Đọc truyện Phong Lưu -Thiếu Gia – Chương 7
“Anh Lục, đây khách sạn đoàn làm phim thuê. Hai người ở một phòng. Có điều, anh Chu đã thương lượng với đạo diễn trước, anh có thể ở một mình một phòng.” Ngô Thiên Lượng báo cáo từng lời từng lời với Phượng Lưu. Lần đầu tiên làm việc này, cậu có chút cứng ngắt. Chu Tư kia đúng lúc lại bị nhà cha hắn bắt về. Chị Quyên có hoạt động công ích phải tham gia. Có thể yên tâm cũng chỉ có Ngô Thiên Lượng. Cho nên chỉ có thể làm khó người hầu tiểu Ngô bận trước bận sau. May mắn, Phượng Lưu không phải người mọi chuyện đều phải sắp xếp chăm sóc, bằng không thì đã có điều sai sót nhỏ nhặt. Tóm lại, chuyện cũ vẫn làm người ta nghĩ lại mà sợ. Đến lúc đó trừ chuyện Chu Tư thương lượng lúc trước, thì không còn chuyện gì cần Ngô Thiên Lượng bận tâm.
“Không cần, hai người ở một phòng là được rồi,” Phượng Lưu buông kịch bản, xoa xoa huyệt Thái Dương.
Ngô Thiên Lượng có chút không hiểu, căn cứ theo nguyên tắc hài tử giỏi thì phải hỏi, hỏi ra nghi hoặc:“anh Lục, một người ở không tốt à? Vì sao muốn ở cùng người khác”
“Bởi vì……” Phượng Lưu nhìn bạn nhỏ Ngô Thiên Lượng hiếu kì, cảm thấy buồn cười. Quả nhiên vẫn đứa nhỏ. Vừa định giải thích thì bị vị khách không mời mà đến đánh gãy.
“Ui, đây không phải Lục thiếu gia sao. Đứa bé đáng yêu này là bạn cùng phòng của cậu hả?” Giọng điệu không rõ hắn có ý gì. Nói một nửa lại gõ gõ đầu mình “Xem trí nhớ của tôi này, Lục thiếu gia sao có thể giống chúng ta ở hai người chứ, người ta là có đặc quyền.”
“Tùng, bớt gây chuyện đi! Quên kết cục của đạo diễn Trần và tiểu Diêu rồi hả?” Một thiếu niên gương mặt coi như thanh tú lôi kéo cánh tay của người bạn miệng đầy châm chọc, nhỏ giọng khuyên bảo. Giọng nói thật sự rất nhỏ, chẳng qua vừa đủ làm cho người ở đây đều có thể nghe được mà thôi. À, quên nói. Ngay lúc cái gì Tùng kia bước đến châm chọc, mọi người đã xúm lại đây. Ra vẻ chuyện khó tránh khỏi sẽ làm người vây xem, đem nỗi đau của người thành niềm vui của mình. Thật thông minh nha ~ Xem kịch vui lại không tốn tiền.
Phượng Lưu không để ý bọn họ, để cho bọn họ nói đi. Không phải tính tình Phượng Lưu tốt, cũng không phải lấy đại cục làm trọng. Lúc người ta tìm đến cửa muốn gây chuyện, dẹp mẹ phong độ thân thiện đi, dẹp mẹ công tử tôn quý ôn nhu đi, lão tử đánh ngươi trước rồi tính sao. Có điều, chẳng nhẽ chó cắn bạn một cái, bạn còn cắn trả nó sao? Không sai, Phượng Lưu cảm thấy nói bọn chúng là chó là còn coi trọng bọn họ. Tóm lại, chó nhà mình mạnh hơn bọn chúng nhiều. Nhớ tới người nào đó, Phượng Lưu bỗng khó chịu.
Vì thế, Phượng Lưu giữ chặt gương mắt thiếu nhi đỏ bừng, muốn cãi lại của Ngô Thiên Lượng, nguấy nguấy lỗ tai, ôn nhu hỏi bé Ngô trong tay:“Thiên Lượng, cậu có nghe chó đang sủa không?”
