Đọc truyện Phong Lưu Tiểu Tử – Chương 12: Đấm không trượt phát nào (2)
Các thủ hạ đi theo thấy hắn bạt kiếm liền nhanh chóng phân ra bao vây.
Các thực khách thấy tình thế như vậy đều dừng lại, để ý quan sát sự thể phát sinh thế nào.
Vân Vũ nhíu mày nhìn cái gì mà thiếu chủ Thiết Kiếm Môn.
Tiếc là Vân Vũ chưa từng nghe qua, có lẽ cũng không phải là đại phái gì. Kỳ thực hắn không biết Thiết Kiếm Môn tuy rằng không lớn, nhưng người trong môn phái toàn là cao thủ, lợi hại nhất là chưởng môn đương thời, người này gọi là Lam Hồ.
Hắn mê luyện kiếm chính là đỉnh đỉnh cao thủ bài danh thứ mười ba trên Thập Cửu Thánh, dương danh thiên hạ.
Vì người đứng đầu là người hay bao che khuyết điểm, cho nên Thiết Kiếm Môn mặc dù không lớn, môn đệ có hơn trăm người, nhưng môn hạ đệ tử khi hành tẩu võ lâm, không có người nào dám đắc tội với bọn họ, để tránh dẫn đến cao thủ bao che bênh vực thuộc hạ.
Bạch Ngọc Tiên Phi nhíu mày, giọng nói nàng đã chứa sát khí, động ai chứ động vào phu quân chính là vảy ngược của hai nàng.
– Hừ! Thiết Kiếm Môn to lắm sao, ngay cả cha ngươi-Lam Hồ đến đây cũng phải nể mặt tỷ muội bọn ta. Đừng tưởng mang danh thiếu chủ muốn làm gì thì làm.
– Ngươi dám…
Bị mỹ nhân xỉ nhục trước mặt, Lam Tinh định hùng hổ nhưng lời chưa ra hết phải nuốt vào, sao mà hắn không biết hai vị mỹ nhân trước mặt là ai, đó là đệ tử Thái Bạch Hồ Cơ, cha hắn dù có danh lớn trong chính phái nhưng cũng phải cúi đầu trước Thái Bạch Hồ Cơ mà đặc biệt Bạch Ngọc tỷ muội là tâm phúc của nàng nếu như hai đệ tử yêu quý có hề gì thì e rằng nàng sẽ lục tung cả giới võ lâm truy bằng được hung thủ.
Kể ra thì Lam Tinh chỉ được cái danh hão, võ công thì lẹt đẹt người ta sợ thì chỉ có sợ cha hắn nếu không có cha hắn đứng chống lưng thì hắn đã chết từ lâu rồi. Mấy việc xấu không có cái gì mà không qua tay hắn nhất là con gái nhà lành, khiến cho bao thiếu nữ còn thanh xuân trước mặt phải tự tử.
Vân Vũ cũng ngứa mắt cái thằng công tử bột này lắm rồi.
– Ta không cần biết ngươi là ai nhưng cái kiểu hách dịch của ngươi thì đừng mơ ta nhường bàn. Và cất cái con mắt dê xồm nhìn thê tử của ta đừng để ta phải trông thấy nếu không thì ngươi sẽ không nhìn thấy ánh sáng vĩnh viễn.
Sĩ diện quá lớn cùng nhiều ánh mắt hướng về hắn khiến nỗi sợ lấn át mà cha hắn từng nói không được đắc tội với vài người nhưng Lam Tinh không kìm được, gầm lên một tiếng, cử kiếm chém tới Vân Vũ.
Kiếm pháp của hắn có vài phần khí thế, dưới sự thịnh nộ, một kiếm đã vận đủ mười thành công lực, kiếm quang chụp lấy tử huyệt Vân Vũ, kiếm phong chỉ cách cổ họng của Vân Vũ có ba thốn mà thôi.
