Bạn đang đọc Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình: Chương 21: Tình Nhân Khác Phu Nhân Chỗ Nào ? (P2)
Im lặng một chút lấy hơi, người lạ lại tiếp tục tiến lại gần bàn ăn của Như Kỳ rồi chậm rãi nói tiếp “Đây chẳng phải cô người tình bé nhỏ sao ?”
Hướng sự chú ý về phía tiếng nói Như Kỳ thấy một cô gái trong một bộ váy màu hồng đang nhìn mình rồi lại giương giương nụ cười tự đắc. Như Kỳ cố lục lại trí nhớ khuôn mặt cô gái này, nhưng có vẻ là mập mờ có kí ức nhưng vẫn chưa nhớ ra chính xác. Trong khi cô đang cố nhớ thì tiếng nói ấy lại cất lên
“Khúc Thụy nên thấy cảnh này thì hơn, anh ta cũng nên biết rằng không chỉ anh ta rất phong lưu mà người tình của anh ta cũng đa tình. Đúng là một đôi rất hợp” cô gái không che giấu bất kì sự khinh thường nào trong lời nói của mình khi nhìn chăm chăm vào tay của Như Kỳ đang nắm tay Đường Ngôn
Như hiểu được vấn đề, Như Kỳ liền rút tay về mà không nói gì thêm. Lại là cái tên Khúc Thụy. Kể từ khi gặp anh ta cô lúc nào cũng không thích nghe cái tên này bên tai mình nhưng thực chất thì nghe quá nhiều rồi thì phải. Từ tòa soạn là nghe các nhân viên nhắc đến, về tới nhà là Trường Phi nói đến không ngừng, rồi cả đến bữa tối với bạn bè cũng thấy cái tên ẩn hiện xung quanh. Nhưng cũng nhờ đó mà cô xác định được cô gái trông quen quen này là ai, chính xác đó là vợ Khúc Thụy. Một lần nữa cô lại thầm khen ngợi trái đất này thiệt nhỏ quá đi
“Sao rồi, tôi nói đúng quá nên không có gì nói lại sao ?” vợ Khúc Thụy vòng tay trước ngực rồi mỉm cười rẻ rúm nhìn Như Kỳ
“Cô đừng nói linh tinh” Như Kỳ có chút bực bội mà trả lời
“Tôi nói linh tinh sao ? Lúc trước chính mắt tôi trông thấy cô trên giường chồng tôi, lúc này thì thấy cô đang thân thiết nắm tay một người khác.Chẳng lẽ mắt tôi lại lừa dối tôi sao ?” vợ Khúc Thụy nhếch môi cười kinh thường, giọng nói có lên có xuống như thể hận không thể nói lớn hơn cho cả nhà hàng cùng nghe
“…..” Như Kỳ im lặng, không phải cô không có gì muốn nói với vợ Khúc Thụy nhưng chẳng lẽ lại cãi nhau với cô ta trước mặt Đường Ngôn chỉ vì những lời nói đay nghiến vô căn cứ cũng như cố ý bóp méo sự thật đó.
Lần đầu gặp cô ta, Như Kỳ còn có cảm giác cô ta là một thiên kim rất đáng thương, bị phản bội trong tình yêu và bị lừa dối trong cuộc sống gia đình. Cô còn nhớ rất rõ cảm giác thương sót cô ta, vậy mà giờ đây cô ấy cư xử chẳng khác nào một đứa thất học. Vậy mà trước đây cô còn trách mình chỉ vì rượu mà vô tình làm tổn thương một người vợ chân chính, quả thật cô đã quá thương người rồi.
“Sao nào, bị tôi nói đúng quá nên không có gì nói lại sao ?” cô gái vẫn chưa thỏa mãn mà chỉ trích Như Kỳ. Như có vẻ chưa đủ cô gái nhìn sang Đường Ngôn như vờ trò chuyện cũng là vờ châm biếm
“Tôi khuyên anh, trước khi quen bạn gái nên tìm hiểu nhân phẩm của cô ta một chút, đừng bị vẻ đẹp bề ngoài dụ dỗ. Biết đâu ngoài anh ra cô ta còn có quan hệ với rất nhiều người khác nữa đấy” cô gái vẫn nhìn Đường Ngôn và nói bằng giọng điệu chế nhạo nhất có thể của mình
Nghe cô ta nói mà Như Kỳ không nén nổi cơn tức giận trong lòng mình, trong vô thức bàn tay cô nắm chặt đến mức in hằn cả 5 đấu móng tay trong lòng bàn tay. Có lẽ tay Như Kỳ rất đau nhưng cũng không bù lại cơn tức giận đang sôi sục trong lòng. Cô ta lấy tư cách gì để đánh giá cô là người thế nào, ngay cả trước đây cô đã từng sống trong thế giới bóng đêm cô cũng chưa từng làm chuyện gì trái với đạo lý làm người. Cô ta dựa vào đâu để vu khống cô dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông, dựa vào những gì cô ta thấy ư ? thật nực cười. Bởi có những chuyện thấy tận mắt, nghe tận tai mà cũng chỉ toàn là giả dối, lừa bịp, thì chỉ dựa vào một chút suy đoán của cô ta để đánh giá một người ư. Cô ta đang vờ đơn thuần hay thực ngu ngốc đây ?
