Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 90: Lão Gia Tử Chơi Bời


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 90: Lão Gia Tử Chơi Bời


Sau khi lái xe rời khỏi Nam Việt Hoa Phủ, Thiên Lộc Tử lái xe lang thang tới bờ sông Vương Chu. Hắn bất ngờ phát hiện đường đê ven sông vốn luôn náo nhiệt nhưng giờ chẳng biết vì nguyên nhân gì mà vắng tanh như chùa bà Đanh, không hề có bóng dáng xe cộ.
– Chuyện quái thì thế này? Người dân Dương Thành vứt bỏ thói quen sống về đêm rồi sao?
Thiên Lộc Tử vừa hỏi vừa nhìn ngó hai bên đường.
Đến lúc này hắn mới nhận ra ở hai bên đường có không ít người, phần lớn là thanh niên. Phần lớn ánh mắt của những người này đều tập trung về một phương hướng, vẻ mặt đầy háo hức, dường như tất cả đang chờ đợi một điều kỳ diệu sắp xảy ra.
– Sắp có đua xe phi pháp đó!
Ánh mắt Nam Như Hân toát ra vẻ nóng bỏng không dễ dàng phát hiện, kích động giải thích:
– Chỗ này bị cấm đường rồi, chính vì thế từ đường đê ven sông tới đỉnh núi Hắc Vân cũng sẽ không có xe qua lại đâu. Cậu mau lái xe ra ngoài đi, không thì nguy hiểm lắm.
– Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?
Thiên Lộc Tử ngơ ngác hỏi.
– Cậu có bị não không? Cậu dừng xe giữa đường đê ven sông này, khi xe đua phóng nhanh qua chắc chắn sẽ đụng vào cậu, cậu muốn chết chị không cản, nhưng chị còn chưa biết mùi đời mà.
Nam Như Hân gần như bùng nổ, chỉ muốn đạp cái thằng cha Thiên Lộc Tử trở về quê hương sao Hỏa của hắn.
Thiên Lộc Tử nghe được, cũng thấy chuyện không đơn giản, vội vàng lái xe vào trong một hẻm nhỏ.
Cùng lúc đó, từ phía xa truyền tới tiếng gầm gừ của động cơ cùng với tiếng ma sát của săm lốp, giây lát sau, từng chiếc xe gào thét lao qua. Bởi xe chạy quá nhanh, hắn nhìn qua gương chiếu hậu không thể thấy rõ hãng xe, chỉ có thể thấy những cái bóng nhiều màu sắc chợt lóe lên rồi biến mất.
Ô!!! A!!!
Người đứng ở hai bên vệ đường thấy cảnh này hoan hô liên tục, họ huýt gió, huýt sáo, gào thét, thậm chí cởi cả áo ngực ra ném loạn… Không khí nơi này chỉ có hỗn loạn và hỗn loạn, thế nào cũng cảm thấy họ còn điên cuồng hơn cả những người đang đua dưới kia.
– Có muốn tìm hiểu chút không?
Nam Như Hân kích động hỏi Thiên Lộc Tử, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ cuồng nhiệt.
Thay vì nói cô nàng hỏi ý kiến Thiên Lộc Tử thì có thể nói thẳng là chính cô nàng đang rất muốn đi xem rồi.
– Được rồi, chúng ta đi xem.

