Phong Lưu Thánh Vương

Chương 335: Duyên Niên Đan!


Đọc truyện Phong Lưu Thánh Vương – Chương 335: Duyên Niên Đan!

Sau khi rời khỏi gian phòng có chứa linh thạch thượng phẩm, Lý Hàn tiếp tục tiến tới phía trước.

Bởi vì người vào phủ đệ lần này rất đông, hơn nữa nhiều gian phòng không có bảo vật gì mà chỉ có bẫy nên nhiều người không chiếm được gì, vì vậy tâm lý tức giận trong người họ cũng đã được nhen nhóm nên khi gặp được bảo vật thì kết quả không cần nói cũng biết, một trường giao chiến thảm liệt xuất hiện, đầu rơi máu chảy, bất diệc nhạc hồ.

Nhưng mà tầng này diện tích cực kỳ khổng lồ, đường đi lối lại giao nhau chằng chịt nên trên đường Lý Hàn gặp được rất ít người.

Theo như Âm Dương tháp chỉ dẫn, Lý Hàn đi đến cuối một thông đạo thì hắn phát hiện một căn phòng đặc biệt, cửa phòng không phải làm bằng đá mà làm từ hàn ngọc, chỉ căn cứ vào mức độ hào nhoáng của phía trước cũng có thể đoán được, đồ vật trong này được vị cường giả Linh Thần Cảnh kia coi trọng vô cùng, chí ít nó còn tốt hơn cái gian phòng trước kia Lý Hàn gặp được.

Lý Hàn dừng chân đứng ngoài cửa, hắn nhìn thoáng qua phù văn thoáng ẩn thoáng hiện, trong lòng thầm nói:

– Trên cửa ngọc này còn có phong ấn khá mạnh, xem ra đồ vật bên trong rất quý giá.

Nói rồi hắn liền mở ra Thiên Nhãn, các điểm yếu của phong ấn cánh cửa này liền hiện ra trước mặt Lý Hàn, Lý Hàn nhanh chóng dùng linh lực đánh vào những yếu điểm đó.

Lý Hàn loay hoay một hồi thì trên phong ấn trên cửa ngọc kia liền rung động kịch liệt, rồi nó vang lên những tiếng răng rắc và vỡ vụn.

Ùng ùng!

Phong ấn biến mất, cửa đá chậm rãi mở ra.

Lý Hàn híp hai mắt nhìn cửa đá mở ra, đợi khi cửa đá hoán toàn mở ra thì Lý Hàn mới bước vào trong thì phát hiện diện tích căn phòng này khá nhỏ, chính giữa phòng có một bình ngọc màu xanh, không khí u tối trong căn phòng càng làm nổi bật cho ánh sáng trong suốt nhu hòa tỏa ra từ trên bình ngọc khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nhìn thấy bình ngọc này thì Lý Hàn liền cảm thấy giật mình và mừng rỡ vô cùng vì bình ngọc này chính là Tích Thúy Ngọc bình!

Bình ngọc có tác dụng chủ yếu là bảo lưu linh dược, chỉ đặt trong bình ngọc thì dược hiệu của linh đan mới không bị trôi mất theo thời gian. Nhưng bình ngọc cũng chia thành nhiều chủng loại, có tốt có xấu, kém cỏi nhất chính là bình ngọc bình thường, còn tốt nhất thì có đến vài ba loại và Tích Thúy Ngọc bình này chính là một trong những ngọc bình đó.


Đồ vật cần dùng đến Tích Thúy Ngọc Bình, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn vật này vô cùng đáng giá nhưng Lý Hàn không vội vàng xông đến đoạt lấy thì theo hắn nghĩ, nơi có bảo vật quý giá như vậy chắc chắn có huyền cơ nhưng khi Lý Hàn dùng Thiên Nhãn kiếm tra khắp phòng thì chẳng phát hiện có gì đáng ngờ cả, không lẽ vị Tẩm Huyết Ma Tôn kia tự tin rằng phong ấn ngoài cửa có thể cản đường mọi người nên mới không thèm đặt bẫy trong phòng.

Mặc dù suy nghĩ này khá hợp lý nhưng Lý Hàn vẫn đề phòng vô cùng, hắn liền tạo ra phân thân rồi ra lệnh đi lấy Tích Thúy Ngọc bình.