Bé Ngô nhìn Phượng Lưu ôn nhu vô tội, cảm thấy cậu sắp cố nén cười muốn nội thương, cậu sao chưa từng phát hiện mặt đen tối như vậy của anh Lục. Tuyệt đối là chịu ảnh hưởng của anh Chu độc miệng. Nghĩ đến đây, Ngô Thiên Lượng còn tự đồng tình gật gật đầu, tự cho là sự thật.
Cách xa ở nhà, người đại diện Chu Tư hắc hơi một cái thật lớn, xoa xoa mũi, nghĩ:‘Ai nhớ đến mình vậy. Nhất định là Lục gia không có mình thì không quen. Quả nhiên, mình phải giải quyết ông già nhanh một chút, trở về hầu hạ vị tổ tông kia.’ Sửa sang lại trang phục, xác định ông già cuối cùng không đưa ra được lý do, Chu Tư đi ra cửa ăn bữa ăn gia đình nhất định nhiều đồ ăn đến ăn không kịp thở. Chỉ có thể nói, đây là chuyện đau lòng.
“Mày, mày nói ai là chó? Phượng Lưu, người khác gọi mày Lục thiếu gia, mày còn tưởng mình là thiếu gia hả, mày bị người bao dưỡng … Bị người bao dưỡng ……” Kẻ châm chọc đầu tiên kia là người nóng nảy. Bị lời nói của Phượng Lưu kích thích chịu không nổi, mắng chửi người, mắng đến một nửa lại nói những lời bất nhã, giận xắn tay áo muốn đánh nhau với Phượng Lưu. Đúng lúc này, một đám người từ khách sạn đi ra.
Đi trước trong đám người là một người đàn ông lôi thôi hơn bốn mươi tuổi. Đừng coi thường người đàn ông không nên thân này, hắn mới mười mấy tuổi đã biểu hiện ra tài năng đạo diễn xuất sắc, hai mươi lăm tuổi đã giành được giải thưởng đạo diễn giỏi nhất. Từ đó, chỉ cần phim hắn quay, vị trí đứng đầu năm ấy tuyệt đối là hắn. Chỉ có thể nói, hắn là quái tài. Lúc này, hắn cau mày, sắc mặt kia có thể nói là thối, rống to về phía bên này: “Sao vậy, ồn cái gì, ở bên ngoài mất mặt. Ngạn Tùng, Tiền Giang?”
Phượng Lưu nguấy nguấy lỗ tai, cười bất đắc dĩ. Bạn già này vẫn tinh lực tràn đầy như vậy à. Nhìn hai tên nhóc bên cạnh ỉu xìu như mèo nhỏ, nhu thuận cúi đầu nghe dạy dỗ. Quả nhiên, đao quý chưa cũ.
“Đạo diễn Lục, chuyện này không thể trách chúng tôi, một cây làm chẳng nên non phải không? Cậu ta cũng có sai.” Mắt Tiền Giang xoay tròn, thấy Phượng Lưu còn nhàn nhã ngồi một bên xem kịch vui, nhất thời độc ác tố cáo.
Ngạn Tùng bên cạnh mạnh mẽ kéo hắn ra sau, đi lên trước sâu sắc mà cung kính nói:“Đạo diễn Lục, là tôi nhìn cậu ta không vừa mắt đi trêu chọc cậu ta trước. Không suy xét kỹ hậu quả là lỗi của tôi, xin đừng trách Tiền Giang và Phượng Lưu.”
“Phượng Lưu?!” Nghe lời nói của Ngạn Tùng, ánh mắt mọi người đều nhìn về Phượng Lưu đang đứng một bên chuyện không liên quan đến mình.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, biết đã không thể không quan tâm đến những thứ xung quanh, từ từ đứng dậy, đến trước mặt vỗ vỗ vai đạo diễn Lục:“Lục lão đầu, tức giận hại thân. Đừng giận đừng giận.”
“Nhóc Lục!” Lập tức phản ứng lại đây, chỉ tay vào Phượng Lưu,“Cậu mới là lão đầu, cả nhà cậu đều là lão đầu!”
