Phong Lưu Tam Quốc

Chương 507: Trúng kế (Thượng)


Đọc truyện Phong Lưu Tam Quốc – Chương 507: Trúng kế (Thượng)

Trình Dục thở ra một hơi, lông mày buông lỏng mà nhẹ nhõm nói:

– Thuộc hạ minh bạch.

Trương Lãng cùng với mưu sĩ khác sau khi định toàn bộ chiến cuộc lại bắt đầu thương nghị xem áp dụng kế sách này thế nào, Tư Mã Ý miệt mài theo
đuổi binh pháp, làm người đa mưu túc trí, mà Hà Bắc cuối cùng không phải là Giang Nam, bắc phong bưu hãn, lại nhiều chiến kỵ, thiên thời địa lợi nhân hoà đều ở nơi này muốn lấy Tịnh Châu đâu có dễ.

Sau khi thương thảo, lão tướng Hoàng Tự lĩnh hai vạn đội ngũ thủ Hàm Đan Tị Thủy các cửa khẩu trọng yếu còn mình dẫn đội ngũ chủ lực xuất ra
Quan Độ, đắc thủ thì chia binh làm hai đường một đường do Tôn Sách đi
tới Nam huyện, tăng cường liên hệ với Toàn Tông, đồng thờ hắn thì mang
binh tới Võ Đức bức tiến Hà Nội, chuẩn bị cùng với Tư Mã Ý quyết chiến.

Trải qua giao chiến ngắn ngủi, Tư Mã Ý bất ngờ không cùng Trương Lãng
giao phong mà rút đi sơn mạch, thủ vững Thiên Tỉnh quan, Thiên Tỉnh quan tường cao thành chắc, địa vị trọng yếu.

Do Hoàng Hà nam lấn tịnh Châu, thái hành đạo là vùng giao tranh, cũng là yếu điểm công thủ, Tư Mã Ý nắm lấy mấu chốt xương sườn khi hai quân
giao chiến, đồng thời cũng làm cho Trương Lãng gặp vấn đề không nhỏ khi
càn quét Hà Bắc.

Võ Đức huyện dưới chân núi.

Vô số cờ xí tủng bay tất cả các binh sĩ đều gấp rút thao luyện hàng ngũ, tiếng người huyên náo.

Do Hoàng Hà nam xâm lấn Tịnh Châu mà vùng giao tranh là hoàng đạo công
thủ đều yếu Tư Mã Ý đã nắm được mấu chốt xương sườn của cuộc chiến đồng
thời làm cho Trương Lãng lâm vào vấn đề không nhỏ.

Dưới chân núi Võ Đức huyện.


Vô số cờ xí tung bay tất cả các binh sĩ đều gấp rút thao luyện binh mã tiếng người huyên náo.

So với hào khí ngất trời bên ngoài thì trung quân lại yên lặng, Trương
Lãng nhìn phổ đồ Tịnh châu mà cúi đầu trầm tư, Quách Gia thì không ngừng dậm mạnh bước chân khi thì trầm tư khi thì nhìn về phía Trương Lãng
ngưng trọng hiển nhiên đã gặp phải nan đề.

Không biết bao lâu Trương Lãng phá vỡ không khí trầm mặc mà nói:

– Tư Mã Ý quả nhiên không bình thường mặc chúng ta bày mưu tính kế bọn
chúng không ra thái hành đạo, vốn đang có thể xuất kỳ binh nhưng vì sơn
mạch không ngớt phập phồng, vô cùng hiểm ác, hơn nữa bọn chúng cũng có
quan hệ phức tạp nên phải phòng cẩn thận, chuyện bây giờ đúng là khó
khăn.

Quách Gia sau khi nghe được Trương Lãng nói thì dừng lại lui bước:

– Nếu như cường công Thiên Tỉnh quan, đúng là hạ sách nhưng hai bên vách núi dựng đứng, chính giữa thì quanh co, có thể nói là điêu luyện sắc
sảo một người đủ chống giữ quan ải vạn người không thể khai thông, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể trước đoạt Hoài huyện, sau đó đánh bại Tư Mã
Ý.

Trình Dục nghe vậy gật đầu:

– Đây cũng là một biện pháp chỉ là hiện hữu Thấm thủy, chương thủy hai sông không biết đi đường nào thì hợp lý?

Quách Gia lắc đầu.

– Ta cũng khổ tư vấn đề này, bất kể Thấm thủy hay chương thủy thì độ khó sai biệt cũng không bao nhiêu, hiện tại ta lo lắng Tư Mã Ý biểu hiện
thủ đoạn khôn khéo chỉ sợ đường trên nước bọn chúng cũng có sắp xếp.

Lữ Mông nghe vậy liền nói:

– Tư Mã Ý thường ngày chưa nghe nói qua quân sư cần gì đề cao địch làm
giảm uy phong của mình nếu hắn có tài vậy thì Tào Tháo phải sớm dùng mới đúng.

