Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 93: Khoái Cảm Từ Ba Phía


Đọc truyện Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 93: Khoái Cảm Từ Ba Phía


Thiên Lộc Tử chẳng qua là thanh niên trong sáng lớn tuổi mà thôi, thậm chí ngay cả Ngũ cô nương cũng không có thử, đây là hắn lần đầu tiên trong đời hắn trãi qua cảm giác mất hồn đến như thế.
Tốc độ và kích thích là hai đối tượng tồn tại song song, toàn thân Thiên Lộc Tử sảng khoái đến nỗi không tự chủ nhấn sâu thêm chân ga. BMW 760li chạy xuống núi với tốc độ 120km/h.
Gặp phải khúc cua, con hàng này cũng không hề chậm lại, drift qua. Vài chiếc xe chạy chậm trên đường liền bị hắn drift qua vượt mặt.
Khúc cua nào hắn cũng dùng tốc độ 120km/h chạy vào, hơn nữa còn là chiếc xe nặng nhưng BMW 760li, những tên bị vượt mặt liền hoảng hốt, chửi ỏm tỏi:
– Cái ‘định mệnh’! thằng bệnh nào vậy, chạy xuống đường núi Hắc Vân mà dám chạy tốc độ 120km/h?
– Móa nó, khúc cua trên sườn Hắc Vân này mà hắn dám drift với tốc độ 120km/h sao? Sao trước đây chưa thấy thằng này vậy?
– Mình hoa mắt mất rồi, BMW 760li chạy đường núi hẹp mà được tốc độ như vậy? Mình nhớ không lầm thì nó là xe dân dụng mà?
Thiên Lộc Tử lúc này cũng không cần biết người khác đang chửi hắn là kẻ điên, hắn là đang hưởng thụ Nam Như Hân oral đan xen với khoái cảm do tốc độ mang lại.
Giờ khắc này hắn biết mình đã hoàn toàn yêu đua xe, cũng hoàn toàn yêu thích nữ nhân oral ình rồi.
A…!!! Thiên Lộc Tử không tự chủ được rên lên thành tiếng, Nam Như Hân đã đưa tay lên trứng của hắn, hơn nữa còn nhẹ nhàng vuốt vuốt nữa.
Cả hai, không, phải là ba luồng khoái cảm đánh thẳng vào trung khu thần kinh của hắn, hắn đây mới thực sự là dục tiên dục tử, phiêu diêu ngoài chín tầng mây.
Trâu đực động dục vô cùng đáng sợ, nam nhân động dục càng đáng sợ hơn, Thiên Lộc Tử dưới trạng thái quên mình dần dần gia tốc, tăng tốc độ lên 130km/h, thậm chí khi tiến vào khúc cua hắn cũng chẳng thèm giảm tốc.
Bởi vậy xe rung lắc càng thêm dữ dội, mơ hồ có chút không ổn định. Dù sao Thiên Lộc Tử chỉ vừa mới học lái xe, kỹ thuật không thể quá tốt.
Nam Như Hân dường như nhận ra bất ổn, muốn phun ra tiểu Thiên Lộc.
Không ngờ Thiên Lộc Tử thanh âm ngay vào lúc này vang lên:
– Đừng cử động, ta sẽ điều khiển được, một chút nữa là tốt rồi!
Vừa nói chuyện hai tay và hai chân cùng chuyển động, tay lái đánh ra một vòng rất gắt.
Két…!!! Tiếng lốp xe ma sát xuống mặt đường kịch liệt, tấm chắn đường lúc này sát bên hông chiếc xe, cơ hồ chỉ cách hai mili mà thôi.

