Phong Lưu Thánh Vương

Chương 337: Ma kiếm!


Đọc truyện Phong Lưu Thánh Vương – Chương 337: Ma kiếm!

Nửa nén hương thời gian sau, bọn họ rốt cục đi xuống cầu thang, đi tới tầng thứ tư.

Đây là một tàng thư thất cự đại, khắp nơi là từng dãy giá sách, liếc cũng trông không đến đầu, trên đó treo đầy sách. Bất quá, rất nhiều giá sách đều đã trải thoái hóa ngã xuống, vô số thư tịch rơi trên mặt đất, có chút cũng bắt đầu hư nát nhưng lúc này có nhiều người đang cầm từng quyển sách lên xem, những người khác thấy vậy liền lập tức chạy tới xem thử.

Sách được cường giả Linh Thần Cảnh sưu tầm, khẳng định cực kỳ trân quý!

Nhưng làm cho mấy người này thất vọng chính là, chủng loại thư tịch rất nhiều, rất loạn, lên tới thiên văn, hạ tường địa lý, kể cả lịch sử, thơ ca, tiểu thuyết, không chỗ nào mà không bao lấy, hơn nữa cũng dùng thư tịch như vậy là nhiều, vũ kỹ công quyết làm cho bọn hắn chờ đợi lại một quyển cũng không có!

Nhưng những cuốn sách còn rất rất nhiều, bọn hắn không tin trong đống sách này không dùng được nên mọi người đều nhẫn nại lật từng quyển sách.

Lý Hàn, Trầm Tâm Kỳ, Nguyễn Bảo Ánh không tham gia với mọi người vì lúc này thì cả ba bắt gặp Lý Hồng Ngọc một thân thương tích, trên người nàng có khá nhiều vết thương, khí tức trên người khá suy yêu, Lý Hàn thấy vậy thì sắc mặt trở nên âm trầm, suýt nữa thì nổi điên lên. Mặc dù hắn chỉ mới cùng nàng lăn giường một lần nhưng hắn đã xem nàng là nữ nhân của hắn, bây giờ thấy nàng bị thương như vậy thì sao hắn không nổi điên được, hắn nhất định kẻ khiến nàng như vậy phải trả giá đắt. Nhưng trước tiên phải chữa trị cho nàng trước đã, hắn liền lấy ra ra Liệu Thương Đan cho nàng sử dụng.

Vừa trị thương cho Lý Hồng Ngọc, Lý Hàn vừa hỏi thăm tình hình của nàng trước đó, đồng thời hắn cũng muốn biết kẻ nào đã gây ra thương tích như vậy cho nàng.

Lý Hồng Ngọc nghe Lý Hàn hỏi vậy thì nàng nói ra những chuyện xảy ra, tình hình bên nàng cũng giống như bên Lý Hàn, đầu tiên nàng xuất hiện ở Dược viên, sau đó nàng cảm thấy bản thân không nên đi loạn nên cứ nhắm đường thẳng mà đi, càng đi thì nàng càng gặp được nhiều người và nhiều cuộc chiến tranh giành cũng theo đó xảy ra, Lý Hồng Ngọc cũng tham gia vài vụ, thành công giành được một hai gốc linh thảo có lợi với bản thân.

Tiếp theo nàng đi lên tầng hai, tầng hai bên nàng lại là một thú viên, hơn nữa các linh thú cũng đã phá lồng ra ngoài nên trên đường nàng nâng cao cảnh giác, đề phòng bị linh thú tập kích. Trên đường đi thì vô số người bị linh thú giết hại khiến máu tươi dính đầy tầng hai, Lý Hồng Ngọc suốt cả đường luôn cẩn thận nên không có chuyện gì đi đến tầng ba thì nơi này có vô số căn phòng bị đóng kín, bên trong mỗi phòng đều có đồ vật nhưng trong đó cũng có cơ quan then chốt, nếu như không phá giải những cơ quan này mà cứ lấy đồ thì có khả năng sẽ mất mạng.

