Đọc truyện Phong Lưu Nữ Phụ Vận Đào Hoa – Chương 13: Một nhà chan hòa
Hình ảnh gia đình ba người đang một mảnh hài hòa, ấm áp, bỗng dưng bị phá vỡ bởi tiếng “ọt ọt” phát ra từ bụng mỗ tiểu oa nhi nào đó. Nguyệt Dung ngại ngùng đưa tay lên gãi cái mũi nho nhỏ, trông thật giống một tiểu miêu nhi dễ thương, khả ái ✿◕◡◕✿.
Hoàng đế vung tay phân phó: “Người đâu, chuẩn bị ngự thiện cho tiểu công chúa”. Hoàng hậu mỉm cười từ ái, đang vươn tay vuốt mái tóc dài mềm mại của cục cưng bảo bối. Thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đang tới, chính là thái tử Phượng Tư Vân cùng thái tử phi Liễu Lạc Ca.
Thái tử Phượng Tư Vân 21 tuổi, thân cao bẩy thước, phong thái cao nhã, khí thế vương giả trời sinh, mày kiếm anh khí, sống mũi cao thẳng, gương mặt tưa như Tống Ngọc tái thế. Thái tử phi Liễu Lạc Ca, 16 tuổi, con gái của binh bộ thượng thư Lạc Sử Kỳ, xinh đẹp tuyệt luân, tính tình hiền hậu, trung thực. Lại mang một thân khí chất thanh cao, thánh khiết, không nhiễm bụi trần, hệt như tiên tử lạc bước xuống nhân gian.
Ngoài ra Liễu Lạc Ca còn là đệ nhất tài nữ của Phượng Minh Quốc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Đặc biệt vì không có muội muội, nên dành hết tình cảm yêu thương của một người tỷ tỷ cho muội phu là Nguyệt Dung nàng đây. Có món gì ngon, hoặc đồ chơi mới hay ho là lại lóc cóc mang tới cho nàng. Tuyệt đối quan tâm và sủng nàng còn hơn thái tử phu quân, vì vậy trong nguyên tác mới làm thái tử hiểu lầm. Tưởng Lạc Ca hờ hững với mình, lại bị con ả rắn lục Ngọc Uyển Lan bày mưu, thổi gió nên sa đà vào con đường vạn kiếp bất phục. Biến thành một trong những nam nhân của ả.
Do được bạn Linh Băng tôi luyện từ bé, hơn nữa cũng xông pha nơi phồn hoa giải trí, duyệt qua không biết bao minh tinh, người mẫu. Cho nên sắc nữ Nguyệt Dung của chúng ta đã luyện được bản lĩnh da mặt dày ngang bê tông, cốt thép. Nhìn thấy tuấn nam, mỹ nữ không còn chảy nước dãi (¯¯﹃¯¯) mà vẫn có thể giữ nguyên gương mặt điềm tĩnh, tự nhiên, mu a ha ha ha. Tuy nhiên trong lòng thì lại chảy nguyên một thùng nước miếng đủ để lênh láng hết nhà vệ sinh.
Thiên ơi, địa hỡi, huynh trưởng nhà mình sao mà soái quá vậy. Cổ đại mà có thi hoa vương thì ca ca chắc chắn sẽ đoạt ngôi vị quán quân nha. Tẩu tẩu xinh đẹp, tuyệt mỹ như vậy vì cớ gì ca ca không yêu tẩu mà lại đi thích cái “cọng trà xanh” kia chứ. Là trạch nữ nhiều năm, thông thạo ngôn tình cung đấu các thể loại, lại đọc qua nguyên tác, Nguyệt Dung bèn càng chắc chắn là do ả lục xà kia tính kế 凸( ̄皿  ̄///). Nếu không vị ca ca tuyệt vời của mình sao có thể thích loại nữ nhân như ả. Nhưng bây giờ đã có Nguyệt Dung nàng đây, nàng nhất định sẽ đánh dập đầu rắn, diệt trừ hậu họa.
Xú nữ nhân khốn kiếp đó còn sống là còn gây tai ương cho người khác, nàng cũng không ngu ngốc gì mà lại đi ban phát thiện lương cho loại người này. Đúc kết từ các bộ tiểu thuyết là biết, những loại nữ nhân bất chấp thủ đoạn, âm mưu quỷ kế xảo quyêt như vậy dù không đụng vào ả, thì ả cũng sẽ hại ta. Nếu không ra tay trước, thì chờ đợi Nguyệt Dung nàng sẽ là mồ sâu vạn trượng. Không được, kiểu gì nàng cũng phải tìm cách liên lạc với Linh Băng để cùng bàn bạc giải pháp.
Bộ não lập tức bị đình trệ vì dạ dày lúc này đang đình công quyết liệt. Tiểu khả ái nào đó đành phải an ủi bộ phận đáng sợ này, rồi mới làm gì thì làm được. Vậy nên trong hoàng cung Phượng Minh quốc, diễn ra hình ảnh một tiểu thiên sứ khả ái đang vắt chéo chân, tướng ăn thì vô cùng khủng bố mỹ quan người xem. Không hề có hình tượng cao quý cùa một công chúa, đang nhai thức ăn ngấu nghiến, như kiểu đã bị bỏ đói hơn chục năm trời. Trong con mắt thương xót của nhị vị phụ huynh cùng phu thê ca ca, tẩu tẩu, hận không thể ngay lập tức lấp đầy dạ dày con bé một cách nhanh nhất, để nó khỏi chịu mệt mỏi, bụng đói dày vò.
