Bạn đang đọc Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình: Chương 31: Tôi Là Người Vô Hại (P1)
Rời khỏi đám cưới Như Kỳ đi lang thang trên phố mà chẳng định hình được mình sẽ đi đâu về đâu, cô không muốn bây giờ trở về căn nhà ngồi buồn bã một mình. Hơn lúc nào hết, bây giờ cô rất nhớ Nhất Long, nếu con trai có ở nhà chắc chắn cô sẽ ùa vào phòng ôm chầm lấy Nhất Long vỗ vỗ tấm lưng nhỏ nhắn của con trai rồi tự ru mình vào giấc ngủ. Chỉ như thế mới khiến cô mau chóng quên đi những thứ đã làm cô sợ hãi mà tiếp tục sống từng ngày.
Kể từ lúc Nhất Long qua tu viện nghiên cứu, cô cũng chưa từng ghé thăm con trai, sự quan tâm của cô chỉ có thể được truyền đi qua sóng điện thoại vô hình, không thể nhìn một sắc thái biểu cảm. Có lẽ cô không phải là một người mẹ tốt khi chẳng cho con được gì ngoài cái danh phận có mẹ đỡ đầu bởi cô sợ rất sợ khi chính mình sẽ yếu mềm mà dựa dẫm Nhất Long. Con người là thế, khi không có ai bên cạnh thì đều có thể kiên cường chống lại mọi mưa bão, nhưng khi đã dựa dẫm vào một thứ gì rồi thì dù chỉ là một cơn gió thoảng qua cũng dễ dàng mà gục ngã.
Cô nhếch miệng cười nhạt nhẽo, sao những lúc như thế này cô hay suy nghĩ lung tung đến thế, nào là vấp ngã nào là tình thương, 8 năm nay cô đã có thể giũ bỏ quá khứ để sống bình thường thì cớ nào cô lại phải lục lại để giằng vặt chính mình. Nhìn xuống đồng hồ bây giờ là 9h, chuyến xe bus cuối cùng sẽ nhanh chóng chạy ngang đây, cô chẳng muốn nghĩ gì nhiều nắm chặt điện thoại trong tay cô quyết định đón chuyến xe cuối cùng này để về nhà.
Mân mê nhìn lại mấy tấm hình chụp Nhất Long trên điện thoại thì bỗng màn hình hiển thị dãy số lạ, rồi sau đó là tiếng chuông réo rắt gọi tới, có chút cau mày suy nghĩ nhưng cô cũng nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi. Trao đổi vài thông tin với người vừa điện tới, cô vội vàng cúp máy, bước đi theo hướng ngược lại đón taxi.
Đó là tin tức về vụ giao dịch hàng cấm của nghị trưởng Phương, cô đã chờ tin này khá lâu đến hôm nay nhận được thế nên cô cũng tạm quên đi những nỗi buồn của mình mà bắt tay vào làm việc. Lần này nhất định cô sẽ chụp được vài tấm hình giao dịch hàng của nghị trưởng Phương, cô tự nhủ trong lòng rồi tự tin ngồi trong taxi chờ đợi.
……………^6^
1h sáng tại đồn công an
Có lẽ mọi chuyện không phải như mơ và cô chính xác là vào rừng mơ bắt con tưởng bở, nên bây giờ cô đang ngồi khoanh tay hậm hực nhìn vị cảnh sát trẻ vì dù có nói gì anh ta cũng không tin cô là người vô hại. Đúng là dưới con mắt của cảnh sát thì ai cũng đáng để nghi ngờ và cần phải điều tra. Cô vẫn không thôi nhìn, còn vị cảnh sát thì vẫn giả bộ làm lơ và ghi chép giấy tờ. Cho đến khi có một người bước đến đứng trước mặt vị cảnh sát thì anh ta mới ngước lên nhìn và bắt đầu nói chuyện
“Chào anh, anh là cấp trên của cô Như Kỳ đây đúng không ?” vị cảnh sát trẻ ngước nhìn Khúc Thụy rồi từ tốn nói
“Là tôi. Tôi nhận được tin nhân viên của mình đang bị bắt tạm giam nên đến đây” Khúc Thụy điềm đạm trả lời
“Vâng đúng rồi. Vì muốn chứng thực những gì cô Như Kỳ khai báo nên chúng tôi mới mời anh đến ” vị cảnh sát vẫn trịnh trọng thông báo sau đó đưa một tờ giấy khai báo của Như Kỳ cho Khúc Thụy xem
Khúc Thụy gật đầu nhận lấy tờ khai báo của Như Kỳ, chậm rãi đọc từ trên xuống, im lặng đôi chút sau đó ngẩn mặt nhìn cảnh sát mỉm cười tươi tắn nói
“Những gì cô ấy ghi trong này là đúng sự thật” Khúc Thụy gật đầu chấp nhận
“Tôi đã bảo rồi, tôi là nhà báo chứ không phải là trộm cướp gì cả” Như Kỳ bực bội mà càu nhàu vị cảnh sát.
