Đọc truyện Phong Lưu Tam Quốc – Chương 525: Tam Quốc nhất thống
Tư Mã Ý còn chút khí lực cuối cùng lui về phía sau nhưng cũng không chạy thoát mà nói:
– Ha ha… các ngươi cũng thật hồ đồ, Hạ Hầu Uyên tướng quân bán mạng
cho Tào Tháo, hôm nay táng mệnh dưới tay củ Chu Du, các ngươi không báo
thù cho phụ thân lại trở thành con cờ cho Tào Tháo, thật là buồn cười
– Lạc Dương bị chiếm đóng, quả thật là trách nhiệm của phụ thân nhưng
chúa công chưa từng trách tội còn trọng dụng huynh đệ hai người chúng
ta, ngươi là phản tặc há có tư cách bình luận chúa công.
Hạ Hầu Bá hỏi lại khiến cho Tư Mã Ý phải thất vọng.
– Phản tặc ngươi còn chưa chịu chết, chúa công đối đãi với ngươi không tệ ngươi lại phản bội, là ai phụ ai?
Dứt lời Hạ Hầu Uy biết rằng mình cũng không cần nhiều lời, Tư Mã Ý lúc này đã kiệt sức, làm sao chống lại được.
Hạ Hầu Uy cầm trường thương xuyên qua yết hầu của Tư Mã Ý, một luồng chất lỏng màu đen bắn ra.
Một đời gian hùng đến đây là mất mạng.
Trương Lãng dẫn mấy lộ đại quân mà đến ở Hà Bắc Tào Tháo liên tục tiến
quân mạnh, thật lâu không thể phá vỡ cửa khẩu mà xuôi nam.
Gia Cát Lượng lúc này vô cùng buồn rầu ba mặt thụ địch bây giờ Lưu Bị đã mất cơ hội tốt nhất, cần phải làm gì đây?
Theo chiến cuộc mà nhìn Gia Cát Lượng đã nhìn thấy kết cục, lông mi của hắn nhăn lại.
Trong lòng Gia Cát Lượng lúc này tràn ngập sự chán nản, mấy tơ bạc rủ
xuống bên tai quạt lông thì đặt ở trên bàn không dám rời đi.
Liên tiếp bại lui làm cho Gia Cát Lượng bị đả kích quá lớn, Lưu Bị đại
lượng binh lực ở lại toàn bộ đều là người già yếu, ngoại trừ Trần Đáo
thì không còn mãnh tướng nào khác.
Chu Du cũng chiến thắng liên tục, lúc này đại quân đã dẹp xong Trường An đang Tây Tiến, hướng về Thiên Thủy mà tới gần.
Cao Thuận cũng không để cho Trương Lãng thất vọng không gặp phải sự tấn công gì từ Tào Tháo.
Điều khiến cho Trương Lãng hưng phấn nhất vẫn là tin tức do Chu Thiện
truyền tới, hắn dẫn đầu mười vạn đại quân lập căn cứ ở trên hòn đảo nhỏ, còn lợi dụng hoàn cảnh để chế tạo chiến thuyền mấy trăm năm.
Mà lúc này Trương Lãng đã hạ lênh toàn quân nghỉ ngơi một ngày, chè chén, ngày tiếp theo sẽ nắm lấy thành đô.
Tin tức này nhanh chóng truyền tới tai của Gia Cát Lượng, đối với Gia
Cát Lượng chính là sinh cơ chỉ cần thống kích binh mã của Trương Lãng
bức lui hắn thì vẫn có thể hi vọng mưu đồ lại đại nghiệp.
– Tin tức này có chuẩn xác không?
Gia Cát Lượng không ngờ Trương Lãng lại hành động như vậy,ngẫm lại theo tin tức mà Phương Tiệp truyền tới thật khó tin.
Đánh lén đại doanh của Trương Lãng ý niệm này hiện lên trong đầu của Gia Cát Lượng lẽ ra bây giờ thống kích Trương Lãng là tốt nhất nhưng Gia
Cát Lượng lại không cho là đúng, ở bên cạnh Trương Lãng có rất nhiều mưu sĩ há có thể sơ hở như vậy.