Lý Hồng Ngọc một đường đi tới phá giải không ít gian phòng, lấy được một ít đồ tốt nhưng khi đến gian phòng cuối cùng thì nàng không phát hiện được cơ quan được ẩn giấu nên bị tấn công, những thương tích trên người nàng cũng từ đó mà ra.

Lý Hàn nghe đến đây liền không đế ý mà bắt đầu tập trung chữa trị thương thế trên người nàng, Trầm Tâm Kỳ thì khoanh chân ngồi xuống tu luyện, đợi Lý Hồng Ngọc khỏe hẳn mới đi tiếp. Còn Nguyễn Bảo Ánh thì rảnh rỗi, nhặt đại vài cuốn sách lên rồi đọc.

Mọi người bắt đầu một đường càn quét, nhưng thư tịch nơi này thật đúng là cùng võ đạo không quan hệ, ngược lại dã sử truyện ký của các quốc gia lại nhiều vô số kể.

Cái này khiến bọn hắn mất hết nguyên cả một ngày nhưng một ngày này hoàn toàn lãng phí vì tàng thư này căn bản cùng võ đạo không quan hệ.

Ngược lại Lý Hàn dùng một ngày này chữa trị cho Lý Hồng Ngọc, thành công khiến thương thế trên người nàng diệt hết.

Sau khi thấy nơi này chẳng có thứ gì có giá trị thì tất cả mọi người bắt đầu đi đến tầng thứ tư.


Khi đến tầng thứ tư thì nơi này đã có rất nhiều người nhưng không ai quan tâm chuyện này vì lúc này ai nấy đều bị không gian nơi này chấn trụ. Đây là một không gian vô cùng to lớn, không nhỏ hơn tầng thứ hai, mà cái không gian này lại trống trải vô cùng, cũng chỉ có vị trí chính giữa cắm một thanh kiếm.

Thanh kiếm này vô cùng cường đại, dài mấy ngàn trượng, thực không cách nào tưởng tượng muốn tạo ra thanh cự kiếm như vậy phải hao phí bao nhiêu tài liệu nữa! Bất quá linh khí đã có thể thu nhỏ lại cũng có thể phóng đại, nói không chừng bản thể của nó cũng không có khoa trương như vậy!

Kiếm này phong nhận kỳ hàn, uốn lượn từng đạo không khí đen nhánh, khi thì có đầu lâu dữ tợn đáng sợ từ bên trong xuất hiện, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cho dù Lý Hàn cũng có loại cảm giác nổi da gà.

Mà trên chuôi kiếm khắc vô số trang sức, rõ ràng là vô số thi cốt, bạch cốt rất thật, giống như thật sự là ở phía trên ngạnh sanh khảm vào di hài của nhân loại!

Đây là một thanh tà kiếm!

Mặc dù vậy thì ai nấy đều hiện lên vẻ tham lam vì thanh cự trước mặt này tuyệt đối là chí bảo thế gian hiếm thấy, có thể là Thánh Khí, thậm chí Thần khí!

– Đây là Thánh khí sao?

Có người rung giọng nói, thanh kiếm này tà đến kinh người, làm cho những Địa giai, thậm chí Linh Sơn Cảnh cường giả bọn hắn đều là phía sau lưng tràn ra mồ hôi lạnh, phảng phất như đưa thân vào bên trong một đám quỷ.

Giữa không trung, những bạch cốt kia một lần nữa kết hợp, rõ ràng tạo thành một bộ xương đầy đủ, sau đó chuyển tới chuôi kiếm, giống như sáp nhập vào trong nước, rõ ràng không bị trở ngại khảm vào trong chuôi kiếm, thành một bộ trong ngàn vạn khô lâu hài cốt!

Nguyên lai, những hài cốt kia điêu khắc lại là như vậy!

Đúng lúc này có một người không nhịn được bay lên, đưa tay chộp lấy thanh cự kiếm này nhưng lập tức từ cự kiếm bỗng thoát ra một hắc vụ, hắc vụ đột nhiên hóa thành một khô lâu kỵ sĩ giơ lợi mâu chém về người kia.

