Phong Lưu Tam Quốc

Chương 509: Lui quân (thượng)


Đọc truyện Phong Lưu Tam Quốc – Chương 509: Lui quân (thượng)

Lúc này Lăng Thống đã truyền tới tin tức, binh mã ba vạn của hắn đã tới Chương Thủy hơn nữa bắt đầu nội cắt ở bờ sông.

Lữ Mông mang nhân mã xuất phát, hướng về phía Lăng Thống mà đi.

Đêm này Trương Lãng đã thắp đèn đọc ở thư án, cùng với Quách Gia Trình
Dục bọn họ thương nghị vấn đề lương thảo lúc này truyền tới tin tức của
Lăng Thống Trương Lãng đập bàn hưng phấn nói:

– Hay Lăng Thống đã đánh tan quân địch ở Chương Thủy rồi sao, ha ha như
vậy mới tốt, phòng tuyến đó quả nhiên là miệng hùm gan sứa.

Thám tử đi rồi Trương Lãng vẫn chưa hết hưng phấn ngược lại Quách Gia nói:

– Chúa công lần này thuộc hạ cảm thấy không ổn, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Trương Lãng cũng cảm thấy Chương Thủy lấy được quá dễ dàng, Quách Gia liền nói:

– Chúa công liệu có phải là kế dụ địch của quân Tào?

Trương Lãng trầ ngâm rồi nói:

– Có lẽ không Chương Thủy là môn hộ phía đông cho dù Tư Mã Ý muốn liều lĩnh cũng không thể vứt bỏ môn hộ.

Sau đó hắn mờ ám nói hai tiếng:

– Hơn nữa nếu như muốn vây đại quân Lăng Thống thì vẫn phải mang một đạo binh tới, chỉ đáng tiếc đạo binh này đã bị Toàn Tông mang năm vạn binh
mã kìm chế, không có khả năng làm ra chuyện gì.

Trình Dục lúc này cất tiếng:

– Đúng rồi cứ điểm phòng ngự của Thấm Thủy bên kia thế nào rồi?

Trương Lãng hừ lạnh hai tiếng:

– Không có tin tức.

Quách Gia mãnh liệt giật mình, Thấm Thủy bỗng nhiên hắn như nổi điên cầm lấy địa đồ, hai tay thậm chí hơi run rẩy.

Trương Lãng kỳ quái:

– Phụng Hiếu sao vậy?

Quách Gia nhìn vào địa đồ nửa phút đồng tử trợn trừng, hào quang càng thịnh, sắc mặt trắng bệch.


Trương Lãng phát hiện ra biểu lộ của Quách Gia, trong lòng chìm xuống mà nói:

– Phụng Hiếu phát hiện ra gì vậy?

Trương Lãng vừa hỏi xong, Quách Gia đã không khống chế được cảm xúc mà hô lớn:

– Chúa công người lúc ấy phái bao nhiêu người đóng?

Trương Lãng không biết có chuyện gì phát sinh liền nói:

– Ta ở thạch môn có đóng ba nghìn binh mã vừa vặn trấn giữ quan hạ Thấm Thủy, cái này có lẽ không có vấn đề.

Quách Gia run rẩy mà hấp tấp nói:

– Không phải là Thạch Môn mà là Dã Vương.

Trương Lãng biến sắc:

– Có một nghìn binh mã, tuy nhiên ở đây hiểm trở dễ thủ khó công.

Quách Gia hổn hển:

– Chuyện xấu chuyện xấu, Dã Vương ba mặt dựa núi, một mặt dựa nước,
chính là thung lũng, vị trí như vậy không có vấn đề nhưng mà nó vắt qua
sơn mạch, chúa công nhìn xem.

