Đọc truyện Phong Lưu Nữ Phụ Vận Đào Hoa – Chương 3: Bát súp định mệnh
Hôm nay đối với bạn Dung Dung mà nói là một ngày trọng đại, để kỷ niệm tình bạn thân hơn chục năm quen biết Linh Băng. Hơn chục năm được ăn đậu hũ của mỹ nam… thực ra là nữ, đáng tiếc quá, ài, ngày này cũng đáng để kỷ niệm lắm chứ bộ. Hơn chục năm Linh Băng lôi Nguyệt Dung ra làm lá chắn đỡ đạn đám fan cuồng khủng bố, mà bạn Dung là ái nữ của cục trưởng cục cảnh sát cơ đấy, nên việc này đối với Dung Dung chỉ là việc tôm tép, nhấc tay chi lao thôi (Lời của tác giả Miya Yori: sặc, ngụy biện gớm, ăn đậu hũ của người ta hơn chục năm trời còn khoe mẽ
Chính vì vậy mà bạn Dung Dung quyết định xuống bếp trổ tài nấu ăn quỷ khốc thần sầu của mình. Ai cũng biết món ăn của bạn Dung làm ra hình thức trình bày đẹp và ngon mắt vô cùng, tinh xảo không kém đầu bếp khách sạn năm sao là mấy. Thế nhưng ăn xong mà người đó vẫn còn toàn mạng, thì chứng tỏ hôm đấy thần chết ngủ quên. Phần lớn thành phẩm đều được đem cho cấp dưới của lão ba thưởng thức. Với trình độ yêu con như vàng của cục trưởng, gương mặt nghiêm khắc, ác liệt, như thể chỉ cần có người nói một câu không ngon hoặc dở ẹc thì ông sẵn sàng cho người đó vé một chiều tới bắc cực ngay lập tức. Vậy nên trước những lời ca tụng trái lương tâm của các cô chú cấp dưới của lão ba thì người nào đó rất vô tư và hồn nhiên tin tưởng vào tài nấu ăn trác tuyệt của mình. Lam Nguyệt Dung chọn nấu món Súp cua nấm tuyết, món mà Linh Băng thích nhất để trổ tài. Tin chắc cậu ấy sẽ không thể nào quên được bữa ăn lần đầu tiên cô đã vất vả làm tặng cậu (Lời của tác giả Miya Yori: đúng là suốt đời không thể quên, và thăng thiên cũng chỉ vì bát súp này
Súp đã nấu xong, chỉ còn đợi Linh Băng đến nữa là có thể ăn được nha. Trong lúc đợi thì Dung Dung như thường lệ lướt web tìm bộ ngôn tình mới để đọc giết thời giờ. Tình cờ thấy một bộ mới có tên nhân vật trùng với tên Linh Băng bèn nhấp gửi link luôn cho cậu ý cùng đọc. Thỉnh thoảng cô cũng hay gửi truyện ngôn tình cho Linh Băng đọc giải trí. Nhưng sau khi gửi xong thì cô bắt đầu hối hận rồi. Tác giả cặn bã khốn kiếp, dám lấy tên Linh Băng làm nhân vật phụ, nhắc đến tên Ngọc Linh Băng thì có ai mà không biết đây là tên của nữ ảnh đế có ảnh hưởng nhất trong giới trí hiện nay chứ. Các phương tiện thông tin đại chúng cũng tràn ngập hình ảnh của cậu ấy còn gì. Thế quái nào mà tên tác giả này lại dám lấy tên thiên thần trong lòng các chị em phụ nữ ra làm vật hy sinh chứ. Đã thế lại còn là vật hy sinh nữ phụ, tình tiết thì cẩu huyết, vớ vẩn.
Mà nàng cũng là một trong những vật hy sinh nữ phụ cao cấp nữa, khác mỗi họ. Trong truyện, Ngọc Linh Băng thân là thiếu chủ của Bách Nguyệt sơn trang, võ công cái thế, nhưng lại là bao cỏ vô học thức. Tính cách thì điêu ngoa, la sát, bạo lực nữ, hừ, bạo lực cái rắm, bịa đặt xuyên tạc quá thể, Linh Băng thiên thần ôn nhu của nàng mà dám xuyên tạc bừa bãi. Còn Nguyệt Dung nàng, tiểu công chúa cao quý của Phượng Minh hoàng triều, thế nhưng lại độc ác, háo sắc, ti bỉ, vô liêm sỉ. Nguyệt Dung nghi ngờ hay đây là antifan của Linh Băng. Nếu không sao lại tả giống như là nói về Linh Băng và mình vậy,chỉ có điều khác duy nhất là kết thúc số phận cho họ quả thực vô cùng thê thảm
Hừ hừ, nàng nhất định phải nói với lão ba kiểm duyệt, nghiêm cấm không cho thể loại cẩu huyết này xuất bản mới được. Đồng thời phải ra hình phạt đối với những loại tác giả bại não này, Dung Dung ác liệt nghĩ.
Lúc này, thì Linh Băng đã đọc xong cuốn tiểu thuyết não tàn kia, vốn định lên mạng chửi tên tác giả tâm thần này một trận cho bõ tức. Thì nhận được điện thoại hối thúc của Nguyệt Dung réo gọi sang nhà mình để ăn súp cô ấy làm. Linh Băng nghĩ thôi sang ăn súp trước rồi về phê phán sau cũng không muộn. Nghe mọi người khen ngợi tài nấu ăn của Dung Dung, bạn ấy lại kỳ công nấu món cô thích nữa, nên không thể bắt người ta chờ lâu nha.
Cửa vừa mở, Nguyệt Dung nở nụ cười tươi tắn, yêu kiều, hệt như cô vợ nhỏ chào đón chồng vừa mới đi làm về. Giọng nhỏ nhẹ “Linh Băng, cậu vào đi, mình đợi cậu lâu lắm rồi, cậu có biết không”. Nói xong còn kết hợp vểnh môi nhỏ phụng phịu, đôi mắt tròn tròn chớp chớp, tựa hồ như vừa bị bạn trai làm cho ủy khuất lắm. Linh Băng phì cười, hơn chục năm nay cô đã quá quen với dáng vẻ này của Nguyệt Dung rồi. Nhưng cũng nhờ cô ấy phối hợp với mình ăn ý, trông như một đôi tình nhân đích thực, mà mình tránh không biết được bao nhiêu phiền phức. Có điều cảnh này mà để cho bạn trai cô ấy chứng kiến thì kiểu gì cũng đổ bình dấm chua dăm bữa nửa tháng cho xem.
Linh Băng cười giả lả: “Thì chẳng phải mình đã đến ngay khi cậu gọi còn gì. Xem mình mang quà gì tới cho cậu này”. Giơ con gấu bông mầu hồng phấn đặt mua từ Mỹ về, đưa cho cô bạn thân đang nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nguyệt Dung gào rú: “Oa, yêu chết đi được, mình biết cậu thương mình nhất mà”. Một tay ôm gấu bông, nhưng vẫn không quên nhào vào người Linh Băng ôm ấp, ăn đậu hũ. Có bạn đẹp thì ngu gì mà không tranh thủ ăn đậu hũ chứ, coi như phí bảo vệ đi. Thật tội nghiệp cho bạn trai của Nguyệt Dung, mặc dù biết hai người chỉ diễn kịch trước công chúng, nhưng mức độ chân thực của nó khiến người ta vừa nghi ngờ, vừa đau lòng muốn chết