Phân thân Lý Hàn nhanh chân bước tới bên cạnh bình thúy ngọc rồi đưa tay tóm lấy bình ngọc, Lý Hàn thấy không có chuyện gì xảy ra nên thở phào, nhanh chóng đón lấy Tích Thúy Ngọc Bình từ tay phân thân, sau đó hắn nhanh chóng mở bình ngọc rồi nhẹ nhàng ngửi mùi vị bên trong bình ngọc.

Mùi thơm ngát phức mũi, linh đan thật tốt, nó khiến cho tâm tình thư sướng giống như thể hồ quán đỉnh.

Híp mắt nhìn lại, bên trong bình thúy ngọc chỉ có một viên đan dược, viên đan dược có màu sắc đen kịt, tròn vo to chừng ngón tay cái. Nhìn thấy đan dược này khiến Lý Hàn thoáng cảm thấy thất vọng.

Đây là lục phẩm Duyên Niên Đan! Ăn vào giúp tăng tuổi thọ!

Mặc dù đan dược này giúp người phục dụng có thêm vài trăm, thậm chí ngàn năm tuổi thọ nhưng trong mắt Lý Hàn thì nó lại vô cùng gân gà.

Nếu để người khác biết được ý nghĩa này của Lý Hàn thì chắc người ta sẽ bổ hắn ra làm đôi mất. Phải biết rằng bất cứ linh giả nào trên thế giới ít thì mất khoảng vài tháng, nhiều thì vài năm hoặc mấy chục năm mới có thể tăng lên một cảnh giới, đặc biệt càng lên cao thì thời gian này càng kéo dài ra nên rất nhiều người chưa kịp đột phá lên cảnh giới mới thì thọ nguyên đã khô cạn mà chết đi.

Bây giờ nếu cho những người này một viên Duyên Niên Đan, nói không chừng trong lúc còn sống bọn họ có thể tấn chức, có thể tiếp tục chống đỡ gia tộc của bản thân thêm vài trăm hoặc nghìn năm nữa, đây là việc quan hệ đến sự hưng suy của cả một gia tộc nên đối với tất cả mọi người, một viên Duyên Niên Đan này là một vật báu vô giá.

Vậy mà Lý Hàn lại xem đan dược này chỉ là đồ gân gà, mọi người xem hắn có đáng bị bổ sống hay không?

Mặc dù viên đan dược này không có quá nhiều tác dụng với hắn nhưng hắn vẫn thu lại, biết đâu sau này cần dùng đến.

Ly khai gian phòng, Lý Hàn thấy thời gian không còn nhiều nữa nên quyết định sẽ đi xem thử một gian phòng nữa, sau đó sẽ đến lối nhập khẩu để hội họp với hai nàng.


Lần này hắn không dùng đến Âm Dương tháp mà dùng đến cảm giác của bản thân, chọn đại một gian phòng nhưng không biết có phải do hắn xui xẻo hay không mà căn phòng hắn chọn không những không có bảo vật nào mà toàn là bẫy, điều này khiến hắn hơi chật vật để phá hủy những cái bẫy này.

Sau khi hắn vừa phá bẫy trong phòng xong liền mở cửa đi ra ngoài nhưng ngay khi hắn vừa mới mở cửa đá ra thì đã gặp được người quen, người đó không phải ai xa lạ mà chính Vương Quang Hàn, đại thiếu Vương gia đã bị Lý Hàn diệt tộc.

Vừa nhìn thấy Lý Hàn thì Vương Quang Hàn lập tức quay đầu bỏ chạy, vốn dĩ trong một lúc vô tình được một đệ tử ngoại môn Bách Thiên Tông thu làm thuộc hạ, cuộc sống của hắn liền bắt đầu lên hương, bằng bề ngoài và cách ăn nói, hắn thành công câu dẫn được một tiểu thiếp của một trưởng lão khá có địa vị trong Bách Thiên Tông, dưới sự giật dây của vị tiểu thiếp kia, hắn liền trở thành đệ tử của vị trưởng lão, mặc dù chỉ mới là đệ tử nội môn nhưng đối với một thanh niên xuất thân từ trấn Vạn Liên nghèo nàn như hắn mà nói thì đó là một bước lên tiên.

Chuyến đi đến phủ để lần này thì hắn may mắn được vị trưởng lão kia dẫn theo và ở đó hắn đã bắt gặp được Lý Hàn, vốn dĩ hắn muốn diệt trừ Lý Hàn nhưng khi nhìn thấy Lý Hàn một mình đối chiến và chiếm được phần thắng trước một cường giả Địa giai, hắn liền bỏ luôn ý định muốn giết Lý Hàn, cuộc đời hắn mới bước sang chương mới, hắn không muốn chưa hưởng thụ được gì thì đã mất mạng.