Ah!

Ngươi kia chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi rơi xuống đất, khi mọi người nhìn lại thì người này đã hóa thánh một cái thây khô.

Mọi người thấy một màn này đều kinh hãi đến tận xương, nhưng cự kiếm tựa hồ bị kích đến sát tính đại phát, vù vù vù, liên tiếp tuôn ra gần ngàn đoàn hắc vụ, hướng về mọi người kể cả Lý Hàn ở bên trong cuốn sạch mà đi, vừa vặn một người đối ứng một đoàn!


Trong sương mù dày đặc, thình lình xuất hiện một khô lâu Kỵ sĩ cưỡi khô lâu chiến mã, vung vẩy lợi mâu cao một trượng hai, hướng về mục tiêu riêng phần mình vung kích mà đi!

Vừa nghĩ tới tao ngộ thê thảm vừa rồi của người kia, trong nội tâm mọi người đều khủng hoảng, vội vàng liều mạng triển khai công kích! Cái này bị chọc trúng sẽ trực tiếp bị hấp thành xương khô!

Oanh! Oanh! Oanh!

Các lão tổ Linh Sơn Cảnh đều hừ lạnh một tiếng, đồng loạt ra tay, đánh ra từng đạo kình khí vô cùng cường hoành.

Uy năng của cường giả Linh Sơn Cảnh xác thực cường đại, ở dưới kình khí do bọn hắn đánh ra, vài trăm khô lâu Kỵ sĩ kia đều trong nháy mắt vỡ vụn, một lần nữa biến thành hắc vụ! Nhưng vẫn còn đến mấy trăm khô lâu kỵ sĩ khác, ngoài ra hắc vụ kia xoay chuyển, mấy trăm khô lâu Kỵ sĩ bị đánh nát kia này lại lần nữa xuất hiện, tiếp tục triển khai công kích!

Mấy lão tổ kia tức giận hừ một tiếng, đại uy năng từng bước triển khai, một quyền vang trời, một chưởng toái địa, hiển thị rõ khí phách của Linh Sơn Cảnh.

Nhưng mà, mặc cho bọn hắn đánh những khô lâu Kỵ sĩ kia vừa vỡ lại toái, nhưng căn bản không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt chúng nó!

– Đây là uy năng của thanh kiếm kia, chỉ cần thanh kiếm này bất diệt hoặc là không bị khống chế, cái này sẽ không dứt!

Một Linh Sơn Cảnh kêu lên một tiếng đau đớn, rõ ràng lấy công làm thủ, hướng thanh cự kiếm kia vọt tới.

Điều này hiển nhiên đánh chủ ý là bắt giặc trước phải bắt vua, chỉ cần khống chế Thần kiếm, cái uy hiếp này dĩ nhiên là tự tiêu trừ!

Nhưng mà, hắn lại quên tồn tại trong mắt hắn là Thánh khí, thực sự dễ thu hoạch sao như vậy sao?

Vù vù vù!

Theo hắn tới gần, một vài hắc vụ rõ ràng hai hai dung hợp, lại đi tới khô lâu Kỵ sĩ có uy năng khủng bố khôn cùng!

Linh Sơn Cảnh! Đây tuyệt đối là khí tức Linh Sơn cảnh!


Vị Linh Sơn Cảnh này không khỏi hối hận muốn khóc!

Không sai, đây chính là “Thánh khí” a, làm sao có thể chỉ có chút uy năng như vậy! Sở dĩ lúc trước khô lâu Kỵ sĩ có thể bị hắn tùy ý oanh tán, đó là bởi vì Thánh kiếm dùng thực lực người đã chết kia làm cơ sở chuẩn mà sinh, nhưng theo vị Lão tổ này tới gần, cái “quy cách” này tự nhiên là nước lên thì thuyền lên!

Linh Sơn cảnh vô thượng tồn tại, người phương nào có thể ngăn?

