Đọc truyện Phong Lưu Pháp Sư – Chương 61: Hắc Liên
Long Nhất lòng dạ rối bời tìm kiếm khắp mọi nơi, nếu Lãnh U U gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn phát điên mất. Trong không gian này nếu không có sự bảo vệ của mười tám bộ siêu cấp khô lâu thì mười phần nguy hiểm, hơn nữa trên đường đi đẳng cấp của hắc ám ma thú càng lúc càng cao. Bọn họ hiện tại lại ở khu vực của hắc ám ma thú đẳng cấp cao nhất. Long Nhất càng nghĩ càng lo lắng, thanh âm phát ra từ tiếng gọi run rẩy từng đợt. Hắn đem toàn bộ sự kinh hãi và lo lắng phát tiết hết lên đám hắc ám ma thú gặp trên đường đi, trên đuờng lưu lại vô số thi thể tàn khuyết của hắc ám ma thú. Chừng được nửa ngày, Long Nhất vẫn chưa phát hiện được tung tích của Lãnh U U. Hắn thất vọng ngồi trên một tảng đá lớn, thân tâm đều vô lực. Hắn không hiểu hắn mới rời đi trong chốc lát mà sao Lãnh U U đã tự mình đi đâu? Dựa vào thực lực đại ma pháp sư hắc ám hệ của nàng làm thế nào có thể sống sót được nơi đầy rẫy hắc ám ma thú cường hãn này? Cho dù là bản thân nếu không có mười tám bộ siêu cấp khô lâu miễn dịch hắc ám ma pháp thì ở không gian này một bước cũng khó mà đi được. “Nữ nhân ngốc này, xú nha đầu.” Long Nhất miệng lẩm bẩm nói mãi, khóe mắt chầm chậm ươn ướt, thời gian ở bên nàng như phim ảnh lướt qua từng cảnh từng cảnh trong đầu, từ cùng nhau chống địch tới hứa hẹn sinh tử hiện giờ, tình cảm của hai người có thể tính là được trui rèn thử thách qua sinh tử hoạn nạn. Thường nói quan tâm nên loạn, Long Nhất vừa rồi do lo lắng cho Lãnh U U cực độ nên mất bình tĩnh, khi tâm tình hắn từ từ bình phục xuống, hắn liền phát giác được vấn đề. Lãnh U U là một nữ hài mười phần thông minh, gặp khó khăn vẫn bình tĩnh, làm sao lại tự nhiên kêu lên một tiếng cũng không mà đã mất tích rồi? Long Nhất vỗ vào đầu, thầm tự chửi mình là đầu heo, bản thân từ đầu tới giờ chỉ biết lo lắng, Lãnh U U nói không chừng có lưu lại lời nhắn cho mình bên hàn đàm, nàng không phải là người không biết phân nặng nhẹ. Long Nhất sau khi nghĩ thông thì vội vã quay về, lùng sục tìm kiếm khắp hàn đàm, phát hiện ngay được trên những tảng đá ven bờ có khắc dấu hiệu chỉ đường, còn có ghi vài chữ: “Mong chàng mau tới.” Long Nhất thở ra một hơi, căn cứ vào hình vẽ chỉ đường Lãnh U U để lại thì không xa lắm. Nha đầu này thiếu chút nữa dọa hắn sợ muốn chết mà. Theo đường đi trên hình Lãnh U U lưu lại, Long Nhất cuối cùng tìm thấy một sơn động tại ở một nơi rất khó phát hiện. Hắn không chần chừ tiến vào cửa động, đi vào chưa lâu đã thấy trước mắt trở nên sáng sủa, thì ra hết sơn động là tới động thiên (khoảng trống bên trong núi mà ánh mặt trời chiếu xuống được) khác, thật không biết Lãnh U U làm cách nào phát giác ra địa phương này. Vừa rời sơn động, Long Nhất cảm nhận một luồng hắc ám khí tức bài sơn đảo hải, trái tim hắn như bị động vào, bên trong chắc chắn có hắc ám ma thú cấp S trở lên. Long Nhất nghĩ đến Lãnh U U, nên không nghĩ ngợi nhiều, liền gọi ra mười tám bộ khô lâu cùng với Cuồng Lôi thú, vận nội lực sẵn rồi đi tới. Cảnh tượng trước mắt làm Long Nhất sửng sốt, nơi đây chỉ có một bãi cỏ và một ao nước nhỏ, nhìn sơ qua đã thấy đáy, nào có cái gì hắc ám ma thú cấp S a, Lãnh U U cũng không có ở chỗ này. Hiện giờ, trên mặt ao một nụ hoa chưa nở có hình dạng của một đóa liên hoa (hoa sen) hắc sắc khổng lồ hấp dẫn ánh mắt Long Nhất, hắc ám khí tức cường đại phát ra từ đó. “Đây là cái gì? Không ngờ lại có được hắc ám khí tức cường đại như thế.” Long Nhất líu cả lưỡi. Hắn trước giờ chưa từng gặp qua loại liên hoa kỳ quái như thế. Nhìn một vòng quanh khu vực không rộng lớn lắm này, không hề thấy được tung tích Lãnh U U. Chuyện gì đang xảy ra? Long Nhất suy nghĩ, Lãnh U U tuyệt đối không lừa hắn. Nghĩ tới chuyện đi khỏi, ánh mắt Long Nhất dừng lại trên đóa hắc sắc liên hoa kỳ quái, hay là Lãnh U U không ở bên ngoài, Long Nhất đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Long