Bạn đang đọc Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình: Chương 15: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi
Đúng như lời của Trường Phi đã hứa, không những Như Kỳ không bị đuổi khỏi tòa soạn mà còn được kí hợp đồng làm nhân viên hưởng lương tập sự trong hai tháng sau đó là làm nhân viên chính thức. Mặc dù chẳng biết Trường Phi đã dùng cách gì để giữ được công việc cho cô, nhưng suốt ngày cứ bô bô ba ba ca tụng về tổng biên tập mới làm cô chẳng muốn tìm hiểu lý do cũng chẳng cám ơn gì ráo. Đang ngồi vùi đầu chỉnh sửa lại một số bài báo cuối tuần thì một chồng giấy tờ hỗn loạn đập ngay trước mặt Như Kỳ khiến cô cũng không khỏi hoảng hồn mà bực bội nói
“Trường Phi có chuyện gì mà đập giấy đập bàn thế ? Em đang bận cho số báo cuối tuần đây, không rảnh để duyệt bài cho người khác đâu, Trường Phi tự làm lấy đi”
“Không có duyệt bài bọng gì hết, bỏ hết mọi chuyện đi tìm hiểu và viết bài này cho tôi” Trường Phi vừa ngắm nghía mấy ngón tay của mình vừa nói như ra lệnh
“Cái gì mà gấp thế ?” Như Kỳ tò mò nhìn đống tài liệu trước mặt
“Có tin đồn là nghị trưởng Phương thường xuyên lui tới quán bar Over, dạo gần đây ông ta đang bị nghi ngờ là có liên quan đến đường dây buôn hàng cấm. Nữ đi tìm hiểu và viết bài này cho tôi.” Trường Phi vừa nói vừa gõ gõ cây viết lên trên đống giấy ngổn ngang của mình
“Trời, mình là nhà báo chứ có phải hình cảnh đâu mà đi điều tra nghị trưởng còn là đường dây buôn hàng cấm nữa ? Hơn nữa nó không phù hợp lắm với nội dung của tạp chí của chúng ta” Như Kỳ thực không tin vào tai mình.
Tạp chí mà cô đang làm chủ yếu là đăng tin các hoạt động liên quan đến giới giải trí, người mẫu cũng như các diễn viên, rất ít đăng tải những vấn đề pháp luật, có chăng cũng chỉ là một vài tin quan trọng. Bây giờ bỗng dưng lại cử người đi điều tra tìm hiểu các vấn đề pháp luật, không chỉ trái ngành mà còn ảnh hưởng đến nội dung các phần khác vì cơ bản cô đã chẳng còn thời gian rảnh nào để đảm đương thêm một phần nào nữa.
“Lắm điều. Giao bài thì cứ làm đi, nếu có gì thắc mắc thì tìm tổng biên tập mà hỏi. Đây là ý kiến của tổng biên tập” Trường Phi rũ bỏ trách nhiệm sang cho Khúc Thụy, lạnh nhạt nói với Như Kỳ
“Em biết rồi, nhưng Trường Phi là người chia bài mà, thôi đổi cho em chủ đề khác đi. Trường Phi biết em không muốn vào quán bar Over mà, đi mà Trường Phi” Như Kỳ ngọt ngào dỗ ngọt Trường Phi
“Tôi cũng muốn đổi cho nữ lắm nhưng bài này là do chính tổng biên tập chỉ định nữ làm, muốn đổi nữ lên tìm tổng biên tập đổi đi”
“…” Như Kỳ im lặng
“Suy nghĩ cái gì ? Cái quán bar Over đó có xa lạ gì với nữ đâu, giao cho nữ bài này là đúng rồi” Trường Phi cứng rắn nói sau đó lại mềm mỏng cười huề khi thấy Như Kỳ vẫn không tỏ thái độ muốn nhận bài
“Thôi vui vẻ nhận đi biết đâu viết tốt nữ sẽ được hưởng lương chính thức luôn không cần lấy ít lương thử việc”
“…” Như Kỳ im lặng
“Nảy giờ nữ có nghe tôi nói cái gì không mà thẫn thờ quá vậy. Nếu không thích viết đến vậy thì đi xin tổng biên tập đổi bài đi, biết đâu nữ có thể quyến rũ tổng biên tập mà đổi bài” Trường Phi nhướng mày ra hiệu
Như Kỳ hiểu rõ ý của Trường Phi, nhưng cô giả đò làm lơ xem như không thấy, rồi cũng đánh liều đi gặp Khúc Thụy xin đổi bài. Chưa đi đến phòng tổng biên tập cô đã nghe mấy nhân viên khác cũng than phiền vì phải làm một bài chẳng có mấy liên quan đến tờ báo của mình, người thì tìm hiểu về vấn đề ma túy, mại dâm, có người là đốt nhà cướp của, vân vân…tụ chung lại đều liên quan đến pháp luật. Ôi trời đúng là không loạn không được mà, Như Kỳ có chút cảm giác khả năng xin được đổi đề tài là không khả thi, nhưng vẫn là muốn thử nên cứ đến phòng tổng biên tập. Nhưng chưa kịp gõ cửa bước vào thì đã nghe tiếng Mi Mi thút thít gần như muốn khóc chỉ vì muốn đổi bài vì không thuộc lĩnh vực mà cô làm. Như Kỳ bất giác cảm thấy mình thực may mắn vì đã đến sau một bước nếu không chắc cũng không toàn thây mà bước ra khỏi phòng tổng biên tập. Bởi vì Khúc Thụy có lẽ đã miễn dịch với nước mắt phụ nữ rồi, nên khóc không có tác dụng, cái này cũng do cô đã chứng kiến mà hình thành nhận định.