Đây chính là một ngàn khô lâu Kỵ sĩ Linh Sơn cảnh, cho dù đem trọn Linh Sơn cảnhcường giả của Ngoại Vực dời qua tới cũng chống không nổi! Ngoại Vực chống đỡ chết cũng chỉ có mấy chục cường giả Linh Sơn cảnh, số lượng hai bên lúc này đã chênh lệch quá xa!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi như ngày tận thế tới trước mắt!

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!…..

Khô lâu Kỵ sĩ môn phảng phất bắt đầu một hồi thịnh yến giết chóc, tận tình đồ tể sinh linh, đem nguyên một đám người sống biến thành từng đống toái cốt, hấp thụ đến bên trong chuôi kiếm, đã trở thành vật nó sưu tầm hoặc là chất dinh dưỡng! Còn máu tươi rơi đầy trên sàn, bị hút về các góc tường nhưng lúc này ai cũng hoảng sợ nên không ai để ý chuyện này.

Buổi tiệc giết chóc là một nơi tu luyện quá hoàn hảo cho Lý Hàn nhưng đó chỉ khi hắn có một mình, hắn không muốn ba người Nguyễn Bảo Ánh trở thanh oan hồn ở nơi này nên hắn liền bảo hộ ba nàng Lý Hồng Ngọc chạy đến chỗ nhập khẩu, hắn hi vọng chỉ cần tiến vào trong là có thể tránh tai hoa này.

Hưu….

Dưới sự bảo vệ của Lý Hàn, bốn người Lý Hàn thành công xuyên qua nhập khẩu, đúng lúc này thì bốn kỵ sĩ khô lâu xông đến khi đến trước cửa nhập khẩu thì một lần nữa hóa thành một đoàn hắc vụ, ngược lại cuốn về phía trên cự kiếm!

Quả thế!

Lý Hàn thấy vậy liền nở nụ cười, ba nàng Trầm Tâm Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những người khác thấy được cách của Lý Hàn thành công cũng lập tức chạy tới chỗ nhập khẩu nhưng ngàn người chen vào một chỗ thì cửa đâu mà cho đủ, hơn nữa phía sau là một đoàn kỹ sĩ khô lâu, lăm lăm mũi mâu đang đuổi theo nên nhiều người liền ra tay với người ở bên cạnh, đánh ngược những người đó ra phía sau để có thể thời gian chạy trốn.

Những người thành công chạy được vào cổng nhập khẩu thì đều cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi lạnh, hư thoát vô lực muốn nằm trên mặt đất ngủ một giấc. Đến khi người cuối cùng thành công chạy vào thì từ ngàn người, bây giờ chỉ còn chưa tới một phần ba.

Lý Hàn và ba nàng sau khi nghỉ ngơi một hồi rồi men theo cầu thang, rất nhanh đi tới tầng thứ năm.

Lúc ba người Lý Hàn tiến đến nơi này thì phát hiện nơi này đã đứng rất nhiều người, ít nhất cũng hơn 2000 người nhưng ai nấy đều thần sắc mỏi mệt, trên người dính không ít vết máu, xem ra bọn hắn cũng đã trải qua một trận ác chiến.


Lý Hàn liền quan sát xung quanh thì thấy nơi này cũng cực kỳ lớn và vô cùng trống trải ngoài trừ một cái hang động nằm ở giữa nhưng một cửa sắt cự đại lại ngăn cản đường đi của mọi người. Cái cửa sắt này lại vừa dày vừa nặng, mặc cho nhiều người thôi động như thế nào cũng không chút sứt mẻ, hẳn là do cơ quan mở ra.

Mặc kệ mọi người tìm tới tìm đi, đều không có tìm được cơ quan gì đó nên mọi người dùng vũ lực để oanh mở nó nhưng phiến đại môn này chất liệu cứng rắn vô cùng, nhiều linh khí chặt lên vậy mà chỉ hiện ra một vết nhẹ nhàng!

Lý Hàn nhìn qua thấy đại môn kia tạm thời không mở được nên hắn liền nhìn quanh thì hắn thấy được mấy người Thập Linh Tông nhưng tình hình bên đó không được khả quan lắm, ngoài trừ Mộc Ân thì chỉ còn duy nhất Nhậm An Dật và Diệp Thanh, xem ra những trưởng lão đã chết rồi.