Tuy nhiên Gia Cát Lượng vẫn mệnh cho Mã Tắc dẫn mười vạn binh mã bôn tập tới doanh trại của Trương Lãng, Trương Lãng biết tin liền thầm nghĩ,
Gia Cát Lượng quả nhiên đã phạm phải sai lầm.
Mã Tắc dẫn đại quân thẳng hướng tới Trương Lãng, Trương Lãng liền sai
người thả ta tín hiệu Mã Tắc cũng là người thông hiểu thiên văn, thường
xuyên quan sát, bây giờ xuất hiện một điểm sáng hắn liền chú ý.
Trương Lãng dẫn đại quân cách Đức Dương thành ước chừng ba mươi dặm, bởi vì là đánh lén ban đêm cho nên Mã Tắc chưa đầy nửa canh giờ đã tới khu
vực của quân Giang Đông.
Mà Mã Tắc đang chuẩn bị phát động công kích doanh trại thì lúc ngày nghe thấy ở Đức Dương thành truyền tới tiếng hoan hô.
Trong lòng hắn vô cùng bất an, chỉ thấy một đội ngũ quỷ binh xông ra vô cùng đáng sợ.
Hắn dẫn đầu đại quân nhanh chóng hướng về phía Đức Dương mà rút lui.
– Mau mở cửa thành.
Mã Tắt hét to để binh sĩ mở cửa thành nhưng lúc này một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, một người mang khẩu âm Tứ Xuyên quát hỏi:
– Dưới thành là ai, mau xưng tên.
– Ta chính là Mã Tắc, mau mở cửa thành,quân Giang Đông đánh tới nơi rồi.
Mã Tắc mang theo không nhỏ binh mã mong muốn mở cửa thành, nhưng thành trì vẫn không mở.
– Mã tướng quân không phải đã quay lại thành đô rồi sao, ngươi là ai mà dám giả mạo, bắn tên cho ta.
– Ta là Mã Tắc các ngươi mau gọi tướng quân ra gặp ta.
Đúng lúc Mã Tắc nói câu này ở trên cổng thành một loạt tên bắn ra không
phải vì câu nói của Mã Tắc mà vì cách đó không xa quân Giang Đông truy
kích đã tới.
Toàn quân cao thấp bị đổ máu, trong chốc lát quân Giang Đông đã khống chế toàn bộ Đức Dương nội thành.
Lúc này Gia Cát Lượng nghe Mã Tắc binh bại thì buồn rầu ra lệnh cho hắn quay trở lại, mà có người lại đưa tin.
– Hồi bẩm thừa tướng, chúa công ở Bạch Đế thành khổ chiến mấy ngày với
phụ tử Hoàng Trung nghe thấy Đức Dương thành bị phá đã phun máu tươi
bệnh không dậy nổi.
Gia Cát Lượng luống cuống tay chân, Tào Tháo chậm chạp không qua Hoàng
Hà mà Trương Lãng đã đánh tới Đức Dương không ít thành trì bị mất không
đầy hai ngày nữa sẽ bức tiến tới Thành Đô.
– Thừa tướng hôm nay thế đại không bằng chúng ta bỏ thành đầu hàng thôi.
Tiếng nghị luận vang lên không dứt.
Gia Cát Lượng cau mày cuối cùng cũng mở miệng:
– Hôm nay đại thế đã mất ta muốn tiến về Bạch Đế thành cùng chết với chúa công các chư vị ai đi đường nấy thôi.
Gia Cát Lượng nói lời này khiến mọi người khiếp sợ.
Mặc dù có người đề nghị đem toàn quân tiến về Bạch Đế thành nhưng đây là một bước lui đem binh tập hợp lại cùng một chỗ đúng là phát huy sức
mạnh nhưng không thể nghi ngờ đây là trải đường cho quân Giang Đông nuốt thục.
Sau khi mọi người tản ra Gia Cát Lượng cũng không lập tức trở về Bạch Đế thành mà xem lược đồ các vùng Đức Dương.