Nhất tán phát tinh thần lực đến hắc sắc liên hoa để thăm dò, kỳ quái là hắc sắc liên hoa lúc đầu lập tức chống lại nhưng sau một hồi đã cho tinh thần lực của Long Nhất xâm nhập. Bên trong, Long Nhất cảm nhận được một luồng tinh thần ba động quen thuộc. Hắn lập tức trở nên kích động, cùng ở chung với Lãnh U U lâu như vậy, hắn đối với khí tức từ nàng đương nhiên quen thuộc phi thương. Hắn khẳng địch một trăm phần trăm, Lãnh U U đích xác ở bên trong. Long Nhất biết Lãnh U U chắc đã có kì ngộ, đánh giá khí tức phát xuất từ đóa hắc sắc liên hoa liền biết đây tuyệt đối là vật phi phàm, Lãnh U U tu luyện bên trong chắc chắn có lợi rất lớn, Long Nhất trong lòng mừng thay cho nàng. Đúng vào lúc này, hắc sắc liên hoa đột nhiên rung lên, sức mạnh hắc ám tuôn ra mạnh mẽ, Long Nhất không tự giác phải lùi lại. Hắc sắc liên hoa rung động càng lúc càng mạnh, cuối cùng xoay tròn, tiếp theo bay lên không trung. Chuyển động quay dừng lại, bất động trong không trung. Đột nhiên, hắc sắc liên hoa chầm chậm nở ra, từng cánh hoa nở dần, mang theo từng dải ánh sáng đen. Mặc dù không chói lóa nhưng rung động lòng người. Khi đóa liên hoa hoàn toàn nở ra, một lớp khói đen bao phủ lấy, một thân ảnh phong tư yểu điệu ngồi chính giữa, mờ mờ ảo ảo không trông rõ, nhưng Long Nhất biết chắc đó là Lãnh U U, nữ nhân của hắn. Khói đen tan biến, hai mắt Long Nhất liên tục lóe sáng. Hắn thưởng thức từ dưới đất cơ thể tuyệt trần xích lõa ở trung tâm đóa hoa, có chút nghi hoặc, nhưng đa phần là thích thú. Người có mái tóc đen dài chấm eo, xinh đẹp như thiên tiên này thực sự là nữ nhân của hắn sao? Mặc dù tướng mạo không đổi nhưng khí tức trên trên người hỗn tạp tà ác với thánh khiết không giống Lãnh U U trước kia. Mi mắt dài thướt rung rung, Lãnh U U mở mắt ra, trông như một dòng suối trong xanh làm cho cả thế giới trở nên mát mẻ tươi sáng. Hắc liên nhẹ nhàng bay xuống, Lãnh U U ưu nhã đứng dậy, thân hình khiến người ta phải phun huyết không còn gì che đậy lộ hết ra, ngọc cảnh trắng như tuyết, ngọc nhũ căng tròn cao vút, cái eo thon thả và cả vùng cỏ thơm giữa đùi, đang khiêu khích phòng tuyến sinh lý yếu ớt của Long Nhất. Tuy mỗi thốn thân thể này đều quen thuộc vô cùng, nhưng Long Nhất vẫn không thể tự mình đè nén nhiệt huyết dâng trào. Lãnh U U chậm rãi xoay người, nhãn thần nhìn về Long Nhất gần đó, đầu tiên là sững sờ, sau đó mi khẽ run, dường như đang hồi tưởng điều gì. Long Nhất trông thấy, nhiệt huyết đang dâng trào liền dịu lại, tâm thông suốt, nhìn biểu tình đó của nàng hình như quên mất hắn rồi. Dần dần, đầu mi Lãnh U U mở ra, hai mắt long lanh, liền tiếp đó là vui mừng khôn xiết. “Phu quân. Chàng đã về rồi à?” Lãnh U U run rẩy nói, toàn thân như mềm ra ngã về hướng Long Nhất. Long Nhất ôm Lãnh U U đang xích lõa xoay hai vòng, rồi ôm trọn vẹn cả người nàng vào trong lòng, nói: “Nàng là xú nha đầu. Ta còn tưởng rằng nàng không nhớ ta, suýt nữa làm ta thương tâm đến chết.” “Xin lỗi nha. Thiếp vừa xong thấy có chút mơ hồ, trong đầu cái gì cũng không nghĩ được, may sao cuối cùng nhớ ra. Nếu thiếp quên cả chàng, còn không phải như đã chết sao.” Lãnh U U dịu dàng nói. Nàng hiện tại gợi nhớ tới Lãnh U U si tình trước kia, khí tức quỉ dị trên người sau khi chạm vào ngực Long Nhất liền biến mất không để lại dấu vết. Long Nhất nhớ lại bản thân sau khi rời hàn đàm không thấy nàng liền lập tức phát điên, tâm lý rối loạn. Hắn hung hăng vỗ ba vỗ lên đồn bộ no tròn trắng như tuyết của Lãnh U U. “Phu quân. Chàng làm sao lại đánh người ta?” Lãnh U U ủy khuất nhìn Long Nhất. “Ai bảo tại nàng không nghe lời, không phải nói ở yên tại hàn đàm không được đi lung tung rồi à? Nàng có biết khi ta vừa rời hàn đàm không thấy nàng lo lắng tới mức nào không?” Long Nhất nhớ lại bản thân vì nha đầu này mà suýt nữa đã rơi lệ, liền vỗ thêm vào kiều đồn của nàng hai phát, vài dấu tay hồng hiện ra rõ ràng.