Đọc truyện Phong Lưu Tam Quốc – Chương 516: Hoài huyện đại chiến (thượng)
Sau nửa giờ, quân Tào từ từ đi về phía Hoài huyện.
Chu Hồ Tổ Lang hướng về phía cửa nam, Cảnh Kỷ Tiêu Bính xông về phía cửa bắc, hai phe lúc đầu chỉ chống cự được một lúc sau đó nhanh chóng đánh
lui quân Giang Đông xông vào trong thành.
Chư tướng thầm tán thưởng Tư Mã Ý thần cơ diệu toán, đúng lúc này bầu
trời phát ra pháo hoa, quân Giang Đông mai phục dưới sự dẫn dắt của Tòa
Nhu từ bốn phương tám hướng bùng lên, bộ binh từ bốn phía lách vào tấn
công.
Lại có ba trăm kỵ binh đội từ đường xông ra, hung hãn tấn công quân Tào.
Chiến cuộc giằng co hào khí vô cùng quyết liệt.
Ở trong loạn quân, Chu Hồ máu me loang lổ, đao cũng thấm đầy máu hắn tấn công vô cùng dũng mãnh, tuy nhiên cuối cùng cũng bị giết chết, rơi
xuống ngựa bỏ m ình.
Chu Hồ bỏ mình, Tào binh vẫn không bối rối y nguyên điên cuồng tấn công.
Lúc này ở ngoài thành Tào binh bắt đầu từ từ tiếp cận chiến trường áp lực của quân Giang Đông bắt đầu tăng thêm.
Toàn bộ buổi chiều, hai quân tướng sĩ bắt đầu vượt qua chiến đấu tuy
quân Giang Đông thương vong rất nặng, đồng thời binh mã của Tư Mã Ý cũng phải trả một cái giá rất lớn, hai vạn quân sau khi công thành đã kìm
chế sáu nghìn binh mã, một vạn do Vu Cấm điều động, một vạn trông coi
đại trại, cộng thêm một vạn binh lính trước kia bị tổn thương Tư Mã Ý
chỉ có thể điều động được một vạn mà thôi, sự thảm thiết của trận chiến
này không cần phải bàn cãi.
Lúc này sắc trời đã từ từ lui xuống, nắng chiều tàn chiếu lên càng tăng thêm vẻ đìu hiu.
Sắc mặt của Tư Mã Ý vô cùng khó coi, chiến cuộc đã phát triển ngoài dự
liệu của hắn, đối với sự khống chế toàn cục hắn đã ngoài dự liệu.
Nửa canh giờ sau thám thính báo lại, ở phía thành tây có chừng hai nghìn kỵ binh đội xuất hiện, ai cũng có cung tiễn sau lưn, xem tình hình
chính là kỵ binh phương bắc, bọn chúng đang điên cuồng tấn công về đây.
Tư Mã Ý không ngồi yên cuối cùng hạ lệnh cho người điều
động binh sĩ chuẩn bị ngăn đám Trình Phổ lại.
Tư Mã Ý vội vàng dẫn đầu một vạn đội ngũ chuẩn bị bố phòng đại trại sẵn sàng nghênh đón.
Không bao lâu sau phía tây bụi mù cuồn cuộn, thanh âm như sấm rền xuất hiện.
Tư Mã Ý đã chuẩn bi hoàn tất, chuẩn bị tập kích quân Giang Đông.
Nhưng mà lúc này đã phá sinh dị biến, du kỵ binh kia không phóng tới đại trại mà phóng thẳng về phía cửa thành.
Tư Mã Ý chỉ huy cờ hiệu, lại để cho một vạn Tào binh kia trợ giúp.
Nhưng tốc độ tấn công của kỵ binh kia thật sự quá nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới cửa thành.
Nhìn đội ngũ Giang Đông quân này binh lính vốn mỏi mệt tựa hồ được rót thêm sinh khí mới, bọn họ hét to:
– Viện quân đã đến, các huynh đệ, giết!