Nhưng hắn không ngờ phòng ốc trong đại điện nhiều như vậy, hắn lại có thể trùng hợp gặp được Lý Hàn, điều này thật sự khiến hắn ngửa đầu mắng chết mẹ ông trời. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, hắn phải chạy nếu không muốn chết, một Linh Hải Cảnh như hắn đứng trước mặt Lý Hàn chẳng có chút cơ hội sống nào.

Lý Hàn nhìn Vương Quang Hàn đang chạy như điên thì thầm than số mệnh thật là thú vị, vậy mà hắn cũng có thể gặp được Vương Quang Hàn ở đây. Nhưng hắn cũng không có ý định buông tha cho Vương Quang Hàn, tên này đã là Linh Hải Cảnh, nếu không diệt đi thì hắn nhất định sau này sẽ trở thành một tai họa đối với Lý gia nên hắn lập tức đuổi theo.

Vương Quang Hàn thấy Lý Hàn đuổi theo liền lấy ra Tật Phong Đan ăn vào, lập tức tốc độ của hắn liền tăng lên gấp hai lần. Lý Hàn thấy vậy cũng không muốn tốn thời gian nên cách không tung ra Phá Thiên Quyền, nhìn quyền phong đang ầm ầm lao tới, Vương Quang Hàn tuyệt vọng kêu lên:

– Sư phụ, cứu ta.

Nhưng điều hắn mong ước đã không xuất hiện, không ai thèm ra tay để cứu hắn nên hắn liền chết dưới một quyền này của Lý Hàn.

Lý Hàn sau khi đánh một quyền đánh chết Vương Quang Hàn thì quay đầu bước đi, sau khi chạy như bay trong thông đạo gần một canh giờ thì Lý Hàn mới đi đến lối nhập khẩu đến tầng ba.

Khi hắn đến nơi thì phát hiện hai nàng đã đứng đây đợi hắn, hắn liền nhanh chóng hội họp với hai nàng rồi tiến vào lối nhập khẩu.

Ngay khi gần đi đến tầng ba thì những tiếng ì ùng cộng với những tiếng động lớn bắt đầu truyền tới.


Ba người nhìn nhau rồi lập tức tăng tốc độ đi tới, khi ba người đến tầng ba thì phát hiện nơi này là một sân huấn luyện, trung gian là một đấu trường cự đại, xung quanh cũng có nhiều lối đi khác dẫn đến nơi này. Lúc này tất cả mọi người trong đại điện này tung ra những đạo công kích hùng hồn, đập vào một chùm sáng ở giữa không trung của đại điện, nhiều người công kích như vậy khiến cho chùm sáng ở giữa đại điện rung lên bần bật.

Lý Hàn đảo qua chùm sáng kia, sau đó cẩn thận nhìn những luồng sáng đang di chuyển vòng quanh chùm sáng, xuyên qua luồng sáng hơi mỏng, hắn mơ hồ nhận ra trong đó có mấy thứ giống như là đao, tiễn, khiên, giáp….

– Linh Khí!

Nhìn mấy luồng sáng kia, hai mắt Lý Hàn giật giật, hắn hít thật sâu một hơi, 8 luồng sáng kia toàn bộ đều là Linh Khí! Hơn nữa tám linh khí này phát ra khí tức còn cường đại hơn cả linh khí Linh Sơn Cảnh mà hắn tìm được trong bí cảnh Thanh Thiên Tông nên hắn dám chắc những linh khí này đều lục cấp trở lên.

Mặc dù ai cũng biết linh khí cũng không phải phẩm giai càng cao thì càng tốt, mà là phải thích hợp! Dùng lực lượng hiện tại của mọi người căn bản không đủ điều khiển những kiện lục phẩm linh khí này, còn không bằng một kiện nhị phẩm linh khí a!

Muốn phát huy ra uy lực lục phẩm pháp khí ít nhất phải là Linh Hỏa cảnh, đối với cái này, chín thành chín võ giả ở đây mà nói đều là một loại suy nghĩ quá xa, cả đời cũng khó có khả năng đạt tới cảnh giới như vậy!