Rốt cục cũng ăn uống xong xuôi, no đủ, bụng nhỏ tròn như cái trống, tiểu khả ái mới ợ lên một tiếng cực kỳ bất nhã. Môi anh đào phấn nộn còn liếm liếm khóe miệng, trông cực giống một tiểu miêu đáng yêu đang ngồi liếm mép. Khiến hoàng hậu và thái tử phi chỉ muốn bấu véo cặp má mũm mĩm trắng hồng kia một trận cho thỏa thích. Còn hoàng đế và thái tử lại muốn vò đầu của cái con mèo nhỏ này một phen. Cuối cùng tất cả cũng nhịn xuống, sợ tiểu khả ái mệt mỏi, nhưng không có nghĩa là dịp khác không thể ra tay nha, hắc hắc. Bốn người không hẹn mà gặp cùng nở nụ cười vô cùng gian tà hệt như hồ ly..
Phượng Nguyệt Dung đột nhiên cảm thấy rùng mình, sao tự dưng lại thấy lạnh sống lưng quá vậy. Để xem, cái thân thể này hình như có hôn ước với đệ đệ của Linh Băng thì phải. Bèn chớp chớp đôi mắt nai to tròn, lung linh, bà già 24 tuổi giả trang bé gái ngây thơ 8 tuổi hỏi: “Mẫu hậu, trước đấy người có nói Dung nhi có một mối hôn ước đúng không? Với ai vậy ạ?”.
Hoàng hậu giật mình, a, bà suýt thì quên, sự việc xảy ra cách đây cũng đã 8 năm. Xác thực lúc đó bà thấy tiểu tam công tử của Bách Nguyệt sơn trang phấn điêu ngọc mài, láu lỉnh, khỏe mạnh, thấy rất là yêu thích. Hơn nữa, Hạ Thanh Thanh với bà cũng có mối giao hảo tốt từ hồi tranh tài tứ đại mỹ nhân của Phượng Phi Thiên đại lục nên mới cùng nhà họ kết thông gia. Sao đột nhiên con bé lại nhớ tới chuyện này vậy nhỉ.
Bèn đáp: “Đúng vậy, Dung nhi. Mẫu hậu lúc đó đang mai thai con đang cùng phụ hoàng con đi du ngoạn thì tình cờ gặp gia quyến trang chủ Bách Nguyệt sơn trang đang bị người ta truy sát, phụ hoàng con đã ra tay giúp đỡ họ. Mẫu hậu thấy tam công tử nhà họ thông minh, lanh lợi, cũng là nhân trung long phượng (rồng giữa loài người) nên mẫu hậu và phụ hoàng con đã đính ước với nhà họ. Mẫu hậu đã giao cho tiểu công tử Phượng bội, cùng với Hoàng bội của con là một cặp (Giải thích: Phượng là đực, hoàng là cái).”
Tiểu khả ái cười lém lỉnh: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Dung nhi muốn đến Bách Nguyệt sơn trang nga. Dung nhi muốn xem vị hôn phu của Dung nhi là người như thế nào a. Nếu lỡ hắn trưởng thành thực xấu tính thì Dung nhi sau này sẽ phải chịu khổ rồi. Thỉnh phụ hoàng, mẫu hậu chấp thuận?” giọng điệu trẻ thơ kéo dài vô cùng khải ái, dễ thương khiến người ta hận không thể lập tức thực hiện yêu cầu của con bé.
“Được, đợi con khỏe hơn, chúng ta sẽ đến Bách Nguyệt một chuyến. Nếu tiểu tử kia làm ta thất vọng, mối hôn sự này sẽ phải xem xét lại”
“Tạ ơn phụ hoàng, mẫu hậu”, Nguyệt Dung cười khanh khách như con mèo nhỏ vừa mới trộm được cá, meo meo cảm tạ. Hắc hắc, vậy là nàng có thể gặp lại Linh băng rồi, vả lại nàng rất hy vọng được gặp vị tiểu tướng công kia nha. Chắc dung mạo cũng na ná Linh Băng đi, kiểu gì cũng là mỹ nam nga (。♥‿♥。). Ai ôi, hạnh phúc quá, mặc dù trong truyện tính cách của hắn khá phúc hắc, nghịch ngợm. Nhưng chị đây là ai cơ chứ, chị đây không tin không thu phục được ngươi, tiểu tướng công, chàng đợi Dung nhi sẽ đến ăn chàng a, hắc hắc.
Phượng hoàng đế ca thán, ai, nữ nhi còn chưa lớn đã bắt đầu hướng ra ngoài rồi, người làm cha như ông cũng thật là thương tâm mà, ô ô. Tuy nhiên Dung nhi nói đúng, Đình nhi cũng không khỏi quá vội vàng, cục cưng bảo bối ông nâng niu như trân bảo sao có thể dễ dàng gả cho xú tiểu tử kia. Nếu thằng nhóc kia mà không ra làm sao thì đừng mong tới chuyện thú ái nữ của ông, hừ hừ.