Hắn chợt đắc ý mỉm cười, nhất định là sẽ sắp được ngửi mùi máu rồi! Chỉ có điều thiết kiếm đó vô pháp tiến lên thêm nữa. Bạch Ngọc Tiên Lộ không biết đã kẹp chặt lưỡi kiếm từ lúc nào, ngón tay nàng búng nhẹ thanh kiếm làm gãy đôi cùng đó là làm Lam Tinh phải thối lui, nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng bên trong thì chứa hàm nội lực mạnh.
Lam Tinh cả kinh vội hét lớn.
– Biểu ca giúp đệ.
Bốp!!!
Lời vừa dứt thì Lam Tinh bỗng cảm thấy má trái mình đau đớn đến muốn gào thét, những tấc da tấc thịt như muốn bị xé tung khiến cơn đau vật vã. Lam Tinh ôm mặt ngơ ngác nhìn Vân Vũ túm cổ áo hắn đầy lạnh lùng.
Biểu huynh của Lam Tinh đứng cách đó khá xa, thấy biểu đệ rơi vào nguy hiểm, bèn nhanh chóng phóng đến.
Ai ngờ Lam Tinh tự phụ hơn người là vậy, lại không chịu nổi quá một chiêu, kiếm gãy phun huyết!
Vân Vũ trầm giọng nói.
– Thứ nhất là cho thê tử ta, ngươi dám nhìn bằng cái mắt chó chết.
Lam Tinh miệng đầy máu lắp bắp nói.
– Ngươi dám…dám…đánh ta.
Một thằng bình thường nhưng lại hỏi một câu ngu người thế nên Vân Vũ có nhiệm vụ là đấm tiếp một cái nữa cho thằng ôn này biết. “Bốp” lại một đấm bên má phải, trời ạ, cú này còn đau hơn trước khiến Lam Tinh muốn hét mà không hét được đúng kiểu sống không được mà chết không xong.
– Vị bằng hữu này, xuất thủ độc ác lắm.
Vân Vũ liếc nhìn giọng nói phát ra từ bạch y thiếu hiệp, nhìn qua Vân Vũ đoán ngay người này võ công không hề tầm thường.
– Một tiểu bạch kiểm cuồng vọng, ta mạnh tay làm gì? Có điều hắn xuất kiếm là muốn giết ta, ngươi thấy đấy.
Bạch y thiếu hiệp ôm quyền nho nhã nói.
– Biểu đệ cùng ta đến đây, hắn bị ngươi đả thương, ta không còn mặt mũi nào nếu bỏ qua. Tại hạ Vu Kiến Tranh thỉnh xuất chiêu.
Nói xong kiếm đã rút trong tay, mọi người trong quán lại được phen “Ồ” lên đầy ngạc nhiên, hôm nay có nhiều ngạc nhiên mà đó lại là đệ tử Kiếm Thần. Vân Vũ nghe đám người bàn tán biết qua thân phận Vu Kiến Trang nhưng chả có làm hắn lung lay tâm trí.
– Ha…ha…ha.
Tiếng cười thánh thót từ hai vị mỹ nhân trong quán phát ra, Bạch Ngọc Tiên Lộ cười lạnh nói.
– Biểu đệ ngươi ngang tàng hách dịch chiếm bàn ta, còn xuất thủ muốn lấy mạng phu quân ta, ngươi thử xem có đáng để bao che. Ta thấy sư phụ ngươi dạy ngươi võ công chắc đã quên dạy điều phải trái rồi.
– Khốn nạn, ngươi có tư cách gì nhục mạ gia sư chứ.
Vân Vũ nhếch mép quay lại nhìn hai ái thê.
– Hai nàng không cần nói nhiều cho mệt nếu hắn muốn xử lý ta thì cứ làm thôi xem hắn có bản lĩnh đến đâu tiện đây cũng cho mọi người biết đụng đến hai ái thê của ta thì chỉ chết hoặc tàn phế.