Kỳ thật trong lòng Gia Cát Lượng hi vọng đây không phải là do Mã Tắc tạo ra sai lầm, liên tiếp mấy canh giờ xem xét, trận chiến này quan hệ đến
sinh tử tồn vong Gia Cát Lượng không dám manh động.
Ngày hôm sau Gia Cát Lượng còn nhận được tin tức, Mã Tắc đang ngựa không dừng vó tới thành đô, việc này kỳ thật đã ở trong tính toán của Gia Cát Lượng, Trương Lãng đại thắng nhất định sẽ thừa thắng truy kích, mà nói
ba ngày mới có thể tới thành đô kỳ thật đang tiến hành ổn định quân tâm.
Mã Tắc sau khi trở về thành đô thì giống như là chó nhà có tang.
– Thừa tướng, Mã Tắc không thể giữ được Đức Dương xin thừa tướng thư tội.
Mã Tắc biết mình phạm tội ngập trời tuy nhiên vẫn cầu xin tha thứ.
– Ta trước lúc hành quân đã dặn dò ngươi kỹ càng ngươi để mất ta làm sao có thể buông tha.
– Người đêu lôi Mã Tắc ra chém đầu răn chúng nhân.
Mã Tắc khiếp sợ bị binh sĩ kéo ra ngoài, tuy nhiên một lúc sau đó khôi phục lại sự bình thường, ôm quyền nói:
– Thừa tướng bảo trọng Mã Tắc đi.
Một lúc sau Gia Cát Lượng mới khôi phục tâm tình mà nói với Trần Đáo:
– Trần tướng quân lập tức tập hợp quân xuất phát hướng về phía Bạch Đế thành mà tiến quân.
Trương Lãng lúc này hưng phấn không thôi sau khi cùng với Quách Gia
thương nghị cẩn thận, Lưu Bị đã mất đại thế cho dù Gia Cát Lượng có mạnh mẽ cũng phí công.
Lúc này Trương Lãng có một suy nghĩ can đảm, Gia Cát Lượng đông tiến thế tất muốn vượt qua quân đội của Trương Lãng, lưu lại một địch nhân lợi
hại như thế chẳng bằng diệt từ đây.Cách thành đô ngày càng gần, Trương Lãng suy luận vô luận là lịch sử hay là hiện tại Gia Cát Lượng tuyệt đối không thể giữ lại.
Đại quân sau khi trú quân bên ngoài thành đô ba trăm dặm Trương Lãng
triệu tập Quách Gia tới nghị sự, nhưng lúc Trương Lãng phái hắc ưng vệ
đem Gia Cát Lượng chặn giết thì Quách Gia lại phản đối.
– Chúa công người như vậy giết đi không phải đáng tiếc sao? Không bằng khích lệ hắn quy hàng.
Trương Lãng giải thích nói:
– Phụng Hiếu nói lời đó là sai rồi, như Sĩ Nguyên Công Cẩn trước kia là
nhân vật cao ngạo phí rất nhiều tâm tư mới thu về được dưới trướng mà
Gia Cát Lượng cũng là loại người như vậy.
– Xin chỉ giáo cho hẳn là chúa công sớm quen biết Gia Cát Lượng?
Quách Gia kinh ngạc hỏi ngược lại.
– Đối với Gia Cát Lượng ta có nghe nói đến vẫn chưa trực tiếp nhìn thấy
nhưng vô luận bày binh bày trân thiên văn địa lý thì thiên hạ không ai
bằng, chỉ duy nhất ta không thể sử dụng.
Trương Lãng đối với việc không thu được Gia Cát Lượng lòng đau như cắt.
Trải qua mấy lần giao thủ Quách Gia cũng thấy người này mưu trên mình, đáng tiếc không thể cùng hắn chính thức giao thủ.
Thấy Quách Gia không nói lời nào, Trương Lãng tiếp tục:
– Phụng Hiếu có từng nghĩ tới nếu một ngày Trương Lãng ta bị như Lưu Bị hôm nay ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
– Vô luận chúa công tương lai thế nào, Phụng Hiếu cũng không xa chúa công thề cùng sống cùng chết.
