Bạn đang đọc Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình: Chương 19: Người Mới Sao Anh Không Làm Bạn Trai Tôi Nhỉ? (P2)
Lần đầu trong đời anh bắt gặp một tòa soạn đầy những điều lạ, người cũng lạ, ai cũng tự nhiên đến mức tự tiện. Nhưng lạ thêm ở chỗ là số báo nào của tòa soạn này lúc nào cũng được đánh giá rất cao, chính vì thế mà anh mới rời bỏ công việc nhiếp ảnh tự do của mình để đầu quân vào tòa soạn này. Có lẽ tòa soạn này lại phù hợp với câu “lắm tài nhiều tật”, anh cũng là cần nghiên cứu.
“Đường Ngôn anh có bạn gái chưa vậy?” Mi Mi cất tiếng nói kéo Đường Ngôn đang suy tư
“Chưa” Đường Ngôn ngại ngùng trả lời Mi Mi
“Anh có ngại khi có bạn gái làm chung trong tòa soạn không?” Mi Mi tinh nghịch trêu ghẹo Đường Ngôn
“Không ngại” Đường Ngôn cũng không ngại ngùng lắm những việc bình thường như thế, nên cứ thế thật thà trả lời thôi.
“Vậy tôi tiến cử tôi” Mi Mi đặt ly nước cam của mình trước mặt Đường Ngôn rồi hồn nhiên mỉm cười đắc ý
“….” Đường Ngôn sững sờ chớp mắt ái ngại. Làm sao lại có thể loại con gái tự nhiên thế nhỉ ? Anh không nghĩ rằng tòa soạn này thiếu con trai đến mức mình mới đến chưa đầy một ngày liền bị giăng câu nhanh như thế này
“Hí hí…Trường Phi cũng tự tiến cử mình nữa” Trường Phi hồ hởi tham gia vào việc cầu thân của Đường Ngôn
“….” Đường Ngôn câm lặng đến cả uống nước nhìn mặt cũng thấy rất khó khăn mà nuốt xuống
“Nếu anh chọn tôi, có thể tôi sẽ cho anh coi món đồ của mình sớm một chút” Như Kỳ cũng không ngại mà phụ họa thêm câu chuyện dở khóc dở cười của Đường Ngôn
“….” Đường Ngôn bị ngôn ngữ đánh trọng thương đến nỗi sặc cả nước lên mũi, cứ thế mà ôm ngực ho tái mặt
Như Kỳ cảm thấy càng trêu chọc Đường Ngôn nhìn khuôn mặt chuyển biến đầy biểu cảm kia thật là thích quá đi, mặc dù anh vẫn nói rất kiệm lời.
“Nói nhanh đi, anh chọn ai?” Trường Phi vẫn không tha cho Đường Ngôn đang muốn rút đơn mà chạy trốn khỏi tòa soạn lạ này
“Tôi không chọn ai cả” Đường Ngôn khó khăn mở lời
“Không được, phải chọn một người nếu không chúng tôi sẽ sử dụng thủ đoạn ăn không được phá cho hôi mới thôi” Mi Mi nghiêm trọng mà cảnh báo
“ Hơ” Đường Ngôn mặt ửng lên vì có chút không dám tin những gì mình nghe.
“Anh không tin cánh nhà báo chúng tôi à?” mắt nhướng nhướng Mi Mi ra hiệu săn tay áo chuẩn bị, thế là Như Kỳ quyết định góp thêm dầu vào lửa
“Khoan đã, tôi chọn là được rồi chứ gì” Đường Ngôn đẩy đẩy tay phía trước mặt tránh kích động Mi Mi đã đứng lên phùng mang trợn má
“Uhm, vậy nó dễ dàng hơn không” Mi Mi trở về dáng vẻ thục nữ mà vui vẻ chớp chớp mắt nhìn Đường Ngôn
Đối với anh chọn ai trong ba người này cũng đều là tai họa Mi Mi thì nóng lạnh thất thường, vui thì không nói buồn thì lỡ đâu cô phá hủy anh thì sao?- nên trượt. Còn Trường Phi thì khỏi phân tích trượt ngay vì anh không thuộc hai phai. Cuối cùng là Như Kỳ, xinh đẹp thì có thừa nhưng lúc nào cũng bỡn cợt trêu đùa anh nhưng xét về phương diện nào đó thì anh an toàn vì thế kết quả cuối cùng là
“Tôi chọn Như Kỳ” Đường Ngôn gian nan mở miệng chọn
Khuôn mặt của Mi Mi và Trường Phi tất nhiên là xám xịt chỉ có Như Kỳ là vui ra mặt quên luôn cả mệt mỏi và buồn ngủ. Vì sao ư ? Là vì Đường Ngôn sẽ về đội của cô giúp cô hoàn thành những phần còn lại của bài báo viết về nghị trưởng Phương trong những tháng thử việc đầu tiên của anh ta. Chuyện nảy giờ ư ? chỉ là đùa chút thôi !
