Phong Lưu Tiểu Tử

Chương 7: Tái Ngộ Linh Nguyệt


Đọc truyện Phong Lưu Tiểu Tử – Chương 7: Tái Ngộ Linh Nguyệt

Trời đã tối mịt bên ngoài gió rét mùa đông thổi như những tiếng gào rít giữa không gian. Trăng đã lên cao tỏa ánh sáng mờ ảo, tiếng sói tru ảm đảm lại càng làm cho đêm này thật buồn tẻ cùng âm u.

Ngọn nến bay phập phù uyển chuyển chống lại cơn gió nhỏ luồn lách qua khe cửa, Vân Vũ nằm trên giường nhưng sao không ngủ được, ánh mắt cứ chằm chằm lên trần nhà.

– A di rốt cuộc là có chuyện gì mà nàng lại rời đi mà bỏ lại ta ở đây?

Tiếng gió bên ngoài càng lúc càng lớn làm cánh cửa tạo tiếng cành cạch, bất giác thần thức Vân Vũ đột biến, hắn cảm nhận được bên ngoài có người đang đi đến gần đây, Vân Vũ chồm dậy đi ra cửa ghé mắt qua khe dòm ngó.

Bên ngoài tối thui sẽ rất khó nhìn với người thường nhưng hắn lại khác biệt, “Thấu Thiên Nhãn” lập tức xoay tròn. Tại đây hắn thấy được một người trùm kín người và người này có một nguồn nội công rất quen thuộc nhưng hắn không nhớ đã gặp ở đâu.

Càng lúc người lạ mặt đến gần, Vân Vũ cũng đã chuẩn bị động thủ nếu như người kia có hành động xấu.

Cộc Cộc

Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Vũ lên tiếng.

– Là ai?

Bên ngoài im lặng không tiếng đáp lại chỉ có tiếng gió rít, Vân Vũ lại lên tiếng.


– Là ai ở ngoài đó?

Vẫn không một tiếng đáp lại nhưng “Xoạc”, trường kiếm đột nhiên xuất hiện đâm xuyên qua cánh cửa nhắm trúng bụng Vân Vũ, hắn lách mình thối lui ra sau trên miệng thì chửi.

– Con mẹ nó chứ, hôm nay dẵm phải cứt chó sao vậy?

Đùng!!!!! Cánh cửa bị phá vỡ toan nát, người trùm kín mặt tay lăm lăm trường kiếm đầy sát khí, chỉ là trùm kín mặt nên Vân Vũ không nhìn được diện mạo, hắn chau mày quát lớn.

– Chó chết! Vào nhà người khác rồi đâm chủ nhà. Xem ta dạy dỗ ngươi.

Nói xong, Vân Vũ đá cái bàn bay về phía hắc nhân, hắc nhân này vẫn bình tĩnh trường kiếm trong tay chém nhẹ giữa không gian chẻ ngọt cái bàn thành làm hai.

Kiếm phong nổi lên.

Trường kiếm trên tay hắc nhân rung động, lúc đầu tiếng vang như có như không, đảo mắt đã biến thành như rồng ngâm thấu trời, vang tận biển sâu, tiếng kiếm rít phiêu hốt hư miễu đến cực điểm.

Chín mũi kiếm hóa thành chín đóa hoa xinh đẹp bao trùm lên Vân Vũ khiến hắn không còn đường thoát, Vân Vũ không hề kém cạnh lập tức sử dụng “Phá Không Nguyên Thủ” quyền kình mạnh mẽ phá tan chín mũi kiếm khí, mặt khác tấn công nhanh chóng không cho kẻ kia có cơ hộ hoàn thủ.

Hai người giao chiến rất quyết liệt nhưng thân là đệ tử “Độc Cô Cầu Bại” Vân Vũ há có thể để kẻ kia áp đảo thế thì quá là xấu mặt Vương Việt Quân, quyền kình Vân Vũ rất mạnh, cứng, nhanh đánh ra như sóng đánh dồn dập, không ngừng bao vây, quấn lấy, kẻ khác muốn thoát ra cũng khó.

