì?
– Kim Thuận Cơ…
– Kim Thuận Cơ? Ừ. Tên rất hay…
Đường Tiểu Đông rất nhẫn nại, hắn muốn nàng quên đi sự sợ hãi trong lòng.
– Trong nhà của nàng còn có…
Hắn vốn muốn hỏi trong nhà của nàng còn những ai, nhưng được một nửa thì dừng lại.
Tiểu nữu này bị bắt ở hoàng cung, tự nhiên không biết tình huống trong nhà, lúc này binh hoang mã loạn, nói không chừng…
Tuy nói quân kỷ nghiêm minh, không được tàn sát bá tính, nhưng khi tiến vào trong thành hiểu lầm là việc không thể tránh khỏi, bách tính chết dưới cự thạch và lửa lớn không ít. : TruyệnFULL.vn
Dù sao đi nữa một khi có chiến tranh thì người chịu khổ chính là dân chúng.
Kim Thuận Cơ đột nhiên quỳ xuống dập đầu:
– Tướng quân đại nhân, Thuận Cơ van cầu người, để Thuận Cơ về nhà đi. Van cầu người…
Bộ dạng khóc như lê hoa đái vũ của nàng thật khiến người ta thương tiếc.
– Về nhà?
Đường Tiểu Đông không khỏi lắc đầu cười khổ.
Hạm đội đang hướng về Hán Giang, càng lúc cách Cao Lệ càng xa, làm sao mà trở về.
– Van xin ngài, tướng quân đại nhân!
Đường Tiểu Đông to đầu như cái đấu, một nữ tử phong tình mỹ lệ với bộ dạng cầu xin mình như vậy, làm sao không nhức đầu cho được.
Khi nàng dập đầu tới phiền phức, Đường Tiểu Đông quát lên:
– Đừng khấu đầu nữa, còn khấu nữa ta không cho về.
Kim Thuận Cơ bị hắn quát, nàng sợ phát run người. Sau đó lộ biểu tình kinh hỷ, dập đầu tạ ơn:
– Cảm tạ tướng quân đại nhân, cảm tạ ngài!
Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, tức giận nói:
– Này! Ngươi dập đầu như vậy có thấy phiền không?
Kim Thuận Cơ thấp giọng trả lời
– Không phiền, Thuận Cơ phải cảm tạ tướng quân đại nhân, lễ tiết không thể thiếu được.
– Vậy ngươi tiếp tục khấu đi!
Đường Tiểu Đông thấy nàng như vậy, toàn bộ dục niệm tiêu tan.
Ai! Vốn muốn xơi tái tiểu nữu này, hiện tại hắn mềm lòng đáp ứng thả nàng đi…
Lão tử trở thành người lương thiện từ bao giờ?
Kim Thuận Cơ cười nhẹ một tiếng khiến Đường Tiểu Đông cũng phải ngẩn ngơ.
Nụ cười bách mị giai sinh khiến cả trăng sao trên trời cũng phải thất sắc.
Thấy trong mắt Đường Tiểu Đông lập lòe dục niệm, sắc mặt Kim Thuận Cơ trắng bệch.
Nàng vội vã ôm lấy cái gối che trước ngực, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc bất an nhìn hắn.
Đường Tiểu Đông cảm thấy mất mặt, phun ra một câu thô tục:
– Kháo. Coi chừng ta cường bạo nàng…
Kim Thuận Cơ đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng nói:
– Uhm. Thuận Cơ biết tướng quân là người tốt…
– Hảo nhân (người tốt)? Hảo dâm còn không sai biệt lắm…
Con bà nó là con gấu, chơi không vui!
Cảm thấy không thú vị, Đường Tiểu Đông kéo cửa khoang đi ra.
Một lát sau, Ngũ Thiên Chiếu đẩy cửa tiến vào, thấy tiểu mỹ nhân ôm lấy mền che thân, nhất thời giật mình.
Đường huynh đệ nhanh như vậy đã xong việc rồi? Làm sao vừa rồi không nghe thấy thanh âm gì?
– Ngũ tướng quân.
Khuôn mặt Kim Thuận Cơ đỏ ửng, nũng nịu nói:
– Xin ngài kêu hạ nhân cấp cho Thuận Cơ một bộ xiêm y.