Quách Gia nói xong quỳ xuống dưới đất mà Trương Lãng thì nói:
– Ta đương nhiên biết Phụng Hiếu không rời ta mà đi mà Gia Cát Lượng và
Lưu Bị cũng thế, thử hỏi Gia Cát Lượng há có thể vứt bỏ Lưu Bị.
Quách Gia vẫn nghĩ không ra:
– Chúa công sao lại khẳng định như vậy Gia Cát Lượng và Lưu Bị quen biết nhau không lâu không đến mức thế chứ?
Quách Gia nói lời này Trương Lãng liền ngăn lại:
– Phụng Hiếu có biết Lưu Bị vì mời Gia Cát Lượng ra núi tương trợ mà tới đến ba lần hơn nữa Gia Cát Lượng là quân sư thủ hạ số một của Lưu Bị,
có thể nói Lưu Bị có ngày hôm nay đều nhờ người này, tình quân thần như
vậy ai có thể chia cắt?
– Chúa công nói đúng, Phụng Hiếu vụng về rồi.
Sau khi phân tích xử lý Trương Lãng quyết định Gia Cát Lượng tuyệt đối
không thể giữ lại nếu như không giết hắn thì hậu hoạn vô cùng.
Nhận được thư của Hoàng Trung xong Trương Lãng hỏa tốc lệnh cho Chu Du
xuôi nam, tiếp theo sông Đán mà tiếp viện Hoàng Trung, Hoàng Trung lúc
này một đường cao ca, nhanh chóng khống chế thiên thủy đại quân rất
mạnh.
Hai ngày sau Trương Lãng thuận lợi nắm được thành đô nhưng Gia Cát Lượng lại để cho Trương Lãng một tòa không thành mà thôi.
Trương Lãng vì ổn định dân tâm cũng không vội vã tiến quân mà trú binh ở thành đô, thương nghị với Quách Gia, quyết định cho một đội truy kích
Gia Cát Lượng, tuy hi vọng khong lớn, nhưng Gia Cát Lượng đích thực là
uy hiếp rất nhiều với Trương Lãng, cho dù không giết được hắn cũng ngăn
chặn được bước chân hành quân của hắn, chỉ cần Chu Du tới được Bạch Đế
thành thì Gia Cát Lượng có bản lĩnh bằng trời cũng vô ích.
Mấy ngày sau Trương Lãng lại triệu Quách Gia tới, Quách Gia liền nói:
– Chúa công hiện tại thuộc hạ đang thương nghị cùng với Sĩ Nguyên về
chuyện tiến thủ, trải qua một phen nghị luận đã có được manh mối.
Trương Lãng liền hỏi:
– Thương nghị thế nào.
– Sĩ nguyên nói rằng hắn phản đối chuyện tiến công Bạch Đế thành việc
đầu tiên chúng ta cần làm chính là ổn định thành đô là trọng yếu.
Quách Gia tiếp tục nói:
– Chúa công, chu tướng quân hiện tại đã áp dụng tiến công với Tây Lương.
Nói tới đây Trương Lãng bừng tỉnh đại ngộ:
– Đúng là Tây Lương Mã Siêu.
Đây chính là nhân vật mà Trương Lãng muốn giữ lại nếu không chỉ dựa vào
chút binh lực của Mã Siêu thì hắn đã sớm chết trong tay của Bàng Thống
và Chu Du rồi.
– Đúng như chúa công sở liệu, quân Tây Lương quả nhiên tinh nhuệ nếu
không phải là do Sĩ Nguyên an bài thỏa đáng thì suýt nữa đã gặp thiệt
thòi lớn, tin rằng bây giờ Chu đô đốc đã thối lui khỏi Tây Lương, chiếm
đoạt vùng Thiên Thủy.
– Chu Du sao lại lui binh?
– Chúa công có chỗ không biết, Mã Siêu tuy binh mã không nhiều nhưng thủ hạ đều là hảo kỵ binh địa thế liạ bằng phẳng quân ta có phần chịu
thiệt, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là….
Trương Lãng nghe Quách Gia nói tỉ mỉ xong liền đáp:
– Ha ha… vậy cứ làm theo đi, vừa vặn nắm lấy nhược điểm của Mã Siêu.