Hắc nhân kia mỗi lần trường kiếm va chạm với quyền pháp là lập tức trường kiếm rung lên truyền lên cánh tay tạo cảm giác tê rân khó chịu trong người, vốn tạo khoảng cách với Vân Vũ để có chút ít thời gian vận công áp chế nhưng Vân Vũ thế công rất nhanh không cho hắc nhân cơ hội.

– Hây da!!!!

Một giọng nói thanh thoát từ hắc nhân phát ra là của nữ nhân, giọng nói đầy êm dịu mê hoặc lòng người mà Vân Vũ bỗng ngưng tấn công, giọng nói này rất quen chả lẽ là…

Nhận thấy Vân Vũ có sơ hở nữ hắc nhân(hắc nhân->nữ hắc nhân) trường kiếm của nữ hắc nhân bỗng hóa thành một vệt sáng, tạo thành một con đường lớn, kiếm xuất ra vơi tốc độ kinh người công thẳng vào ngực Vân Vũ.

Hắn vội vận hộ thân chân khí nhưng chỉ kịp tạo một lớp trước ngực nhưng chưa đủ để chặn hoàn toàn, Vân Vũ vẫn bị đánh lui ra sau, trong miệng xuất hiện hai tia máu.

– Linh Nguyệt? Là tỷ sao?


Nữ hắc nhân tay nắm chặt trường kiếm chĩa thẳng vào cổ Vân Vũ.

– Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta?

“WTF” cái đéo gì trong tình huống này vậy, xông vào nhà người ta rồi tấn công như muốn giết chết rồi lại hỏi ngược lại. Vân Vũ cười khổ.

– Là đệ đây-Vân Vũ 15 năm trước đã được tỷ đưa ăn cơm đó.

– Vân Vũ? Sao đệ lại ở đây?

Linh Nguyệt bỏ cái mũ trùm ra, “Trời ạ” Vân Vũ thầm than trong đầu, trước kia hắn và nàng gặp nhau thì hắn vẫn chưa được nhìn rõ dung mạo nàng và giờ đây hắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẫn còn chút ngây thơ, Linh Nguyệt vội thu kiếm dìu Vân Vũ lên giường, tay nàng áp lên lưng hắn truyền khí chữa nội thương trong khi đầu thì nghĩ đến chuyện khác.

Sau một hồi thì xong, nàng kéo ghế mặt đối mặt với Vân Vũ, hắn bị nhìn chằm chằm thế này đúng là có chút ngại ngùng, trò chuyện với phái nữ hắn chưa nói với ai ngoài Đông Phương Nghi và các bà hàng chợ.

– Tỷ vẫn khỏe chứ?

– Ngươi là Vân Vũ.

Cách xưng hô của Linh Nguyệt thay đổi ánh mắt nàng không còn hiện vẻ dịu dàng với hắn như lúc trước mà thay đó là một chút sát khí một chút tức giận.

– Đệ là Vân Vũ mà sao tỷ lại hỏi vậy?


Vân Vũ khó hiểu.

– Quả đúng như vậy, lúc ngươi nói danh tự là ta có chút nghi ngờ nhưng không nghĩ lại đúng như vậy?

– Linh tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Trời đất, Vân Vũ chắc điên ngày hôm nay mất, mọi chuyện nó cứ đảo lộn từ lúc chiều đến giờ. Linh Nguyệt lạnh giọng nói

– Đừng gọi ta là Linh tỷ. Nghi tỷ ở đâu?

Nhắc đến Đông Phương Nghi, Vân Vũ thở dài rồi lắc đầu nói.

– Cũng không biết a di đi đâu nữa? Lúc về đã không có ở nhà, chỉ nhắn là đi ra ngoài một thời gian đừng có tìm.

Linh Nguyệt nhíu mày thầm nghĩ rồi như một tia sáng xẹt qua nàng chậm rãi nói.

– Có lẽ ta đoán Nghi tỷ đến Đại Hội Võ Lâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.