Như Kỳ liếc nhìn cô gái bằng ánh mắt cảnh báo ý nói rằng “tôi sẽ không nhân nhượng nữa nếu cô còn đứng đó vu khống tôi, tốt nhất thì biến đi”.
Cô gái vẫn không e sợ gì trước ánh mắt của Như Kỳ mà cũng căng tròn ánh mắt đầy thách thức mà nhìn lại
Đường Ngôn ngồi nghe suốt từ đầu đến giờ nhưng vẫn không hiểu lắm cô gái này cứ chỉ trích Như Kỳ là tại sao, nhưng anh có cảm giác Như Kỳ không phải hạng người như cô ta nói. Trước mắt anh lúc này là hai cô gái đang nhìn nhau bằng ánh mắt thâm thù đại hận, như có thể tạo ra tia lửa thiêu đốt người khác chỉ bằng ánh mắt. Anh có chút bất an nên vẫn là lên tiếng hòa hoãn đôi bên
“Cô gái, có lẽ cô đã nhầm bạn tôi với người nào đấy”
“Hư…” cô gái thở hắt ra một cái tỏ vẻ khinh thường mà lên tiếng nói
“Con điếm như cô ta thì làm sao tôi có thể nhầm lẫn được”
Như một cú đúp đánh vào sự nhẫn nhịn của Như Kỳ, cô chỉ có thể thốt ra đúng một từ “Cô…” rồi đứng phắt dậy, tay phải cũng bất giác đưa lên cao, cô có thể tưởng tượng được nếu như không có một tiếng nói lạ cất lên làm gián đoạn động tác của cô thì chắc hẳn mặt của cô gái này đã in hằn 5 đấu tay của Như Kỳ.
“Như Kỳ, dừng lại”
Tiếng nói dõng dạc dứt khoát như một mệnh lệnh, khiến cô cũng phải quay lại nhìn mà quên đi động tác của mình vừa rồi là để làm gì, đầu óc cô chẳng còn lấy một chút ý chí nào mà chỉ còn lại sự phẫn nộ, nhưng tiếng nói kia lại khiến cô ngưng động tác, đó là vì sao ? cô không hiểu
Khúc Thụy bước đến bên cạnh Như Kỳ, anh kéo tay Như Kỳ còn giơ trên cao để xuống. Bất giác anh cảm nhận thấy bàn tay Như Kỳ rõ ràng rất lạnh, nên tiện tay anh cũng nắm lấy sưởi ấm đôi chút. Anh đến đây chỉ vì Khánh Hà muốn gặp anh vì một vài chuyện muốn nói cho rõ ràng, nhưng không ngờ lại gặp được cảnh Khánh Hà chỉ trích Như Kỳ. Ngay từ những câu nói đầu tiên của Khánh Hà thì anh đã quan sát biểu hiện của Như Kỳ, anh không hiểu tại sao lâu như thế Như Kỳ mới phản ứng với những điều Khánh Hà nói. Mặc dù anh không khuyến khích việc Như Kỳ động thủ, nhưng quả thật Khánh Hà nên được dạy bảo đôi chút. Nhưng có lẽ do bản chất nam nhi hay sao mà anh không muốn thấy cảnh hai cô gái đánh nhau chỉ vì những việc liên quan đến anh, dù sao thì anh cũng nên can thiệp
“A Khúc Thụy đây rồi, anh đến vừa kịp lúc đấy” Khánh Hà nhạt nhẽo nhìn Khúc Thụy chờ đợi
Đáp lại Khúc Thụy chỉ là im lặng, nhìn Khánh Hà một cách lạnh lẽo và tĩnh lặng, khiến cho Khánh Hà cũng có chút không yên nên cũng vội vàng đảo mắt tránh ánh nhìn không mấy thiện cảm từ phía Khúc Thụy. Một lúc sau, không khí đã có phần ngột ngạt thì Khúc Thụy mới chậm rãi lên tiếng