– Ngươi. . .
Ngũ Thiên Chiếu há hốc miệng, sao tiểu nương tử này nói được Hán ngữ?
Sau một lúc hắn mới phản ứng, ngơ ngác hỏi lại:
– Ngươi… Muốn y phục để làm gì?
Kim Thuận Cơ giải thích rằng vị đại nhân vừa rồi muốn thu nàng làm nô tỳ thiếp thân.
NếuKim Thuận Cơ nói là Đường Tiểu Đông thu nàng làm thị thiếp, Ngũ Thiên Chiếu tuyệt không sẽ tin tưởng, chí ít mấy lão bà lớn nhỏ của Đường huynh đệ sẽ không đồng ý.
Mâu thuẫn nội bộ, sao nam nhân không đau đầu cho được?
Nô tỳ thiếp thân chính là công cụ để chủ nhân phát tiết, chỉ là thân phận thấp hơn thị thiếp rất nhiều.
Một hoàng phi Cao Lệ hạ mình làm thị tỳ thật khiến người ta kinh ngạc. Chỉ là vào tình cảnh này, làm thị tỳ chí ít có thể không bị đám người Ngũ Thiên Chiếu chà đạp.
Đúng là một lựa chọn chính xác.
Ngũ Thiên Chiếu lấy lại hồn phách xong thì gãi đầu liên tục:
– Trong quân lấy đâu ra y phục nữ nhân bây giờ?
Không có biện pháp, chỉ có thể kiếm cho nàng mấy bộ y phục quân sĩ, một thị tỳ không thể cứ mặc mãi cái bộ cánh câu hồn đoạt phách người ta như thế mãi được.
Kim Thuận Cơ đổi một bộ quân phục khiến người khác có một cảm giác là lạ, làm cho thú tính của người khác phải dâng trào.
Ngũ Thiên Chiếu liều mạng áp chế tà hỏa đang dâng lên trong đầu.
Thê tử của bằng hữu không thể ngó. Mặc dù Đường huynh đệ nói là thu thị tỳ, nhưng thật ra chính là nữ nhân của hắn. Không thể đụng vào được.
– Cảm tạ Ngũ tướng quân!
Kim Thuận Cơ tươi cười, dịu dàng thi lễ.
Ngũ Thiên Chiếu cười ha ha, nói chuyện với nàng rất khách khí.
Kim Thuận Cơ cúi đầu chín mươi độ:
– Ngũ tướng quân. Hai vị tỷ tỷ của Thuận Cơ số khổ, mong ngài hãy đối tốt với họ.
Mặt mo của Ngũ Thiên Chiếu đỏ lên, hắn cười hắc hắc:
– Cái này… Ta sẽ lo cho họ một nơi thật tốt…
Trong lòng hắn tính toán rất nhanh, ba mỹ phi Cao Lệ này, hắn coi trọng Kim Thuận Cơ nhất. Đường huynh đệ chơi đùa xong, nếu hắn không muốn thì mình sẽ nạp Kim Thuận Cơ làm tiểu thiếp. Về phần hai nữ nhân kia, nếu Lý Thiết Y và Tống Kim không muốn hắn cũng thu luôn.
Nam nhân suốt đời liều mạng là vì cái gì? Đơn giản là danh, lợi, mỹ nữ và tiền tài, càng nhiều càng tốt.
– Vậy Thuận Cơ ở đây thay mặt hai vị tỷ tỷ, cảm tạ Ngũ tướng quân.
Kim Thuận Cơ lại cúi mình nói là cảm tạ, nhưng thật ra là nhắc nhở hắn đừng quên lời đã nói.
Hai vị tỷ tỷ mệnh khổ rốt cuộc có tới được bến đậu như ý không?
Nàng nhờ sự thông minh, giả như đã thuộc về Đường Tiểu Đông hù dọa Ngũ Thiên Chiếu. Tiếp theo, số phận của nàng sẽ ra sao, càng nghĩ nàng càng thấp thỏm lo âu.
Ngũ Thiên Chiếu chỉ giỏi hành quân đánh giặc, phương diện này hắn rất khờ khạo. Nếu đổi lại là Tống Kim, chắc chắn sẽ nhận ra trò nhỏ của nàng.