Phong Lưu Pháp Sư

Chương 10: Thánh Nữ


Đọc truyện Phong Lưu Pháp Sư – Chương 10: Thánh Nữ

 

Long Nhất cười lên một trận, nữ nhân này xem ra ưu việt và cường mảnh, ngữ khí câu hỏi vừa rồi đơn giản là không để hắn trong mắt . Long Nhất cười lên hai tiếng quái dị, hai mắt liếc tới bộ ngực cao cao đội lên của Bích Ti, hắn đã sớm đem mô dạng hai ngọc nhũ cực phẩm này khắc vào trong óc, lúc này Ti Bích trong mắt hắn như là không có mặc quần áo vậy

“Á .” Ti Bích cảm thụ được ánh mắt nóng bỏng của Long Nhất, ý thức đưa hai tay lên che lấy ngực, nàng thậm chí nghĩ vì sự tình mình không mặc nội y bị hắn nhìn xuyên được .

Bởi vì Ti Bích tinh thần loạn lên, năm quang cầu trong sát na thời gian biến mất trong không khí, chung quanh đột nhiên biến thành một vùng hắc ám, bốn mắt chớp lên nhìn nhau, hai người đều có một sát na thất thần .

“Sắc lang, ngươi muốn chết .” Ti Bích xấu hổ quá phát giận quát lên, miệng liền nhẹ niệm chú ngữ, hai quang cầu đập tới Long Nhất đang đối diện .

Long Nhất xuất thủ chống đở, quang cầu không nhập nội thể, sản sinh một loại cảm giác thoải mái ấm áp, nguyên là Ti Bích phóng ra là quang hệ sơ cấp trị liệu quang dũ thuật . Vì Long Nhất này đã làm cho Bích Ti sinh ra một tia hảo cảm, truyền ngôn nàng la một người khó trêu nhất trong ba đại thánh nữ, bị nàng phế hay hơn nửa giết chết đã có rất nhiều người, nhưng nàng không có tự mình hạ sát thủ, xem ra lời đồn đải cũng không thể tin hết được .


Nhưng Long Nhất không biết được là vừa rồi hai quang dũ thuật đó thật ra là Ti Bích thăm dò, vì quang dũ thuật và quang bạo thuật khi phóng ra cực kỳ tương tự, nàng cho rằng khoãng cách gần tại chổ này người bình thường đều có ý thức tránh né, chỉ có tránh né không kịp mói có thể xuất ra động tác chống đở của bản năng . Sau khi xem ra Long Nhất tựa hồ là bản năng dùng tay chống đở, Ti Bích lập tức cho rằng người nhìn trộm nàng tắm tịnh không phải là người bình thường trước mắt không có lấy ti hào ma pháp đấu khí.

Chẵng biết vì sao, Ti Bích trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, nếu như có thể lựa chọn, nàng thà rằng là thanh niên trước mắt nhìn thấy được ngọc thể của mình chứ không phải là lảo biến thái thần bí trong tưởng tượng của nàng .

“Ngươi còn chưa trã lời câu hỏi của ta, ngươi là ai? Từ đâu tới ? vì gì xuất hiện tại nơi đây ?” chung quanh Ti Bích lại nổi lên quang đoàn sang chói, nhưng ngữ khí của nàng đã có phiền toái nổi lên.

“Tuy nàng là tôn quý ma pháp sư, nhưng xem ra ta tịnh không có nghĩa vụ hồi đáp lại câu hỏi của nàng .” Long Nhất song thủ ôm lấy ngực, tiểu nương ngươi quen phát ra mệnh lệnh, ta cũng không có tập quán làm nô tài, chọc tới lảo tử, cho dù ngươi là cái gì thánh nữ, có bỏ mạng cũng phải lột hết quần áo người rồi cho đi ra đường .

“Không chịu trã lời câu hỏi của ta, ta sẻ, ta sẻ” Ti Bích như là nửa ngày đều không nói ra, đúng vậy, nàng đã phế đi rất nhiều người, đà giết không ít người, ngưng họ đều là đồ thập ác không tha được, nàng tự hỏi không có thương hại qua một người vô tội . Tuy nam nhân trước mắt có điểm háo sắc, có điểm vô lại, nhưng hắn xem ra thật sự không có nghĩa vụ hồi đáp đến câu hỏi của mình .

“Nếu không như vậy, nha đầu, ta trả lời ngươi một câu hỏi, người lại trả lời ta một câu hỏi thế nào ?” Long Nhất nhìn hành dáng nàng, đột nhiên cảm thấy thích thú, không nhịn được nghĩ tới trêu chọc nàng .

“Ngươi gọi ta nha đầu, ngươi có biết ta là ai không ?” Ti Bích không cần nói, nàng trên người mặc trang phục kim biên tế tự bào thêm nón cỏ, luôn luôn là tiêu chí độc nhất vô nhị của nàng .

“ngươi là ai?” Long Nhất cười hỏi, hắn còn phải làm cho thánh nữ tâm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết này nhiều rối rắm, nguyên là cũng không thua tiểu nữ hài bình thường bao nhiêu.