Dưới tác dụng của lực ly tâm khổng lồ đó, Nam Như Hân theo bản năng ôm chặt lấy thắt lưng của Thiên Lộc Tử, đầu càng nhấn sâu vào giữa chân của hắn.
Hoàn toàn là deep throat hòa lẫn cùng với cảm giác kích thích do tốc độ mang lại khiến cho Thiên Lộc Tử toàn thân căng cứng, khi xe thoát cua hắn mới thanh tĩnh lại phần nào.
Chạy xong đường núi, Thiên Lộc Tử lần nữa đạp mạnh chân ga, đem tốc tăng lên một lần nữa. Do không phải drift nữa nên hắn bèn nhấn đầu Nam Như Hân xuống vài cái, sau đó thọc tay vào cổ áo nàng, bóp lấy hai cái bánh bao trắng nõn ở đó.
Chỉ một lát là tới vạch đích, Nam Như Hân nhẹ nhàng cắn tiểu Thiên Lộc vẫn còn đang sừng sững kia một cái, lúc này mới nhổ ra, nói:
– Sắc quỷ, còn không đem tay rút ra?
– Hì hì. . .
Thiên Lộc Tử cố gắng niết thêm vài cái mới lưu luyến rút về đặt lên tay lái.
– Anh cố ý à? Thế nào mà vẫn còn chưa xong nữa thế?
Nam Như Hân rút khăn giấy, vừa lau tiểu Thiên Lộc ướt đẫm, vừa kiều mị hỏi.
– Ta không có, cái này cũng không phải chuyện có thể khống chế được nha!
Thiên Lộc Tử tỏ ra vô tội đáp.
Nam Như Hân liếc xéo, kéo lên khóa quần cho Thiên Lộc Tử rồi hăm dọa:
– Chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, nếu không tôi cắt! Hiểu chưa?
Thiên Lộc Tử mồ hôi đầm đìa, cả người run rẩy, vội vàng gật đầu. Chuyện như vậy hắn làm sao dám nói chứ, hắn còn muốn Nam Như Hân oral cho hắn nữa mà.
Đã đến đích, Thiên Lộc Tử drift một quả thật đẹp, dừng sát bên vạch đích. Dù sao tiếp nữa hắn sẽ đua, cần chi chạy ở chỗ khác chứ.
– OMG, một quả drift quá đỉnh, thì ra xe dân dụng còn chơi được như vậy.
– Nếu như ta không có nhớ lầm thì chiếc 760li này là dòng xe cực sang nha. Hơn đề pa khá chậm, nếu là một tay mơ như hắn thì làm sao mà quay trở lại nhanh như vậy?
– Quái sự ngày ngày đều có nhưng hôm nay đặc biệt nhiều nha. Chạy xe kiểng mà được thành tích tốt như vậy thì tên lái xe này đúng là cao thủ.
– Đúng vậy a, nếu để cho hắn đi chạy xe đua thì sẽ thế nào nữa?

Dưới vô vàn cái chỉ trỏ của khán giả, nghị luận rối rít về hắn, Thiên Lộc Tử và Nam Như Hân đồng thời bước xuống xe. Lúc này, Nam Như Hân đã mang khẩu trang, nếu không thì người ta sẽ phát hiện môi cô ta dường như bị sưng lên.
Ai… đúng là oral làm khổ người ta, nữ nhân chỉ chịu thiệt mà thôi.
– Các ngươi trở về nhanh như vậy sao?
Nam Thiên Như nhìn Nam Như Hân như không thể tin nổi, lại quay sang Thiên Lộc Tử nói:
– Ông còn tưởng là các ngươi không về được. . . . . Bậy,bậy,bậy! Ý ông là ông sợ các ngươi không thể về ngay được, chuẩn bị kêu xe kéo các ngươi về đây này!
Thiên Lộc Tử mặt mày tối oi, ông già này nói cái gì thế này, chả lẽ kỹ thuật của hắn kém tới nổi làm cho người ta không hề có lòng tin đến như vậy sao? Nếu như có thể thì hắn nhất định sẽ cho lão Nam Thiên Như mấy cái đạp vào mông rồi.
– Lợi hại không, cũng không nhìn xem là ai dạy dỗ đồ đệ chứ!
Giọng hơi quái quái của Nam Như Hân cất lên.
Nam Thiên Như không hiểu nhìn Nam Như Hân một cái, rồi hỏi:
– Không lẽ là cháu lái?
Nam Như Hân không trả lời, ánh mắt nhìn về phía xa, Tiết Chỉ Hinh đang từ từ đi về phía này, khuôn mặt khả ái của nàng đang tràn ngập vẻ tức giận.
Dường như là phản ứng từ bản năng, Nam Như Hân nhích gần về Thiên Lộc Tử. Từ trên người tiểu mỹ nữ khả ái ấy, nàng dường như cảm nhận được nguy cơ.
– Khốn kiếp, mày đợi đến lúc bà bạt tai mày đi!
Tiết Chỉ Hinh vừa đi tới liền quăng ra một tràng chửi bới.
– Cái kia… tiểu cô nương. . . . .
Thiên Lộc Tử sờ sờ lỗ mũi, bèn cố gắng giải thích chuyện lúc trước một chút.
Không ngờ Tiết Chỉ Hinh liền xù lông như gà mái, ưỡn ngực hét:
– Tiểu cô nương? Mày gọi ai đó? Con mắt nào của mày thấy bà nhỏ hả?