Đạo lý là thế nhưng mấy ai có thể kiềm chế được lòng tham của bản thân khi đứng trước những linh khí bậc cao này, cho dù Lý Hàn cũng không ngoại lệ.

– Không hổ là phủ đệ cường gia Linh Thần Cảnh!

Lý Hàn cố gắng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, đảo mắt nhìn qua đám người, phát hiện trên mặt người nào cũng hiện lên sự tham lam cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào 8 món Linh Khí trong chùm sáng, bọn họ bây giờ đang hợp lực để phá vỡ chùm sáng kia, sau đó, cướp đoạt Linh Khí!

Mà đến lúc đó, chắc chắn nơi này sẽ xảy ra một trường đại chiến thảm liệt để cướp đoạt Linh Khí.

Vì Linh Khí có liều mạng cũng đáng!

Lý Hàn chuẩn bị gia nhập với mọi người để phá hủy lồng sáng kia, sau đó ra tay cướp đoạt linh khí hình đao tỏa ra khí tức cường đại nhất trong 8 linh khí kia nhưng Nguyễn Bảo Ánh lại truyền âm cho hắn.

– Lý Hàn, khi động thủ đừng nên lấy cái Linh Khí hình đao, có thấy một kiện ở ngoài cùng bên phải không? Lấy nó!

– Vì sao?


Nghe Nguyễn Bảo Ánh nói như thế, Lý Hàn nhịn không được bật hỏi, cái Linh Khí hình đao kia rõ ràng là thứ mạnh nhất trong 8 món ở đây, không lấy nó còn lấy cái gì?

Vừa nói Lý Hàn vừa nhìn về phía kiện Linh Khí ở bên phải, sắc mặt hắn lập tức xám xịt, cái kiện Linh khí kia có hình thương, đen thui, nhìn qua có chút thô ráp, mà quan trọng hơn, khí tức do nó phát ra ảm đạm nhất trong 8 món, nếu không phải nó ở trong đám Linh khí kia sợ rằng không ai cho nó là Linh khí.

Có là Linh khí thì nó cũng là cấp thấp nhất.

– Đúng là đồ không kiến thức, Linh khí hình đao tuy mạnh, nhưng cái kiện Linh khí kia không yếu hơn nó chút nào, hơn nữa người khác không nhận ra nhưng ta sao có thể lại không nhận ra, cái Linh khí này vẫn chỉ là bán thành phẩm. Hừ, chỉ là bán thành phẩm, nhưng uy lực của nó đã có thể so với Linh khí thất phẩm, nếu như toàn phẩm có thể so sánh với Thánh Khí đấy!

Nguyễn Bảo Ánh cao ngạo nói.

– Bán thành phẩm?

Nghe vậy, Lý Hàn cả kinh, chần chờ nói:

– Ta không biết luyện chế cũng không biết nơi nào luyện chế tốt, nếu như muốn nó trở thành toàn phẩm, vậy không biết đến bao giờ, không bằng trực tiếp đoạt cái Linh Khí hình đao kia có tác dụng hơn.

– Yên tâm, lúc đó bản tiểu thư sẽ dẫn người đến nơi Luyện khí có chất lượng nhất trên đại lục này, đừng có nói nhảm nữa, cơ hội chỉ có một, nếu ngươi cứ chấn chờ sẽ trôi qua mất. Với lại, ngươi nghĩ mình ngươi có thể địch lại vài trăm người ở đây để đoạt lấy linh khí hình đao kia không?

Nghe Nguyễn Bảo Ánh nói như thế, Lý Hàn lúc này mới chợt hiểu, hễ ai có thực lực trong đại điện đều muốn cướp cái Linh Khí hình đao kia, đến lúc đó hắn có cướp được hay không cũng là một chuyện khó nói. Hơn nữa cơ hội xuất thủ chỉ có một lần, nếu như bây giờ chần chừ thì có khả năng thành công dã tràng.

– Được, nghe lời ngươi đoạt kiện cuối cùng!

Ánh mắt Lý Hàn trở nên kiên định, hắn cắn răng một cái hạ quyết tâm, hắn vẫn tương đối tín nhiệm khả năng của Nguyễn Bảo Ánh, dù sao nàng ấy cũng là đại tiểu thử của một trong những thế lực mạnh nhất đại lục.

– Yên tâm, không để cho ngươi thất vọng đâu!

Nguyễn Bảo Ánh lúc này mới thoả mãn nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.