Nhìn ngón tay run rẩy không ngừng sắp chạm vào mặt mình, tuân theo truyền thống tốt đẹp kính già yêu trẻ, Phượng Lưu bỏ thêm một câu:“Được được, tôi là lão đầu,” Lại bất đắc dĩ nhỏ giọng nói thầm “Tôi là lão đầu, vậy anh lớn hơn tôi hai mươi tuổi tính cái gì.”
“Cậu! cậu……” Lục Nhất tức đến nói không nên lời, may mắn thân thể hắn khoẻ mạnh, không có bệnh tim.
“Lục thiếu, đã lâu không gặp, không ngờ cậu thật sự làm diễn viên.” Một người đàn ông nho nhã khoảng ba mươi tuổi từ trong đám người sau lưng Lục Nhất đi ra, dáng người cũng không phải quá xuất sắc, Trong giới giải trí, nhiều lắm được cho là thanh tú, nhưng lại làm cho người cảm thấy rất sạch sẽ, càng nhìn càng có hương vị, càng có mị lực. Đây chính là Hoắc Thanh Hoa, một trong ba ảnh đế hiện nay. Hoắc Thanh Hoa đi ra chào hỏi Phượng Lưu, còn dùng tay vuốt vuốt lưng chào hỏi đại đạo diễn chào hỏi, sợ hắn giận sinh bệnh.
“Hoa đại ca, đã lâu không gặp, anh vẫn phong độ như trước nha.” Phượng Lưu cũng ôn nhu cười cười, khôi phục hình tượng quý công tử ôn nhu “Đại đạo diễn Lục, ở đây đông người, chúng ta đi khách sạn ôn chuyện, anh sẽ không giận thật chứ.”
“Tức giận với cậu, tôi sớm bị tức chết rồi,” Đại đạo diễn Lục cũng không run rẩy nữa, thu tay lại “Đi, đều trở lại vị trí làm việc của mình đi, nhìn náo nhiệt cái gì. Ngạn Tùng, Tiền Giang, Thanh Hoa, nhóc Lục, các cậu đi theo tôi.” Nói xong, nhẹ nhàng thoải mái dẫn người đi.
Chỉ để lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ. Quả nhiên, diễn viên tốt nhất là đạo diễn.
Hình ảnh chuyển tới trong phòng, năm người ngồi, không khí có chút xấu hổ.
“Vừa rồi cuối cùng xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng cũng là Hoắc Thanh Hoa hiền hoà đánh vỡ trầm mặc.
Phượng Lưu che miệng Ngạn Tùng, ngăn chặn lời nói hắn định nói, cười khoát tay:“Không có gì, chỉ đùa giỡn mà thôi,”
Nếu Phượng Lưu không muốn truy cứu nữa, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục thảo luận đề tài này. Lục Nhất cầm lấy thẻ phòng ném về kẻ làm hắn vừa hận vừa yêu kia:“Cầm đi. Nếu nhóc Chu trả tiền phòng, vậy cậu tự ở cho tốt đi.”
“Không cần, tôi ở với thằng nhóc này” Phượng Lưu kéo Ngạn Tùng qua, không để ý tới phản kháng của hắn, chà đạp một cái,“Đã quyết định làm vậy, tôi đi về nghỉ ngơi trước, mới đến hành lý còn chưa cất. Tiểu Tùng, theo giúp tôi đi sắp xếp lại hành lý.” Nói rồi, kéo người đi mất, phản đối của Ngạn Tùng căn bản là không ai để ý tới.
“Đạo diễn Lục, Ngạn Tùng ở chung với tôi, này……” Giọng nói Tiền Giang khó xử.
“Được thôi, cậu chuyển đến ở với Thanh Hoa đi” Lục Nhất đối với Phượng Lưu cũng thật bất đắc dĩ, thở dài quyết định.
“Được, Hoa ca, xin chiếu cố một chút.” Nén hưng phấn, Tiền Giang vội vàng đáp ứng.
Lục Nhất, Hoắc Thanh Hoa, Phượng Lưu ba con hồ ly này dễ dàng đùa giỡn sao? Ngu ngốc, muốn hãm hại Hoắc Thanh Hoa, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.