Quách Gia mở địa đồ thanh âm ngắt lại mà nói:

– Nếu Tư Mã Ý phái người đi Thấm Thủy nửa đường lại vòng qua núi như vậy chẳng những có thể vượt qua mà có thể tiến vào Dã Vương một nghìn binh
sĩ kia không thể chịu nổi tiến quân của quân Tào sau khi nắm được Dã
Vương đại quân của hắn sẽ vòng qua bên phải ta, nếu như địch đủ giảo
hoạt có thể vây quanh ta chặt đứt lương đạo, cùng với Thái Hành Đạo kẹp
lại, quân ta chắc chắn phải thua.

Trình Dục đai biến hô to nói:

– Nghìn tính vạn tính lại sót điểm này, Tư Mã Ý khá lắm.

Trương Lãng theo ngón tay của Quách Gia mà nhìn lộ tuyến sắc mặt trắng bệch không thể tin được mà nói:

– Chiếu theo tin tức của thám tử ngoài một lộ quân đạo này mấy đường nhỏ không có đường tắt nào khác, chúng ta lúc này đều sắp đặt cửa khẩu trạm gác, nếu quân địch ra thì lập tức có thể phát hiện, phát còi báo động.

Quách Gia lúc này như kiến trên đống lửa mà nói:


– Hà Nội binh cư qua thái hành đạo nhiều năm, đối với nơi này rất tinh
tường muốn tìm một đầu khơi thông biết bí mật thông đạo cũng không khó,
cộng thêm Thấm Thủy vài ngày không có tin tức, nếu đoán không sai thì
nơi này đã thất thủ mấy ngày rồi.

Trương Lãng lúc đầu bối rối sau đó tỉnh táo:

– Vậy chiếu theo ý của Phụng Hiếu đã có không ít người ở phía sau quân ta chuẩn bị hành động.

Quách Gia khẳng định:

– Không sai, mấy ngày qua thuộc hạ vẫn không hiểu tại sao Tư Mã Ý bố trí binh lực bất thường hôm nay mới hiểu dụng ý của Tư Mã Ý binh lực của
hắn ở Thấm Thủy và Chương Thủy tương đương nhau, lộ tuyến tiến quân của
quân ta Tư Mã Ý cũng nhìn được.

Trương Lãng nheo mắt liền hỏi:

– Để làm gì?

Quách Gia nghiến răng nghiến lợi:

– Điệu hổ ly sơn.

– Không sai đúng là như thế, chúng ta tính toán tường tận không ngờ quân vừa ra lại cho Tư Mã Ý có một cơ hội tuyệt hảo.

Trình Dục hai mắt bốc hỏa nói.

– A…

Trương Lãng kinh hô hoảng sợ nói:

– Không ổn, Lữ Mông đã qua Chương Thủy, cùng Lăng Thống hợp binh chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể trở lại.

Quách Gia thở dài nói:

– Tư Mã Ý quả nhiên lợi hại, nếu thuộc hạ đoán không sai hắn đa điều tra ra binh lực chúng ta âm mưu triển khai toàn diện.

Trương Lãng lúc này cũng tỉnh táo hắn trầm giọng nói:

– Vậy Phụng Hiếu nghĩ cách chúng ta phải làm sao bây giờ?

Quách Gia vừa định nói suy nghĩ của mình thì thám tử đã cấp báo:


– Chúa công vừa có được tin tức năm mươi dặm phía tây bắc có tào quân đang tới mong chúa công định đoạt.

Trình dục đứng lên nói:

– Quả không ngoài sở liệu của Phụng Hiếu, chỉ có thể thừa dịp Tư Mã Ý đại quân còn chưa xuất binh trước tiêu diệt nhóm này.

Trương Lãng không hề nghĩ ngợi vỗ án mà nói:

– Trại mất có thể lập nhưng lương thảo một khi bị hủy quân tâm rung
chuyển không thể trở tay, Trương Lãng rống to về phía ngoài lều:

– Vệ binh mau gọi Hàn Đương Trình Phổ tới đây.

Không lâu sau hai tướng đã tới.