Như Kỳ thích thú mà hào sản ôm vai Đường Ngôn tỏ ý rằng “Tôi thích anh, hãy về đội của tôi”. Nụ cười chưa kịp khép lại cô đã nghe một giọng nói không có chút nhiệt độ nào vang phía sau lưng mình, làm cô chảy cả mồ hôi lạnh trên lưng giữa cái nắng ngoài trời xé da – 34 độ
“Chưa hết giờ làm việc, mọi người tụ tập xuống đây làm gì ?” Khúc Thụy hai tay bỏ vào túi quần tỏ ý quan tâm mà hỏi han nhưng dưới ánh nhìn của cả đám nhân viên thì đó không có chút thân thiện nào nếu không muốn nói là lời quan tâm khiến ai cũng lạnh sống lưng
Tất nhiên cả đám im lặng còn Trường Phi cũng rất biết giữ mình mà im biệt lun. 2 phút qua đi vẫn không một tiếng nói, vài nhân viên biết chuyện nên lặng lẽ cúi chào Khúc Thụy rồi đi thẳng lên văn phòng. Sau đó thì những người còn lại cũng lũ lượt làm theo kế sách chuồn này, Như Kỳ cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng vừa cúi chào Khúc Thụy chưa kịp ngẩn lên lại bị giọng nói không có nhiệt độ kia làm cho sững lại động tác mà chăm chú lắng nghe
“Nếu cô làm ở đây thì nên biết rằng tòa soạn của tôi không phải là nơi để trêu hoa nghẹo nguyệt” Khúc Thụy mỉm cười nhạt nhẽo nhưng ánh mắt nhìn Như Kỳ thì không chút lưu tình.
Anh vừa về tới tòa soạn thì được biết mọi người đã tập hợp đi ăn trưa từ rất sớm, anh đoán rằng chắc là ăn uống vui vẻ vì tòa soạn có thêm một nhân viên mới. Bỏ cặp táp trong văn phòng, anh cũng muốn xuống tham gia vào buổi tiệc nho nhỏ đó, nhưng vừa bước vào phòng ăn trưa của nhân viên là thấy ngay bộ ba Mi Mi, Như Kỳ và Trường Phi đang bủa vây hù dọa nhân viên mới. Anh còn chưa kịp mở miệng lên tiếng đã thấy Như Kỳ tươi cười sáng lạng mà ôm vai bá cổ Đường Ngôn. Anh thắc mắc rằng liệu Như Kỳ có hiểu hành động vừa rồi của cô là có ý gì không hay là biết mà cố ý bỏ qua. Nếu ngày đầu tiên đi làm được một cô gái xinh đẹp giống Như Kỳ ôm như thế thì liệu có bao nhiêu đồng nghiệp nam không nghĩ lung tung, anh là cũng chỉ vì các nhân viên nam mà lên tiếng bảo vệ, cũng như chỉnh đốn Như Kỳ mà thôi, không có ý gì khác, anh vẫn là đang cố giải thích cho thái độ hơi lạnh lùng vô cớ của mình lúc này
Còn cô thì tất nhiên phải có bất mãn, nói cô trêu hoa nghẹo nguyệt ư ? – không tất cả chỉ là hiểu lầm, một trò chơi thôi và cô chỉ vì hứng khởi mà có chút thân mật. Nhưng giải thích cho người sắt này hiểu cô thấy không cần thiết. Thế nên cô cố nặn ra nụ cười mà nhìn Khúc Thụy đáp lại
“Vâng, tòa soạn đúng là nơi không thích hợp để làm chuyện đó” Như Kỳ mỉm cười chấp nhận rồi gật đầu ra vẻ gật gù đồng ý.
Khúc Thụy có chút cau mày “tòa soạn không thích hợp chẳng lẽ những nơi khác thì lại có thể” đó chẳng phải là ý của cô sao ? nhưng anh vẫn im lặng chờ đợi Như Kỳ nói tiếp.
“Cám ơn tổng biên tập đã nhắc nhở. Em xin phép về phòng làm việc trước” nói xong cô cũng vội bước theo những nhân viên còn lại để mặc ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Khúc Thụy là một người khá thoải mái với những nhân viên nữ nhưng sao chỉ có mình Như Kỳ là làm gì anh cũng khiến anh khó hiểu mà bực bội thế không biết. Lúc nào anh cũng chỉ muốn đến chỉnh sửa tác phong làm việc và nói chuyện của cô. Mặc dù cả Mi Mi và Như Kỳ đều lấy chuyện chọc ghẹo những người khác giới làm thú vui, nhưng Mi Mi là tranh thủ tiến cử mình để tìm ý chung nhân, còn Như Kỳ thì chỉ toàn làm người khác sợ hãi. Anh không thể áp dụng bất kì một quy luật hiểu biết về phái nữ nào mà áp dụng lên Như Kỳ, không e dè, không khuôn mẫu, Như Kỳ chẳng khác một con ngựa hoang dã luôn thách thức những chuyên gia như anh thuần hóa. Nếu mục đích của Như Kỳ là muốn anh chú ý thì cô nàng đã hết sức thành công bởi anh không chỉ là chú ý mà còn là bực bội để trong lòng cứ nhìn thấy người là y như rằng muốn đến chỉnh sửa ngay lập tức. Đúng là hết sức tưởng tượng