Trương Lãng quay người về phía đại sảnh nhìn ánh trời chiều, hồi tưởng
lại mình mấy chục năm qua chinh chiến hôm nay đã có kết quả rồi trong
lòng vô cùng kích động.
Hơn nửa ngày sau Trương Lãng mới quay đầu nói với Quách Gia:
– Ý của ngươi là chúng ta phải có tin tức của Chu Du sau đó tiến công Bạch Đế thành.
– Chẳng lẽ chúa công bây giờ là thời cơ tốt nhất để tiến công sao, tuy
Tây xuyên binh lực đã bắt đầu rục rịch nhưng Cao Gia Cát Lượng lúc này
dây dưa với phụ tử Hoàng Trung, không phân tâm để đối phó với ta được
quân ta quy mô chỉ huy đông tiến, đến lúc đó Mã Siêu ở phía sau gian nan khổ cực bị trừ bỏ cho dù Lưu Bị, Gia Cát Lượng có bản lĩnh bằng trời
thì cũng làm sao thoát được.
– Ha ha…
Hai người cười vang, Trương Lãng lúc này mới nói:
– Được lần này nhất định phải để Lưu Bị có đi không có về.
Cùng lúc đó Chu Thiện cũng truyền tới tin tức, thủy quân thao luyện vô
cùng thuận lợi, chỉ còn chờ Trương Lãng hạ lệnh tiến công.
Ba ngày sau Tây Lương truyền tới tin chiến thắng, Mã Siêu mở cửa nghênh
đón đại quân Chu Du tiến vào Tây Lương, Mã Siêu còn thề không giết Lưu
Bị không bỏ qua, xem ra kế hoạch của Chu Du tương đối thành công.
– Chúc mừng chúa công.
Cả văn võ triều đình đều chúc mừng Trương Lãng.
Mà Trương Lãng Quách Gia tuy cao hứng nhưng không biểu lộ, chỉ truyền
lệnh thành đô đại yến một ngày, tất cả các binh sĩ nghỉ ngiơ một ngày.
Mọi người cao hứng sau khi bọn họ tản đi, Quách Gia mới thương nghị với Trương Lãng:
– Chúa công lúc này chính là thời cơ tốt nhất để quân ta tiến công Bạch Đế thành.
Trương Lãng không trả lời, hồi lâu mới nói:
– Ngàn vạn lần không được xem thường đối thủ của ta, nhất là Gia Cát
Lượng, ta truyền lệnh Thành Đô đại yến một ngày, nhưng lúc này chính là
thời cơ tiến công tốt nhất.
– Ý của chúa công là, những ngày kế tiếp tiếp tục tiến công mà đại yến chỉ là để che giấu.
– Quân ta tuy chiếm giữ Tây xuyên nhưng thành cũng chỉ là một bộ phận
nhỏ, binh lực Tây Xuyên vẫn không thể coi thường, nếu như Gia Cát Lượng
tập trung binh lực phản công, chịu thiệt hại vẫn la chúng ta.
Nhìn qua ánh mắt thâm thúy của Trương Lãng Quách Gia cũng cảm thấy toàn thân dựng lông lên, giống như bị sói nhìn vậy.
Đúng lúc Trương Lãng và Quách Gia định tiến công Bạch Đế thành thì lúc này nghe binh sĩ ở bên ngoài truyền tiếng lại:
– Bẩm chúa công có thám thính báo lại.
Trương Lãng nhíu mày lúc này có thể truyền tới tin tức gì, sau khi bài trừ tạp niệm, Trương Lãng lập tức truyền người kia vào.
– Bẩm báo chúa công, ở Bạch Đế thành truyền ra tin tức, Lưu Bị đêm qua đã ốm chết.
Đây là tin tức vô cùng tốt, Lưu Bị chết rồi là tin tức tốt vô cùng.
– Tin tức chuẩn xác không?
Trương Lãng kích động vọt tới nắm lấy tay Triệu Vân.
