Bạn đang đọc Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình: Chương 26: Tai Nạn Nhỏ Ở Trường Đua (P3)
Lúc này Như Kỳ đang phải ngồi ngoài phòng chờ bệnh viện của trường đua, chờ y tá băng bó vai bị thương của Khúc Thụy. Vì đỡ cho cô mà khi té xuống đất vai anh vô tình rơi vào cục đá làm trấn thương. Chờ một lúc lâu cuối cùng cô y tá cũng bước ra báo với Như Kỳ rằng vai của Khúc Thụy không bị chấn thương nặng, chỉ cần bôi thuốc, uống thuốc đầy đủ và tránh va chạm vào vết thương là mọi chuyện sẽ không sao. Chỉ điều đó thôi cũng khiến Như Kỳ mừng ra trông thấy, cô thầm thở phào nhẹ nhõm “may quá anh ta không bị gãy vai”
Cô cùng Diêu Hưng bước vào trong phòng bệnh thì thấy Khúc Thụy đang khó nhọc mặc lại chiếc áo sơmi lên mình. Thấy vậy Diêu Hưng cũng là nhanh chóng mà đến giúp đỡ một tay, còn Như Kỳ thì bước lại gần bàn nước rót một ly nước mang lại cho Khúc Thụy
“Anh có muốn uống một ít nước không ?” Như Kỳ nhìn Khúc Thụy chờ đợi
Khúc Thụy chưa vội trả lời câu hỏi của Như Kỳ, anh nhìn Như Kỳ từ lúc bước vào rồi đến khi rót nước khiến anh suy đoán cô không có chấn thương gì nặng. Chỉ là miếng băng dán trên đầu là rất đáng thắc mắc.
“Vết thương trên đầu là vừa té sao ?” Khúc Thụy thầm đoán nguyên nhân của vết thương
“À… không phải, cái này do tối hôm trước anh đập…..” nói đến đây Như Kỳ bỗng nhớ ra gì đó liền mỉm cười ra hiệu tỏ ý không sao. Cô cũng là rất biết cân nhắc độ nặng của vết thương, nếu so ra thì hôm nay vì cứu cô mà vai anh ta cũng suýt bị gãy rồi còn gì. “Thôi không so đo vết thương nữa, chúng ta huề” cô có chút suy nghĩ
“Lại đây” Khúc Thụy vỗ vỗ thành giường bên cạnh mình tỏ ý muốn Như Kỳ đến và ngồi cạnh anh
Lắc đầu, rồi mỉm cười hòa hoãn Như Kỳ bày tỏ ý “không có chuyện gì đáng quan trọng đối với vết bầm đó, chỉ là ngoài da”. Nhưng Khúc Thụy vẫn giữ ánh mắt kiên định của mình mà nhìn Như Kỳ, như thể đang ra lệnh bằng chính ánh mắt. Chống không lại ánh mắt chẳng mang nhiệt độ nào của anh, Như Kỳ cũng ngoan ngoãn bước đến ngồi vào vị trí mà Khúc Thụy yêu cầu
Dùng tay còn lại không bị trấn thương, Khúc Thụy mở miếng băng trên đầu Như Kỳ ra mà nghe sao trong lòng chua sót, vết bầm tím bây giờ bị trầy một mảng da, máu cũng rơm rớm mà thấm ướt chiếc băng y tế. Anh im lặng ngồi nhìn mà hận mình không thể tiến đến xử lý vết thương hộ cô, máu chảy thế kia mà cô nàng lại không cảm nhận thấy đau gì sao mà còn mỉm cười như thể vết thương đó không phải của mình. Có lẽ do lúc ôm cổ con ngựa mà đầu cô vô tình cọ sát với dây cương bị trầy da, rồi khi té xuống bị chấn động mạnh ở đầu nên làm máu ứa ra. Nhìn xuống khuôn mặt Như Kỳ, cô vẫn bình thản, tròn đôi mắt đen lánh của mình nhìn anh chờ đợi. Có lẽ nào cô ấy vì lo ình mà không cảm thấy đầu mình chảy máu, chỉ là suy đoán thôi nhưng sao anh nghe lòng ấm lạ. Chưa dứt ra được một chuỗi suy nghĩ lung tung trong đầu, anh nghe tiếng mở cửa gấp gáp rồi tiếng nói của Tịnh Dương vang lên
