Đọc truyện Phong Lưu Tiểu Tử – Chương 14
Theo đám đông ba người bước nhanh đến bên Túy Tâm hồ, dòng nước lóng lánh dưới ánh mặt trời thật diễm lệ. Nhìn ra phía xa, một nữ tử yêu kiều đang ngồi trước mũi thuyền, đáng tiếc lại dùng một tấm sa màu bạc ngăn cách, không thể nhìn thấy rõ dung mạo của nàng trong thuyền. Một đợt gió nhẹ bỗng thổi qua, tấm sa lay động, bóng dáng nữ tử đó thoáng ẩn thoáng hiện, thướt tha như tiên nữ say đắm người nhìn.
Nữ tử ngón tay điêu luyện lướt nhẹ cây cầm, từng đoạn âm thanh theo tay truyền ra khiến khách nhân dự khán trên bờ bất tri bất giác đều bị tiếng đàn làm cho si dại, ánh mắt đều hướng tới nàng, thần tình chăm chú ngây ngốc.
Tất cả không ai ồn ào sợ rằng sẽ mất đi cái âm thanh du dương của tiếng đàn.
“Cầm kỹ của Như cô nương quả thật tuyệt đỉnh xem chừng có thể vượt mặt cầm kỹ của phái Thiên Long” Vân Vũ khoanh tay gật gù tán thưởng.
“Đương nhiên rồi, Như cô nương tài sắc vẹn toàn mà” Bạch Ngọc Tiên Phi nói.
“Sao chàng động tâm lắm phải không? Ta biết mà, nam nhân đã được cái này lại muốn cái khác. Hứ” Bạch Ngọc Tiên Phi tỏ vẻ làm nũng ôm lấy eo Vân Vũ, trời ạ cái cô nương này thích làm nũng vậy sao? Vân Vũ bẹo cái má mềm mịn trơn nhẵn.
“Có hai nàng là đủ, sao ta có thể tơ tưởng ai khác chứ?”
“Ai biết được mai sau thế nào nhưng bây giờ thế này ta rất mãn nguyện”
“Nàng đúng là nghĩ ngợi nhiều. Mà ta thấy Như cô nương dường như không phải người trong kỹ lâu mà là làm cái gì đó, phải không?”
“Chàng đoán không sai, Như cô nương là người bán tin tức.”
“Bán tin tức?”
“Phải, Như cô nương đứng đầu một tổ chức tình báo chuyên cung cấp tin tức về Tà Giáo hay đại loại mọi thông tin trên giang hồ bất kể ai đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nói chung là Chính Phái chúng ta có được thiên hạ thái bình đến bây giờ cũng là công lớn của cô ta cho nên Chính Phái rất kính trọng” Bạch Ngọc Tiên Lộ chậm rãi nói.
“Kia có phải Huyễn Ảnh Song Kiếm. Đúng không tiểu Phi”
Bạch Ngọc Tiên Lộ vỗ vai Bạch Ngọc Tiên Phi, đôi mắt nhìn trong đám đông, dường như nam nhân phía bên kia cũng đã nhận ra Bạch Ngọc tỷ muội, liền nhanh chóng đi đến. Nam nhân thần thái sung túc, nhân phẩm bất phàm, mày kiếm mắt sao, cực kỳ tuấn tiếu, trên khuôn mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa tạo cảm giác gẫn gũi. Người danh tự là Hoa Thiên Long đệ tử Lạc Lão nổi danh với võ công Âm Dương Kỳ Kinh và mới 16 tuổi mà đã làm công việc đưa tin cho Chính Phái đúng là tuổi trẻ tài cao.
Hoa Thiên Long ôm quyền.
“Nhị vị Bạch Ngọc cô nương, hảo”
“Hảo” Bạch Ngọc tỷ muội cũng đáp lễ lại.
Hoa Thiên Long lúc này mới để ý đến Vân Vũ, hắn thấy Vân Vũ đứng cạnh nói chuyện với Bạch Ngọc tỷ muội liền xem là người có tiếng tăm nên có chút sợ thất lễ liền cúi đầu chào.
“Đại hiệp, hảo”
“Ấy…ấy…không cần làm vậy. Hảo…Hảo” Vân Vũ vội xua tay.
“Hoa thiếu hiệp chẳng hay có chuyện gì đến đây?” Bạch Ngọc Tiên Lộ mỉm cười hỏi.