Nói xong Vân Vũ bồi một đá vào giữa chân Lam Tinh chỉ nghe thấy một tiếng “Á” tê tái tạo cảm giác đau đớn tột độ cho người nhìn phải ghê rợn khiến đám nam nhân vô thức ôm phía dưới còn nữ nhân thì quay mặt không dám nhìn, phen này Lam Tinh tuyệt tử tuyệt tôn là cái chắc.
Lam Tinh ôm háng, nước mắt nước mũi hay đủ thể loại nước có thể thải ra thì cũng ra hết rồi, hắn rên rỉ bò như con giun túm lấy giày Vu Kiến Tranh.
– Giết…Giết…hă…
Vu Kiến Tranh trừng mắt nhìn Vân Vũ, cơn giận đã phát hắn hét lớn.
– Ngông cuồng, xem chiêu!!!
Vu Kiến Tranh điên cuồng thôi động chân khí trong người, sát khí như ánh mặt trời xuyên mặt băng, từng luồng từng luồng như thủy như băng, băng thủy giao tạp, chém tới Vân Vũ.
Vân Vũ thi triển thân pháp ảo diệu né đòn mỗi tấc kiếm Vu Kiến Tranh cứ gần chạm tới thì lại trượt.
Cơn giận làm lóa mắt Vu Kiến Tranh trường kiếm rung lên, hơn mười đường kiếm ảnh chụp lên toàn thân Vân Vũ, chắc chắn phủ kín yếu huyệt trên người hắn.
Nhìn là biết Vu Kiến Tranh này kiếm pháp không kém, tuổi trẻ có võ công như vậy cũng là không tệ, đúng là đệ tử Kiếm Thần.
Vân Vũ nhếch mép cười khiến Vu Kiến Tranh cực kỳ khó chịu, hắn không thể nào hiểu được tại sao hắn không thể chạm nổi vào một góc áo Vân Vũ.
Lúc này Vân Vũ rất dễ dàng chặn lại hơn mười đường kiếm của Vu Kiến Tranh, tuyệt học “Đông Long Du Kiếm” nổi danh của Kiếm Thần với độ chính xác cực cao mà giờ bị một kẻ lạ mặt hóa giải dễ dàng.
Hắn tức giận quát Vân Vũ.
– Ngươi dám khinh thường ta. Còn không mau lôi tuyệt học của ngươi ra.
– Hạ ngươi thì không cần đến tuyệt học.
Bạch Ngọc tỷ muội thì được phen chứng kiến phu quân tài ba của mình, không nghĩ rằng võ công Vân Vũ lại cao thâm đến vậy ít nhất là hai người nghĩ đến giờ.
Dần dần đôi tay trần Vân Vũ ép lui Vu Kiến Tranh từng bước lùi về sau, trên mặt mồ hôi như mưa, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Mỗi lần Vu Kiến Tranh chỉ cảm thấy trường kiếm và tay chạm nhau, cả hữu thủ đều chấn động tê dại, khí huyết toàn thân quay cuồng, trong lòng khó chịu cùng cực.
Định vận công ép cảm giác khó chịu xuống, tiếc rằng Vân Vũ bức đến rất mau, căn bản không thể được.
Quyền pháp Vân Vũ đánh ra tự nhiên không hề nương tay. Sắc mặt Vu Kiến Tranh như tro tàn, toàn thân khắp nơi đã không dưới hai chục vết thương, cả người đầy máu tươi, toàn bộ y phục bị máu tươi của mình thấm ướt.
Vân Vũ biết đã đến lúc kết thúc dồn một chưởng áp nhẹ vào ngực Vu Kiến Tranh.
Vu Kiến Tranh miệng đầy máu nhìn Vân Vũ chỉ biết nói
– Ngươi…
Uỳnh!!!
Một đạo kình bỗng phát ra từ sau lưng Vu Kiến Tranh thổi lui đám người tạo ra một đường thẳng Vu Kiến Tranh phun ngụm huyết rồi gục người ngã xuống.
Vân Vũ liếc nhìn đám người rồi cùng cùng hai ái thê rời quán.