“Anh hai, có chuyện gì xảy ra vậy ?” Tịnh Dương lo lắng nhìn Khúc Thụy, Như Kỳ rồi nhìn sang Diêu Hưng chờ đợi một câu giải thích chuyện gì đã xảy ra khi cậu đang làm việc với ban tổ chức trường đua
“Vừa rồi lúc Như Kỳ cưỡi con Bạch Linh Châu, thì con ngựa bỗng không thể kiểm soát được. Sau đó anh hai ở gần đó nên cưỡi ngựa đến giúp đỡ, không ngờ rằng cả hai đều bị té. Anh hai chỉ bị chấn thương nhẹ ở vai, còn Như Kỳ chỉ bị xây sát” Diêu Hưng nói tóm tắt tình hình cho Tịnh Dương nắm bắt vấn đề
“Nguyên nhân gì khiến con Bạch Linh Châu hoảng hốt thế ? nó là con vật thuần chủng” Tịnh Dương có chút tò mò
“Ban quản lý quan sát máy quay trên sân tập nói rằng đó là do con Bạch Linh Châu thấy rắn hổ, nên có chút sợ hãi mà hung hăng lên” Diêu Hưng trình bày mạch lạc
“Đúng là một đám vô dụng, có cái sân tập mà cũng để rắn lọt vào. Bọn họ không biết loài ngựa rất kích thích khi gặp rắn sao ?” Tịnh Dương tức giận mà quên kìm chế cả chính mình
“Mọi chuyện ổn rồi. Anh hai đã cho người đi xử lý, cậu đừng gắt lên như thế” Diêu Hưng vừa nói với Tịnh Dương vừa đưa ánh mắt về phía Như Kỳ ra hiệu Tịnh Dương kìm chế,
Như bắt được ý của Diêu Hưng mà Tịnh Dương bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bây giờ không còn căng thẳng nữa mà niềm nở trở lại, bước đến trước mặt Như Kỳ và Khúc Thụy quan tâm hỏi han
“Anh hai và Như Kỳ có cần đi bệnh viện không ? em sẽ cho xe đến đón ngay bây giờ” giọng nói Tịnh Dương trong trẻo trở lại mà hỏi han
Khúc Thụy nhìn Tịnh Dương rồi chậm rãi nói
“Không cần đi viện, em bảo bác sĩ vừa rồi khám cho anh vào đây băng bó lại vết thương của Như Kỳ là được rồi”
“ …” Tịnh Dương nhìn sơ qua vết thương trên đầu Như Kỳ rồi cũng nhanh chóng bước đi ra ngoài gọi bác sĩ
Nhìn sang Diêu Hưng, Khúc Thụy lãnh đạm nói tiếp
“Em ra ngoài bảo nhà hàng chuẩn bị một bàn ăn, mọi người cũng mệt rồi”
“…” Diêu Hưng gật đầu đồng ý rồi cũng nhanh chóng bước ra ngoài làm theo yêu cầu của Khúc Thụy
Trong phòng chỉ còn lại Như Kỳ và Khúc Thụy. Bây giờ thì Như Kỳ cũng ý thức được đầu mình thật sự là đang chảy máu, thế mà trước đây vài phút nếu Khúc Thụy không phát hiện ra thì cô cũng không biết đau là gì. Không nhìn thấy vết thương, cô bất giác muốn đưa tay lên đầu kiểm tra xem nó đã thảm hại như thế nào rồi. Tay chưa kịp đụng vào vết thương đã bị Khúc Thụy giữ lại rồi từ tốn nói
“Đừng đụng vào, em chờ một chút bác sĩ sẽ đến băng bó ngay”
“…” mặc dù vẫn còn rất tò mò nhưng Như Kỳ cũng ngoan ngoãn mà gật đầu chấp nhận. Ngồi cạnh Khúc Thụy mà ánh mắt anh cứ nhìn cô đầy suy tư khiến cô cũng ái ngại đến cả mất tự nhiên, muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí sượng sạo, nhưng cô cũng chẳng tìm được đề tài nào để mở lời trước, vì thế cô đành phải im lặng ngồi cùng anh mà chờ đợi bác sĩ. Im lặng một lúc sau thì Khúc thụy cũng lên tiếng nói trước
“Em thích cưỡi ngựa sao ?”