Trương Lãng ra lệnh:

– Các ngươi mang năm nghìn nhân mã đuổi tới Bình cao bảo vệ vật tư của
quân ta nguyên vẹn, vô luận có thể đánh lui Tào Binh hay không các ngươi không cần chạy về lập tức vận lương đi Thành Cao, sau đó theo quan mà
thủ, đồng thời tới gần Chu Du tướng quân chắc hẳn không có vấn đề,
chuyện này thành công các ngươi là công đầu.

Trình Phổ Hàn Đương liền đám:

– Chúa công yên tâm thuộc hạ liều chết bảo hộ lương thảo nếu có tổ thất nguyện dâng đầu lên

Quách Gia lúc này nói:

– Chúa công Lăng Thống qua Chương Thủy muốn viện binh tới cũng mất bảy
ngày, quân ta chỉ có ba vạn hiện tại, chỉ sợ không chịu đường Tư Mã Ý
cường công.

Trương Lãng lạnh lùng nói:

– Chuyện này ta biết rõ, người đâu.

Một thị vệ tiến vào.

Trương Lãng nói:

– Ngươi cưỡi khoái mã ngày đêm đuổi tới Lạc Dương, yêu cầu Triệu Vân dẫn binh ra Mạnh Tân dựa vào Hoài Huyện, đồng thời để Tưởng Khâm mang binh
hỏa tới vùng Dã Vương chuẩn bị trộm đánh Thấm Thủy.

Quách Gia trầm giọng:

– Nước xa không cứu được lửa gần, chúa công định khắc phục thế nào?

Trương Lãng hít sâu một hơi rồi từ từ nhả tiếng:

– Truyền lệnh để cho Kiều Nhuy điều một vạn cung tiễn thủ, mai phục ở

phía sau trại, bảo hộ hướng đi của quân ta, báo với những binh lính
khác, khởi trại thượng trận, vứt bỏ phụ trọng lập tức rút khỏi.

Quách Gia bất đắc dĩ thở dài, đây cũng đành chịu không còn cách nào khác chỉ mong Tư Mã Ý không nhanh xông đến.

Lúc này Trình Dục hỏi:

– Vậy đội ngũ Lăng Thống thế nào/

Quách Gia liền nói:

– Tư Mã Ý khó chơi như thế, quân ta chỉ có thể di dời mục tiêu, đập nồi
phá khẩu, thuộc hạ không tin Tào Tháo có mấy người có quỷ tài như Tư Mã Ý Cổ Hủ.

Trình Dục gật đầu:

– Không sai, theo đó mà đông hạ tiến lên Hà bắc, xuyên qua Chương Thủy.

Trương Lãng sáng ngời hai mắt liền quát:

– Người đâu.

Bên ngoài có binh vệ tới Trương Lãng lại nói:

– Ngươi lập tức đi báo cho Lăng Thống để hắn rời khỏi Chương Thủy, đại
quân hướng về phía triều đình, phối hợp với Toàn Tông, không tiếc bất cứ giá nào mà đoạt lại triều đình, khống chế lưu vực Chương Thủy, đả thông bình chướng, bức tiến vây công Thiên Tỉnh quan.

Trương Lãng hạ lệnh lui binh một canh giờ đã có một thám thính nói:

– Chúa công Tư Mã Ý dốc toàn lực đánh đại trại.

Doanh trướng yên lặng, tất cả mọi người nhìn Trương Lãng chằm chằm hắn liền quát:

– Thay y phục, lại để cho Hoàng Cái đến gặp ta.

Không bao lâu sau Hoàng Cái đã tới Trương Lãng liền nói:

– Lão tướng quân phiền ngươi chủ trì việc rút lui khỏi an toàn của ta cùng với Phụng Hiếu Trọng Đức giao cho ngươi.

Hoàng Cái kinh hãi:

– Chúa công không được người trước đi đi ở đây giao cho thuộc hạ là được.

Hoàng Cái chưa nói xong Quách Gia đã nói:

– Đúng thế ở đây nguy hiểm chúa công mau lui trước.

Trương Lãng liền tự tin nói:

– Không sao ta tự có chừng mực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.