– Giết đi.
Kỵ binh dùng tốc độ như gió bay điện chớp thần gặp giết thần phật cản giết phật, như gió rít mà xông qua.
Tư Mã Ý biết lúc này đại thế bất đắc dĩ cuối cùng quyết định lui binh.
Đúng lúc Tư Mã Ý lục tục rời khỏi thành quân Giang Đông hò reo kinh
thiên động địa, trận huyết chiến này tuy không thắng được nhưng đã làm
cho bọn họ tăng thêm niềm tin rất nhiều.
Nhưng sự tình không dừng ở chỗ đó vào ban đêm quân Giang Đông đã tổ chức tập kích đại trại của Tư Mã Ý, tuy hỗn chiến không giành được gì nhưng
đã đả kích rất nhiều sĩ khí và niềm tin của quân Tào.
Cho đến mờ sáng ngày thứ hai, Cao Lãm lúc này mới lui về Hoài huyện.
Ở trong rừng rậm một gã mặc binh sĩ Giang Đông hỏa tốc chạy vào.
Chiến sự Hoài huyện căng thẳng, Triệu Vân dẫn đầu hai vạn đại quân hỏa tốc tới tương trợ không ngờ có thám thính báo lại:
– Tướng quân ở phía trước phát hiện ra đại đội nhân mã của Vu Cấm, dường như bọn chúng đã phát hiện hành tung của quân ta nên tới đây dò xét.
Triệu Vân nhíu mày tự nhủ:
– Quân ta hành quân ẩn náu như vậy tại sao Vu Cấm lại biết được, hẳn là để lại dấu vết.
Thám thính đi rồi, Triệu Vân liền phái thám thính khác:
– Ngươi hỏa tốc về báo cho chúa công, quân ta bị Vu Cấm phát giác hiện
tại chưa giao phong nếu như cấp tốc hành quân nhất định sẽ bị Vu Cấm
phát giác.
– Chúa công chuyện lớn không tốt.
Ở trong một gian mật thất, Hoàng Cái hớt hải chạy tới báo tin cho Trương Lãng.
Trương Lãng liền hỏi lại:
– Có chuyện gì vậy?
– Có tin tức thám thính báo lại, đại quân của Triệu Vân tướn quân bị
quân của Vu Cấm phát giác, hiện tại chưa chính thức giao phong nếu như
hỏa tốc hành quân sẽ bị Vu Cấm truy kích lúc đó thì phiền toái vô cùng.
Quách Gia không ngờ bật cười khiến cho Trương Lãng không hiểu mà hỏi:
– Phụng Hiếu, Triệu Vân bị ngăn trở sao lại cười?
– Tái ông mất ngựa, trong họa có phúc, nói không chừng một vạn đội ngũ này phát hiện ra tung tích của Triệu Vân lại có chỗ tốt.
Quách Gia khẽ vuốt râu mà nói.
– Xin chỉ giáo cho.
Quách Gia đi lại trong mật thất:
– Kỳ thực những ngày nay chúng ta đang so tâm lý với Tư Mã Ý, xem ai có
thể chịu đựng lâu hơn, cho nên viện quân tới đây sẽ thay đổi thế cục, ta nghĩ chuyện chúa công giả mạo rời khỏi thành đã hấp dẫn lực chú ý của
Vu Cấm.
Quách Gia nhíu mày nói.
– Cho dù dẫn dắt một vạn quân của Vu Cấm cũng không có tác dụng gì lớn,
đại quân của Vu Cấm vẫn có khả năng phát hiện ra tung tích của Triệu
tướng quân.
Trình Dục lên tiếng.
– Không chỉ có vậy mà ba nghìn hắc ưng vệ còn phải thay đổi binh sĩ
trang phục của quân Giang Đông, tuyệt đối không thể mặc trang phục hắc
ưng vệ.
Quách Gia bắt đầu âm trầm.