Trước câu hỏi của Khúc Thụy mà Như Kỳ cũng như mơ hồ chẳng hiểu ý của anh ta là gì, chỉ là ý muốn biết cô thích cưỡi ngựa hay là muốn biết chuyện gì khác. Nhìn sắc thái khuôn mặt và câu nói hình như chẳng liên quan gì đến nhau, cô quả thật không thể đoán được suy nghĩ của anh ngay cả câu anh vừa nói cô cũng không hiểu nghĩa nốt.
“Sao em không trả lời, vết thương trên đầu đau lắm sao ?” Khúc Thụy ân cần hỏi lại
“…” Như Kỳ gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không biết mình vừa làm gì nữa, ý của cô là cô thích cưỡi con ngựa đó, còn vết thương trên đầu thì không đau lắm. Cô thực càng lúc càng không thể thích ứng nhanh với cách quan tâm đột ngột này của Khúc Thụy. Cô còn nhớ rằng mới tối hôm qua thôi, anh ta còn đập đầu cô đến sưng u, tím tái vậy mà bây giờ lại tỏ vẻ quan tâm với vết sây xát nhỏ trên đầu. Cô không hình dung nỗi Khúc Thụy rốt cuộc là loại người gì lạnh lùng tàn ác, hào hoa lãng tử hay là tốt bụng ân cần. Cô không hiểu.
Nhìn thấy Như Kỳ gật lắc liên tục khiến anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vết thương vẫn cứ âm ỉ chảy máu, suốt từ lúc thấy vết thương anh đã không rời mắt khỏi vết thương đó một lúc nào, nhưng tại sao lâu đến vậy mà máu vẫn chưa ngưng chảy. Anh có chút suy nghĩ đến chứng bệnh máu khó đông của một vài người, đó là do trong máu của một vài người tỷ lệ huyết tương khá thấp nên không đủ kết dính các tế bào hồng cầu ngăn chặn máu tiếp tục chảy. Đối với vết thương nhỏ thì có thể xử lý nhẹ nhàng, nhưng đối với những vết thương lớn thì căn bệnh này chính là giấy báo tử gởi đến sớm. Không kìm được lòng mình, anh dùng tay kéo đầu Như Kỳ về phía mình mà dùng miệng thổi nhẹ nhẹ vào vết thương, có lẽ hành động đó không giúp máu kết tủa được ngay nhưng lại giúp anh bớt đi sự sót xa càng lúc càng lớn lên trong lòng. Không thể chỉ ngồi nhìn mà không làm gì, anh đang cố giải thích để thuyết phục chính mình tiếp tục công việc tưởng chừng như vô tác dụng đó
Như Kỳ vẫn là im lặng, cô không hiểu và bây giờ là hoàn toàn mù mịt, cô không có cách nào để lý giải được hành động này của Khúc Thụy là có ý gì, nhưng cô lại nghe tim mình đập gia tốc. Có lẽ là hồi hộp cũng có khi là bất ngờ. Một hình ảnh ôn nhu, gần gũi mà cũng hết sức dịu dàng, như thể nếu có gì đó sai sót sẽ gây hậu quả gì to lớn lắm. Cô không dám nhìn mặt Khúc Thụy, chỉ cảm nhận độ nóng từ hai bàn tay đang áp sát vào mặt mình cũng khiến khuôn mặt cô như đóng băng, giả tưởng nếu như cô không hít thở sâu thì sẽ không đủ oxi cung cấp lên não mất. Lúc này cô chỉ mong tim mình đừng phản bội chủ mà giục trống báo động khiến Khúc Thụy có thể nghe thấy
Trong khi lúc cả căn phòng dường như là thiếu oxi trầm trọng thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, bác sĩ bước vào, theo sau có Tịnh Dương và cuối cùng là Diêu Hưng và một cô y tá.
“Choang….” Như Kỳ vừa nghe có tiếng gì đó vỡ vụn trong lòng, cô không suy nghĩ gì nữa, bật ngồi dậy thoát khỏi bàn tay của Khúc Thụy
Sau đó cô bước đi ra ngồi im lặng nghiêm chỉnh ở bàn nước để bác sĩ làm việc của mình, còn những người còn lại cũng không ai nói gì thêm và cô cũng chỉ cầu họ cứ im lặng như thế