Vừa quay gót đi thì cánh cửa phòng tổng biên tập mở ra, người đầu tiên bước ra là Khúc Thụy theo sau là Mi Mi. Nhìn hết tất cả mọi người một lượt sau đó Khúc Thụy mới chậm rãi nói
“Các bạn rất hoang mang về đề tài mà tôi yêu cầu các bạn làm lắm có đúng không?”
Câu hỏi dường như quan tâm nhưng chẳng ai có thể cảm thụ nổi, điều đó càng khiến mọi người có cảm giác chỉ cần gật đầu thôi cũng sẽ chẳng khác gì là nhận chiếu thư điều chuyển công tác.
“…” tất cả im lặng
“Uhm, tôi đang định hướng tòa soạn sẽ mở thêm một đặc san về pháp luật, nên đề tài tôi giao cho các bạn là căn cứ để tôi xác định hướng đi cho đặc san sắp tới, cũng như có một đánh giá khách quan nhất về năng lực của các bạn về vấn đề mới. Cho nên các bạn chỉ có thể làm như một bài kiểm tra năng lực cá nhân, không thể đổi với bất cứ ai” Khúc Thụy đều đều trình bày quyết định của mình nhưng vang trong đầu mọi người lại là câu “không thể đổi với bất cứ ai”, đúng là nghiệt cảnh mà
Đảo mắt khắp một lượt cuối, vẫn là không khí im lặng đến mức chỉ nghe tiếng máy lạnh rì rì chạy thì Khúc Thụy mới thư thư nói thêm “Tuy nhiên tôi sẽ cho các bạn thời gian tìm hiểu nên hạn chót nộp bài tôi sẽ thông báo sau. Vì thế các bạn cũng đừng quá lo lắng. Tôi đã thông báo xong, bây giờ thì có ai có ý kiến gì không ?”
Khúc Thụy nhếch môi hòa hoãn, thận thiện như thể 3 phút trước chưa có một không khí im lặng đến ngẹt thở. Tựa như giữa mùa hạ gặp một cơn mưa trái mùa hay giả là đang buồn bực gặp một nụ hoa bung nở trên môi Khúc Thụy. Mọi người tất thảy lại nhẹ nhàng như trước, như chưa hề có một quyết định vô lý nào đó. Vài người trong đó có Mi Mi lại không tự chủ trước cái đẹp mà vội vã lắc đầu tỏ ý “anh nói sao thì mình làm vậy đi”, duy chỉ những người giống Như Kỳ là tỉnh táo mà lắc đầu thầm mắng “Mi Mi u mê bất tỉnh mà, Như Kỳ ta sẽ xem cô chết như thế nào dưới tay Khúc Thụy”. Ôi ai say nhưng ta đâu có say…
“…” những người còn lại đều hạ mất nộ khí sau đó là gật đầu chấp nhậnu
Như Kỳ cũng chẳng còn cách nào để nói thêm, anh ta đã nói rõ ràng là không được đổi đề tài với ai, nhưng không nói là không thể nhờ người giúp đỡ. Nhưng nhìn khắp cả tòa soạn mọi người ai cũng mặt ủ mày chau suy nghĩ đề tài của mình thì cô biết rằng họ không tìm đến cô nhờ giúp đỡ là may mắn lắm rồi, ở đây mà cô còn mơ tưởng sẽ có ai giúp mình. Đúng là oan gia mà, lại là bar Over nữa chứ.