Liền đó sóng ngực đánh lên dồn dập.
– Đúng là không nhỏ, lại còn rất lớn rất tròn nữa!
Ánh mắt Thiên Lộc Tử nhìn chằm chằm lấy hai on thỏ trắng trước ngực Tiết Chỉ Hinh, mặt dại ra đáp.
Thấy được ánh mắt lưu manh đó của Thiên Lộc Tử, Tiết Chỉ Hinh vội vàng lấy hai tay chặn trước ngực, hừ một tiếng tức giận quay ngoắt đi.
Đáng giận thật, như thế nào có loại người hèn hạ,vô sỉ, hạ lưu, bỉ ổi, khốn kiếp như vậy chứ. Nhìn chằm chằm vào meo meo con nhà người ta như thế chứ.
– Nhìn đủ chưa?
Câu hỏi đầy vẻ ghen tuông của Nam Như Hân cất lên.
– Không có nha!
Thiên Lộc Tử giật nảy đáp, sau khi nói xong mới cảm thấy không ổn liền chỉnh lại:
– Không phải, ý của ta là nhìn đủ rồi! Cũng không phải, là…
Thiên Lộc Tử liền giật mình phát hiện cái vấn đề này trả lời thế nào cũng không phải. Cuối cùng hắn chỉ đành im lặng cho lành, lúng ta lúng túng.
Phía bên kia, Tiết Chỉ Hinh tức giận trở về bên chị em của nàng, cô nàng này khi tức giận cũng muôn phần xinh đẹp.
– Tên nào cả gan trêu chọc công chúa nhỏ của chúng ta vậy?
Lạc Túy Điệp nắm lấy gương mặt trắng nõn của Tiết Chỉ Hinh, mỵ hoặc nói:
– Em lớn lên xinh đẹp như vầy, sờ đúng là thoải mái quá đi!
– Sắc nữ!
Tiết Chỉ Hinh gạt ra bàn tay dâm dê của bà chị mình, bực dọc đáp:
– Em đang bực muốn chết mà chị còn chọc em nữa, có người chị em nào không tim không phổi như chị không chứ?
– Cưng cũng đáng đời, Chị có bảo cưng đi qua bên đó không? Qua đó ăn bực rồi quay sang trách chị đây hả, đúng là chị sao mà có người em như vậy chứ!
– Hừ! Mấy người đều khi dễ em. Chị biết khi em qua đó thì thằng nhóc đó nhìn chỗ nào của em không?
– Để chị đoán nha, có phải hắn nhìn cái nơi mà hắn đã sờ qua rồi không?
Ánh mắt Lạc Túy Điệp mê đắm nhìn vào hai khối cầu trước ngực Tiết Chỉ Hinh, cười hì hì hỏi.

– Làm sao chị biết?
Tiết Chỉ Hinh giật mình hỏi, hoàn toàn không biết câu hỏi của mình rất ngốc.
– Ặc, bé Hinh cưng đừng có khả ái như vậy chứ, đừng có làm người ta yêu chết như vậy chứ?
– Tử sắc nữ, chị nói chuyện dễ nghe chút được không?
Tiết Chỉ Hinh liếc xéo, hai tay gạt ra đôi bàn tay thầm mò lên ngực của mình tự lúc nào.
– Vấn đề đơn giản như vậy còn cần hỏi sao?
Lạc Túy Điệp cười đáp:
– Cưng có cái tiền vốn lớn như vậy thì có tên đàn ông nào không nhìn chứ? Trừ phi hắn mù hoặc là ngu ngốc.
– Sắc nữ, chị…
– Được rồi, đừng nghịch nữa, người ta đang nhìn đấy!
Thanh âm lạnh như băng của Liễu Ánh Hàn vang lên. Đại tỷ đã mở miệng rồi thì hai nàng Tiết Chỉ Hinh và Lạc Túy Điệp liền im ắng lại.
Nhìn chung quanh thì quả nhiên phát hiện có không ít người đang nhìn các nàng.
– Hinh Nhi, em cũng thấy tên đó chạy đường núi Hắc Vân rồi đấy. Nếu không em đừng đánh cuộc nữa, em muốn báo thù thì… gọi người diệt hắn không được hay sao?
Liễu Ánh Hàn vốn đã lạnh lùng, nói ra câu nói vô cảm kia khiến cho nàng càng giá lạnh hơn nữa. Khiến cho người ta nghe được liền rùng mình, liền nghĩ đến Bạch Phát Ma Nữ ngay tắp lự.
Tiết Chỉ Hinh lắc đầu tựa trống bói đáp:
– Không, em nhất định phải làm cho hắn mất hết mặt mũi trước thiên hạ, hơn nữa em đã hận hắn đến ngứa răng lâu rồi. Mà nói lại thì kỹ thuật lái xe của hắn cũng không có có gì đặc biệt hơn người, xe tốt nhưng không thích hợp chạy đường núi, bọn mình căn bản không sợ hắn.
– Chẳng lẽ em vẫn không có nhìn ra?
Liễu Ánh Hàn giải thích:
– Hắn mới vừa lái xe đi thì kỹ thuật lái xe nát ra sao em cũng biết rồi đấy. Nhưng chạy một vòng trở lại thì kỹ thuật lái của hắn mặc dù không lọt vào mắt bọn ta nhưng so với lúc xuất phát thì tiến bộ đâu chỉ ngàn dặm đâu. Chỉ cái này là đủ để chứng minh hắn rất đáng sợ, cái đáng sợ chính là tốc độ tiến bộ kinh người của hắn.
– Ý của Hàn tỷ là?
– Đắc tội người như vậy đúng là không sáng suốt, nhưng nếu đã muốn đắc tội thì tốt nhất là bóp chết trước khi hắn phát triển luôn. Nếu như em muốn thì sau lần khiêu chiến này thì ta sẽ cho người triệt hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.