Cô rất muốn lấy thẻ nhà báo ra để chứng minh nhưng vị cảnh sát này nhất quyết không cho cô về nhà lấy mà còn khăng khăng đòi gặp cấp trên bảo lãnh mới cho về. Mặt cô giống quân đầu trộm đuôi cướp lắm sao mà không chịu tin …?~?
“Chúng tôi thấy cô ấy lén lút đột nhập vào xe của một người khác. Mặc dù không mất mát thứ gì nhưng đó là xâm hại tài sản bất hợp pháp” vị cảnh sát vẫn trịnh trọng khai tội của Như Kỳ
Như Kỳ thật là quá bực bội cơ mà, mím môi, đứng dậy, Như Kỳ trịnh trọng nói lại một lần nữa cho vị cảnh sát không chịu tin một công dân như cô, cũng như bày tỏ sự băng trinh của mình ột ai đó bên cạnh nhìn cô không miếng cảm thông là
“Tôi đã bảo là vì lý do tác nghiệp nên chỉ ngồi nhờ trong xe một lát thôi, không có một ý trộm đồ hay lấy cắp tài sản của ai” Như Kỳ không biết bao nhiêu lần đã nói câu này
Cô tức giận không phải chỉ là bị bắt mà chỉ là vị cảnh sát này cứ khăng khăng đòi gặp cấp trên mà không chịu gặp bất cứ ai. Mà cấp trên của cô là ai – là Khúc Thụy, anh ta sẽ phản ứng như thế nào nếu đến đây bảo lãnh cô cơ chứ, cô thật không thể đoán được suy nghĩ của anh nên lo lắng cũng là điều tất nhiên.
Vừa mới dứt câu tưởng chừng Khúc Thụy sẽ hiểu ai dè lại bị anh bắn sang cho cô một ánh nhìn với ngôn ngữ đầy cảnh báo “Nếu em muốn đi về thì im ngay cho anh”, chỉ một ánh mắt mà khiến cơn tam bành của cô chính thức tắt ngủm, cô đã bảo rồi Khúc Thụy không dễ đoán tâm tư mà lại. hix
“Anh kí vào biên bản bảo lãnh này là có thể đưa cô Như Kỳ về” vị cảnh sát bỏ qua quan điểm của Như Kỳ mà trực tiếp đưa giấy tờ cho Khúc Thụy kí tên
Nhận tờ giấy từ phía vị cảnh sát, Khúc Thụy kí đúng một chữ Thụy như rồng bay phượng múa vào vị trí của người bảo lãnh. Bất giác Như Kỳ nhìn vào hai chữ kí song song một của Khúc Thụy, một của vị cảnh sát mà lại có sự so sánh ngầm, quả thật chữ kí của Khúc Thụy rất có khí chất bức bách người khác nha. Nhìn vào cô cứ nghĩ rằng đó là chữ kí của một sếp lớn của cục cảnh sát nào đó đang phê duyệt quyết định ột cảnh sát địa phương, chứ không phải là của một tổng biên tập đi bảo lãnh cho nhân viên và người còn lại là người hành pháp.
“Cám ơn các anh. Chúng tôi sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa” Khúc Thụy bắt tay vị cảnh sát rồi đứng dậy ra về
Mỉm cười chào tạm biệt vị cảnh sát vừa bắt Như Kỳ, Khúc Thụy không nói gì mà cứ thế đi thẳng về xe mình, mở cửa phụ lại đứng chờ Như Kỳ đang lửng thững đi ở phía sau. Như Kỳ bước đến cửa xe nhưng chưa vội vào, sau đó hướng mắt nhìn anh chờ đợi. Anh không nói bởi anh cơ bản hiểu ánh mắt kia muốn nói gì. Mặc dù anh rất muốn trấn an cô nàng rằng “anh hiểu rồi”, nhưng bây giờ thì cứ để cô nàng này tự cắn rứt đôi chút để biết mình sai chỗ nào, nếu không rất có thể sẽ có lần sau.