Triệu Vân trả lời:
– Chắc chắn chuẩn xác, thám thính đều là binh sĩ huấn luyện thượng thừa
hơn nữa lúc này vấn đề quan trọng bọn họ cũng phải xác định hoàn toàn
sau đó mới dám bẩm báo.
– Ha ha.
Trương Lãng cười lớn trong đại sảnh liền chấn động.
Lúc này Trương Lãng tạm thời cải biến kế hoạch phân phó cho thám thính đi lĩnh thưởng rồi mới nói với Quách Gia:
– Phụng Hiếu ngươi xem hôm nay chỉnh hợp binh mã tiên tới Bạch Đế thành.
– Được chuyện này có thể, vô luận thế nào, thừa dịp bọn họ hỗn loạn chúng ta đánh tới.
Quách Gia hưng phấn trả lời.
Màn đêm buông xuống Triệu Vân lĩnh đại quân rời khỏi thành Bạch Đế, mà
Trương Lãng thì gửi thư cho Chu Du, hôm nay Thục trung đã ổn định không
cần sốt ruột chỉ cần chiêu binh mãi mãi ngày sau bình định Tào Tháo.
Nửa tuần sau, Trương Lãng nhận được tin chiến thắng của Triệu Vân đại
quân mấy ngày hành quân đã nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị tiến công ba
hướng.
Phụ tử của Hoàng Trung cũng nhận được tin tức, mà lúc này Gia Cát Lượng
đã tâm lực tiều tụy ốm trên giường không chịu nổi đại quân đóng quân ở
bên ngoài thành Bạch Đế thục quân không dám đối kháng.
Liên tục mấy tháng tin tức chiến thắng truyền tới, Tào Tháo nghe tin Lưu Bị chết bệnh cùng Gia Cát Lượng bệnh nặng thì bắt đầu hoảng hốt, tụ tập trọng binh ở vùng Hoàng Hà đem lực lượng dồn ở vùng Tế Bắc hạ lênh
cường công Độ xuyên, không tiếc giá nào cũng phải mở ra thông đạo Hoàng
Hà.
Trương Lãng sau khi nhận được tin này thì mỉm cười, lập tức truyền mệnh
cho đại quân Chu Thiện chuẩn bị công kích cũng mệnh cho Từ Hoảng mang
binh lực Từ Dương hai châu trợ giúp.
Công Nguyên năm thứ hai trăm hai mươi bốn, Bột Hải Chu Thiện bắt đầu tiến công U Châu.
Lúc này binh mã của Trương Lãng cũng đến dưới thành hướng về phía Gia
Cát Lượng mà khiêu chiến, nhưng lúc này bệnh tình của Gia Cát Lượng cũng ở trong sớm tối.
Chu Du truyền tới tin chiến thắng, Mã Siêu quả nhiên không phụ hi vọng
của Trương Lãng, mang một đạo kỳ binh thế như chẻ tre đã tới vùng phía
bắc.
Từ Hoảng Cao Thuận thừa cơ từ trên xuống, mà Mã Siêu bởi vì một đường
cũng không gặp bao nhiêu ngăn trở thẳng đường đông tiến bức tới Thái
Nguyên.
Tam quốc hỗn chiến hơn mười ngày, Trương Lãng chiếm ưu thế lớn, Bạch Đế
thành sau khi tuyên cáo Gia Cát Lượng chết, Tào Tháo cũng biết tin, ngất ngay tại chỗ.
Trương Lãng biết tin này ngựa không dừng vó, khởi xướng tiến công, cuối
tháng năm, Thục Hậu chủ Lưu Thiện đầu hàng, mà Tào Tháo cũng biết tin
tức này, ốm bệnh rời khỏi nhân gian.
Tào Tháo qua đời khiến cho phương bắc hỗn loạn, Mã Siêu Chu Thiện phối
hợp, đến năm công nguyên 225 đã tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt của Tào
Tháo.
Năm Công Nguyên thứ 226 các nơi bắt đầu hưng thịnh, mà Trương Lãng cuối
cùng cũng đã leo lên được ngôi vua mơ ước của mình, trong lòng cảm khái
vô hạn.
—- Kết Thúc Truyện ——