“Minh chủ vừa ra sắc lệnh điều mọi người đến thủ phủ Chính Phái để bàn luận đại hội võ lâm, tại hạ đến đây để thông tri cho Như cô nương. Nhị vị Bạch Ngọc hai người đại diện cho Bạch Thái tiền bối được chứ, lần trước tại hạ vừa đặt chân ở cửa đã bị kiếm ý của tiền bối cho một nhát giờ cái tay vẫn còn ê ẩm”
“Được, tỷ muội ta sẽ đến”
“À, vị đại hiệp cũng sẽ đến chứ?”
“Ta? Được đến sao? Có tiện không?” Vân Vũ chỉ tay vào mặt mình hỏi lại.
“Được chứ sao không? Càng đông càng vui. À quên mất tại hạ chưa biết danh xưng đại hiệp?”
“Ta là Vân Vũ”
“Nhìn đại hiệp già dặn hơn tại hạ, chi bằng ta gọi một tiếng Vũ ca, được chứ”
“Được…được chứ. Không thành vấn đề” Vân Vũ tươi cười vỗ vai Hoa Thiên Long.
“Tốt quá, cuối cùng ta cũng có hảo hữu đầu tiên”
“Hảo hữu đầu tiên? Vậy ngươi giống ta! Ta cũng là có hảo hữu đầu tiên”
“Thật?”
“Thật đó”
Hai người nhìn nhau cười phớ lớ như hảo huynh đệ lâu năm.
Đột nhiên giữa hồ truyền lại một thanh âm du dương, âm sáo triền miên, uyển chuyển và thanh thoát. Thanh âm đó hòa quyện vào tiếng đàn, hai thanh âm hợp lại tạo thành một khúc nhạc hài hòa tuyệt mỹ. Tiếng đàn chợt chuyển, huyền âm trở nên cấp thiết, hoàn toàn không còn nhẹ nhàng, tiếng sao bất chợt dừng lại trong giây lát nhưng sau đó đã nhanh chóng bắt kịp tiết tấu của tiếng đàn. Trong tiếng sáo như có sự đắc ý, âm thanh chợt như tới gần, một du thuyền tao nhã dừng lại bên bờ của vườn hoa, thổi địch trước mũi thuyền là một bạch y nhân, dáng người mảnh khảnh, nhẹ nhàng tiến lên vườn hoa, đàn và địch cùng dừng lại.
Trên bờ các nam nhân bắt đầu có những lời phê phán, trách móc kẻ đã thổi sáo vừa đi thuyền tới, người này trông dáng vẻ hết sức tiêu sái.
Bạch y nhân đứng tại mũi thuyền, hướng tới Như cô nương trong bức sa trướng thi lễ nói “Tại hạ Ngao Hạ, mạo muội cầu kiến Như Mộng cô nương! Thỉnh cầu cô nương ưu ái cho tại hạ được mở rộng tầm mắt!”
Lời vừa dứt, mọi nam nhân đều chửi um cho rằng hắn là một tên phá đám bỉ ổi lựa đúng Như cô nương đánh đàn rồi giở trò văn vẻ tán tỉnh.
“Ngao công tử muốn thỉnh cầu chuyện gì?” Thanh âm trong như nước, nhẹ nhàng thanh nhã, không nghe ra hỷ nộ.
“Tại hạ mong muốn Như cô nương có thể dạy cầm kỹ”
“Ồ hóa ra là vậy. Nếu thế thì mời công tử lên thuyền”
Ngao Hạ thầm đắc ý nhưng lập tức hắn bị dội cho một gáo nước lạnh. Vốn tưởng rằng có thể ngắm nhìn dung tuyệt sắc Như cô nương nhưng hắn lại bị nha hoàn xếp ngồi ngoài boong thuyền.
“Vũ ca, huynh có muốn thử chứ? Với dung mạo tuấn tú của huỳnh sợ rằng Như cô nương đổ ngay đấy” Hoa Thiên Long đứng cạnh buông câu đùa.
Vân Vũ chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn hai tiểu kiều thê.
“Thử làm gì trong khi ta có bảo bối”
Hoa Thiên Long không hiểu ý Vân Vũ, ánh mắt hắn nhìn phía thuyền trôi chậm.
“Người mà có sắc đẹp như Như cô nương, thật hiếm thấy, tất cả mọi người đều muốn lên thuyền để gặp Như cô nương nhưng mấy ai có tâm địa thực sự tốt. Giang hồ này nữ nhân thật khó bảo toàn dù là mạnh thế nào”
Mặt trời đang ngả về phía tây, ánh hồng dương loang khắp trên mặt nước. Ba người chia tay Hoa Thiên Long, ở nơi phong trần những ánh mắt tham lam của nam nhân quả là không chút úy kỵ, dù Bạch Ngọc tỷ muội dùng nhãn thần giết người, cũng không thể cản được