“Ta là ta vì gì phải báo cho ngươi, ngươi còn chưa báo cho ta biết ngươi là ai?” Ti Bích thầm nghĩ nguy hiễm thật, thiếu chút nữa nói với tên vô lại này, nàng đều không biết được mình vì gì mà trước mặt hắn không cầm được vẻ lạnh lùng bình tĩnh .

“Thế được rồi, ta gọi là Long Nhất, đến từ Cuồng Long Đế Quốc .” Long Nhất cười nói .

“Ti Bích, Ngạo Nguyệt Đế Quốc .” Ti Bích kiêu ngạo nói, đợi nhìn thấy vẻ kinh hoảng thất thố của Long Nhất, bởi vì tại Thương Lan Đại Lục, căn bản tất cả mọi người đều thờ phụng Quang Minh Thần, đương nhiên, ngoại trừ loại khác biệt trốn ở nơi hắc ám tu luyện ma pháp hắc ám và vong linh ma pháp . Vì vậy Ti Bích tin tưởng rằng cho dù Long Nhất không biết trang phục đặc dị của nàng, cũng phải biết qua đại danh của Quang Minh Giáo Hội tam thánh nữ .


“Ti Bích ?” Long Nhất ngạc nhiên nói .

“Không sai, ta chính là Ti Bích .” Ti Bích có điểm dương dương tự đắc .

“Thật vậy à ? thật là quá xảo hợp, ta có người vợ chưa cưới cũng gọi là Ti Bích, bất quá ta chưa từng thấy mặt nàng ta, không lẻ là nàng .” Long Nhất như hiếu kỳ hỏi, trong mắt lúc này lộ ra hưng phấn ngạc nhiên với thần sắc chờ đợi . Long Nhất tiền thế từ Long Tổ xuất thân, tình tự biểu hiện nho nhỏ như vậy đương nhiên là rất chân thật .

Ti Bích bị kềm chế, ý thức cho rằng Long Nhất đang trêu nàng, tức giận thiếu chút nữa biến hắn thành đầu heo, nhưng nàng thấy biểu tình của Long Nhất không giống giả dối, chỉ có thể nghiếng răng tức tối trong lòng, trong lòng điểm tự đắc đã không biết đi đâu mất, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có nổi tiếng hay không hay là tự mình tưởng tượng ra cao như vậy .

“Ta không phải là Ti Bích kia như ngươi mới nói, đừng có dùng nhãn thần này nhìn ta .” Ti Bích nghiến muốn gẩy răng nói .

“Ồ, thật tốt nàng không phải .” Long Nhất vổ vổ ngực thở một hơi thoải mái .

Nghe được Long Nhất nói câu này, Ti Bích thiếu chút nửa không nhịn được đi qua, nàng tin tưởng nếu cứ như vậy, nàng không sớm thì muộn sẻ bị hắn làm giận điên lên.

“Ta là thánh nữ Quang Minh Giáo Hội, Ti Bích, biết rỏ chưa ?” Ti Bích hít sâu một hơi để trở lại tâm tình bình thường của chính mình .


“Quang Minh Giáo Hội có thánh nữ ta biết, nhưng gọi Ti Bích ta chỉ biết nói tới người vợ chưa cưới .” Long Nhất ha ha cười ngây thơ .

“Ngươi đi chết đi, ta không lý tới ngươi nửa .” Ti Bích bị tên vô lại này làm cho mau điên tiết lên, nếu như ánh mắt có thể giết người, Long Nhất đã chết một vạn lần rồi, Nàng hừ một tiếng đã nghĩ tới thi triễn phiêu phù thuật bỏ đi, càng xa càng tốt với tên này .

“Uy, Ti Bích kia, ngươi đợi chút, ngươi không lẻ để ta một người bình thương không có sức trói gà tại hoang sơn này à, nghe nói chổ này có rất nhiều ma thú đáng sợ, ta sẻ bị ăn thịt .” Long Nhất thấy nàng muốn đi, vội vàng đưa ra một hình dạng đáng thương . Thật vất vã tìm được một người bạn, hơn nửa còn là một trong tam thánh nữ Ti Bích, sao mà có thể để nàng bỏ đi được ? Có nàng phiền toái sẻ bớt đi rất nhiều, lại nói khi buồn chán trêu nàng cũng không tồi .

Thân hình Ti Bích dừng lại, bắt đầu do dự .

“Nàng không phải là nói nàng là thánh nữ à ? Thánh nữ đều là từ bi lấy giúp đở người làm khoái lạc, có phải nàng là giả mạo ?” Long Nhất nét mặt hoài nghi .

“Ta đương nhiên không phải là giả mạo, chỉ là ngươi sức không đủ trói gà, sao lại đến được đây?” Ti Bích nghi hoặc hỏi, cuối cùng nàng không còn giận, chỉ ra kẻ hở trong lời nói của Long Nhất, phải biết rằng cho dù là thành trấn gần nhất đi tới địa phương này, người thường cũng phải mất hai ba ngày, nhưng hoang giao dã ngoại ma thú rất nhiều, thấy y phục hắn tuy có chút bụi bậm nhưng coi như sạch sẻ, không lẻ vận tốt đến ma thú đều không công kích hắn .

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.