Trương Lãng lúc này mới hiểu:
– Ý của Phụng Hiếu là ba nghìn hắc ưng vệ không chỉ được thay đổi quân
trang của quân Giang Đông mà còn phải mang cờ hiệu Triệu Tử Long?
– Đúng là như thế, chúa công anh minh.
– Ha ha, đây là kế sách của Phụng Hiếu ta chỉ suy đoán mà thoi.Trương Lãng cười trả lời.
Hoàng Cái đầu óc chậm chạp được Trương Lãng nhắc nhở mới bừng tỉnh đại ngộ.
Màn đêm buông xuống, Triệu Vân đang chờ lệnh của Trương Lãng.
– Bẩm báo tướng quân, chúa công có lệnh, tối nay nghe thấy tiếng hò hét tại trại của Vu Cấm,tướng quân hãy hỏa tốc mà nhổ trại.
Thám thính nói xong đưa một phong thư:
– Chúa công có đưa một phong thư, Triệu tướng quân mau nhận lấy.
Triệu Vân sau khi tiếp nhân thư liền mở ra đọc, trong đó Trương Lãng viết:
– Tử Long nay ta bị khốn ở Hoài huyện tình thế cấp bách, ngươi lại bị Vu Cấm phát giác, chỉ có thể tương kế tựu kế, ta đã mệnh cho ba nghìn binh sĩ tối nay đánh lén doanh trại của Vu Cấm, mang cờ hiệu chữ Triệu nhập
vào quân của ngươi, dẫn dắt Vu Cấm rời đi, ngươi không cần kinh ngạc,
mục đích chính là… việc này tuyệt đối không được lộ ra ngoài.
Triệu Vân xem xong liền hủy thư đi rồi hạ lệnh toàn quân tập hợp.
Đúng như Quách Gia sở liệu, Tư Mã Ý sau mấy canh giờ đã nhận được tin liền triệu tập chúng đại tướng thương nghị.
Tư Mã Ý ở trong trướng đôi mắt quét qua mọi người:
– Vu Cấm tướng quân ở hậu phương phát hiện ra viện quân của Triệu Vân,
đại quân của Triệu Vân tự mình đi lên trợ giúp điều này ch o thấy điều
gì?
– Nguyên soái có ý Trương Lãng còn ở trong Hoài huyện?
Tư Mã Ý đi tới đi lui vài vòng rồi nói:
– Đây là điều khẳng định, chỉ là đại quân của Triệu Vân hoàn toàn có thể tránh đi dây dưa của Vu Cấm mà tiến lên trước, tại sao lại cùng Vu Cấm
khai chiến?
Lúc này mọi người ở trong lều đều hai mặt nhìn nhau không biết làm sao.
Bỗng nhiên Tư Mã Ý nhíu mày:
– Hẳn là đại quân của Triệu Vân không phải tới Hoài huyện mà đi trợ giúp chiến trường Tân Dã.
Tư Mã Ý vẫn suy đoán mà thầm nghĩ:
– Nói như vậy Trương Lãng hoàn toàn không ở Hoài huyện, mục tiêu của
Triệu Vân là chiến trường Tân Đã, khó trách Vu Cấm nói đại quân của
Triệu Vân vừa đánh vừa lui không hề ham chiến.
Cuối cùng Tư Mã Ý vẫn lựa chọn quyết định rằng Trương Lãng đã trốn đi, hắn liền quát to:
– Người đâu, lập tức truyền tất cả tướng quân vào đây nghị sự với ta.
Chưa đầy một khắc trong lều đã đầy người, Tư Mã Ý quản trị nghiêm minh
tuy hiện tại là rạng sáng nhưng không có ai dám lộ vẻ lười biếng.
– Ta có một tin tức không vui muốn nói cho các ngươi biết, viện quân của Triệu Vân đã tới trợ giúp, theo Vu Cấm báo lại, binh mã của Triệu Vân
vừa đánh vừa lui về triều đình, giờ phút này chỉ sợ ở Tân Dã đang chờ
Triệu Vân tới.