Trình Dục nói:

– Ngàn vạn lần không được chủ quan, chỉ bằng vào mấy trận chiến với hắn
đã nhìn ra người này thế nào, trong thời khắc mấu chốt, Tào Tháo vẫn tín nhiệm cho thấy năng lực của hắn thế nào rồi.

Trương Lãng trầm tư:

– Thám tử nói không bình thường chi bằng dùng một đội ngũ đi thăm dò.

Quách Gia cười nói:

– Cũng được trước khi hành động phải tìm hiểu rõ.

Trình Dục nói;

– Không bằng để cho Chu du điều một bộ phân binh lực vượt sông Hoàng Hà, xuyên qua lỗ hổng Kỳ Quan, xuyên qua hai núi thẳng tới Tấn thành, một
khi quân ta thuận lợi nắm lấy Thiên Tỉnh quan, thì hội sư ở Thượng Đảng, bắc lên Thái Nguyên.


Lữ Mông sáng ngời mà nói;

– Trình đại nhân kế này hay lắm.

Quách Gia nhìn Trương Lãng cười cười không nói gì thêm.

Trương Lãng quả quyết nói:

– Không được binh mã của Chu Du không phải vạn bất dĩ ta không thể dùng.

Lữ Mông hơi nhụt chí mà nói:

– Vậy bây giờ phải làm sao cho phải.

Trương Lãng trầm giọng:

– Lữ Mông ngươi điểm khởi năm nghìn nhân mã ngày mai xuôi theo Chương
Thủy xuống, nếu như đường này có thể thực hiện, các ngươi liền mở đường
gặp nước qua bắc cầu tùy thời nghênh đón chủ lực quân ta lên Bắc.

Lữ Mông căng lồng ngực hét to:

– Thuộc hạ minh bạch.

Sau khi Lữ Mông rời khỏi Trương Lãng lại phái Kiều Nhuy tới phân phó một phen.

Mấy ngày tiếp Trương Lãng đánh Thiên Tỉnh quan, nhưng vì nơi này địa
hình hiểm trở thế núi hùng hậu lại có trọng binh làm sao có thể khinh
địch mà công phá, Lăng Thống dẫn năm nghìn nhân mã thăm dò mấy lần không thành công liền triệt binh lại, tình hình khó nói.

Trương Lãng cường công không thành lập tức triệt hồi nhân mã thông qua
Thái Hành đạo dừng lại năm mươi dặm lẳng lặng đợi tin tức.

Bình tĩnh qua nửa ngày Kiều Nhuy lĩnh ba nghìn binh mã ở Chương Thủy
hành quân lọt vào phục kích của Tào Binh, chết tổn thương hơn phân nửa,

nếu không phải hắn cơ linh thì đã toàn quân bị diệt, mà Lữ Mông lĩnh năm nghìn nhân mã cũng chạm phải quân Tào ở Thấm Thủy hai phe đại chiến, Lữ Mông không địch lại mà lui ra.

Sau khi hai người mang binh bại trở vê Trương Lãng phiền muộn vô cùng, trong nhất thời thúc thủ vô sách.

Trương Lãng ngửa mặt lên trời thở dài:

– Không hổ là Tư Mã Ý không bỏ sót tinh toán nào, Thái Hành đạo không
phá được hôm nay lưỡng thủy phong tỏa chỉ sợ quân ta muốn toàn bộ Tịnh
Châu khó khăn trùng trùng.

Mọi người nhìn nhau trong nhất thời doanh trướng trở nên trầm mặc không
ai nói một lời mà ngay cả người đa mưu túc trí như Quách Gia nhất thời
cũng không có biện pháp gì.

Thật lâu sau Trình Dục mới từ từ nói:

– Thái hành đạo thế núi hiểm trở, Thiên Tỉnh quan lại có trọng binh canh gác, cộng thêm Tư Mã Ý tọa trấn, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể ra hai
bên thượng thủy, thuộc hạ xem ra Tư Mã Ý tuyệt đối không thể chia đều
binh lực cùng giữ ba tuyến.

Tất nhiên có dấu vết để tìm ra.

Trình Dục nói xong lời này đôi mắt không kìm được nhìn về phía Lữ Mông Kiều Nhuy hai người.

Kiều Nhuy không dám lãnh đạm mà nói:

– Ngày đó lúc ta bị phục binh ở Chương Thủy Tào binh trước chặn sau đuổi trái tuôi phải phục trống trận chấn động sơn cốc, thanh thế khổng lồ,
tuy không dám khẳng định kẻ địch có bao nhiêu nhân mã nhưng ít nhất phải có hai vạn đội ngũ, bọn họ khống chế đường thủy lại có thủy trại cao
thấp hành tung vô định vì vậy bị bại mà quay về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.