– Tiểu thư!

Lúc này hai lão giả bảo vệ của Nguyễn Bảo Ánh xuất hiện trước mắt bốn người, khẽ thi lễ một cái với Nguyễn Bảo Ánh rồi nhanh chóng đứng phía sau nàng, tận tình làm tròn nhiệm vụ.

Lúc này Lý Hàn phát hiện Hạ Nhạc Phong, Hạ Nhạc Phong này quả thật mạng lớn, như vậy mà chưa chết.

Hạ Nhạc Phong cũng thấy Lý Hàn liền trợn mắt, sau đó hắn lập tức chạy qua nhưng hắn không gây chiến với Lý Hàn vì hắn biết bản thân có đánh cũng không lại Lý Hàn nên chạy đến tìm Nguyễn Bảo Ánh, Nguyễn Bảo Ánh thấy vậy liền chán ghét kêu bảo tiêu đuổi hắn đi, Hạ Nhạc Phong thấy bản thân bị Nguyễn Bảo Ánh xua đuổi như vậy liền giương ánh mắt oán độc nhìn nàng với Lý Hàn, sau đó hừ lạnh đi ra nơi khác.

Lý Hàn thấy vậy thì thầm mắng Hạ Nhạc Phong là bệnh thần kinh, đúng lúc này thì hắn thấy vài người đang trợn mắt nhìn hắn, trong đó một trung niên khoảng 40t, thân hình vô cùng lực lượng, trên mắt tràn đầy sát cơ nhìn chằm chằm hắn. Lý Hàn nhìn qua liền biết mấy người là người của Bách Thiên Tông, xem ra bọn họ đã thấy được Huyết Sát chú trên người hắn nên mới có biểu hiện như vậy. Nhưng thấy hắn đang đứng cạnh Nguyễn Bảo Ánh nên chỉ có thể đem cừu hận dằn xuống đáy lòng, đợi sau khi rời khỏi phủ đệ này mới tìm hắn tính sổ.

Lý Hàn nghĩ đến đây thì trong lòng cười lạnh, muốn những người Bách Thiên Tông này muốn chết thì cứ tới, hắn cũng muốn thu nhập thêm Âm Dương khí.

Cứ như vậy, thời gian chậm chậm trôi qua.

Một ngày sau, một vị lão tổ Linh Sơn Cảnh lớn tiếng nói:

– Chư vị, chúng ta một đường vượt mọi chông gai, rốt cục đến nơi này! Có thể khẳng định, sau phiến cửa sắt này chính là hạch tâm cả trận pháp! Chỉ cần giải trừ cấm chế, linh thảo hiếm thế trong Dược Viên đều là của chúng ta! Lão phu đề nghị, mọi người liên thủ đem cửa sắt này oanh phá, cùng nhau lấy bảo vật trong đó!

– Nên như thế!

– Hiện tại chỉ có chúng ta những người này đuổi tới, nhưng không bao lâu nữa, người của Trung vực sẽ nghe tin mà đến, không sớm lấy bảo vật ra, chúng ta chỉ có thể làm mai mối cho người khác!

– Đúng, các vị có bí thuật gì cũng đừng che giấu!

– Mọi người cần phải lập huyết thệ, ở trước khi rời khỏi nơi đây, không được ra tay với người ở nơi này, nếu không chính là mọi người công địch!

Một phen bàn bàn tính tính, hơn 2000 người đạt thành nhận thức chung, lập huyết thệ, tuyệt không có thể ra tay ở trước khi rời động thủ, nếu không tất cả mọi người cùng nhau tru sát! Đương nhiên, huyết thệ cũng chỉ giới hạn trong hơn hai chục Linh Sơn Cảnh cường giả, bọn họ mới là đại nhân vật quyết định hết thảy sinh tử nơi này, những người khác căn bản không cần lập huyết thệ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.