Thiên Lộc Tử do dự một chút rồi đáp ứng. Đúng là hắn vẫn không đành lòng nhìn Nam Như Hân thất vọng.
Trên đường, Thiên Lộc Tử nghi ngờ hỏi:
– Nhìn đi nhìn lại, tôi cứ thấy cô đang cực kỳ phấn khích, cô đã từng đua xe rồi sao?
– Ai chẳng có thời tuổi trẻ nổi loạn chứ! Tôi đã từng đua xe cũng kỳ quái lắm sao?
Nam Như Hân mỉm cười, hoài niệm nói:
– Tôi không chỉ từng đua xe, hơn nữa tên tuổi của tôi trong giới đua xe cũng không hề nhỏ đâu nhé, chẳng qua lâu rồi tôi không đua nữa.
Mồ hôi Thiên Lộc Tử rơi tí tách, chảy như suối. Thật sự hắn không thể tưởng tượng được
Các cụ nói cấm có sai, không thể trông mặt mà bắt hình dong, nữ nhân càng là như thế. Ai mà nghĩ tới, Nam Như Hân, người suốt ngày mặc cổ trang, minh tinh đàn cổ cao nhã lại từng trong băng đua xe phi pháp.
Đến lúc này thì hắn đã hiểu tại sao trong nhà cô gái xinh đẹp Nam Như Hân lại có những siêu xe như BMW 760li hay Mercedes-Benz S600.
– Chẳng lẽ lần này tới đây cô muốn tái xuất giang hồ?
– Không đâu, bây giờ tôi là người của công chúng rồi, nếu bị phát hiện chắc chắn ngày mai sẽ bị lên báo, điều này không hề tốt cho thanh danh của tôi.
Thiên Lộc Tử thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ Nam Như Hân lại bốc đồng mà đua xe. Phải biết rằng cô ta đã trưởng thành, đua xe đã không còn thích hợp với nàng nữa.
Lối vào đường đê, người đứng chật ních, xe xếp dày đặc như kiến xếp hàng. Chưa tới nơi đã có thể nghe thấy những tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, động cơ gầm gừ cùng âm thanh ma sát chói tai của lốp xe với mặt đường.
Ở chỗ này, gi gỉ gì gi, xe gì cũng có, la liệt khắp nơi. Tới đây, có thấy Maserati, Ferrari hay Porsche cũng đừng kỳ quái, hay có thấy Santana, Passat thậm chí QQ cũng đừng thắc mắc.
Đây là một thế giới xe hơi, cho dù không thể lái trực tiếp nhưng có thể ngắm thôi cũng đủ thoải mái rồi. Rất nhiều người mang suy nghĩ này tới tham dự.
Nơi này già trẻ đều có, trẻ nhất là đám choai choai chưa trưởng thành lái trộm xe tới khoe khoang, già thì có cả mấy cụ sắp xuống lỗ.
Bất ngờ, Thiên Lộc Tử chú ý tới một lão nhân gia ăn mặc vô cùng sành điệu đang tựa vào thành một chiếc Nissan GT-R, hấp dẫn không ít mỹ nữ tới gần.
Nhìn kỹ hơn một chút, suýt nữa thì Thiên Lộc Tử tông xe, hắn cứ nghĩ mình hoa mắt nên dụi lấy dụi để, lão già kia chẳng phải là ông nội Nam Thiên Như của Nam Như Hân hay sao.
– Trời ơi! Loạn cmnr!
Thiên Lộc Tử không nhịn được nói tục, vội vàng dừng xe lại, chỉ vào Nam Thiên Như rồi nhìn sang Nam Như Hân, muốn nói mà sợ tới mức không thể thốt nên lời.

Nam Như Hân chẳng thấy bất ngờ tẹo nào, nhẹ nhàng nói:
– Đáng sợ vậy sao? Chẳng phải là ông nội của tôi ư, cậu không hoa mắt đâu.
Ừ nhỉ, Thiên Lộc Tử nhìn Nam Thiên Như, ông ta cũng là một ông già bình thường thôi mà, có gì phải khiếp sợ như thế.
Điều đáng sợ ở đây là vào lúc này hắn lại xuất hiện ở địa điểm này cùng chiếc xe Nissan GT-R này. Chẳng phải một ông già bình thường nên ở nhà ngủ hay sao? Hơn nữa, một ông già lại đi lái GT-R, quả thật là gây sự chú ý mà.
Nghĩ mãi, Thiên Lộc Tử mới tìm được từ ngữ để hình dung Nam Thiên Như: thanh niên lâu năm vẫn miệt mài chơi bời
Nam Như Hân từng đua xe, điều này đã đủ để Thiên Lộc Tử kinh hãi rồi, giờ đến ông nội Nam Thiên Như của cô ta cũng thế thì Thiên Lộc Tử chỉ biết thốt lên Oh my God!
– Thì ra ông nội của cô cũng biết đua xe, tôi nhìn nhầm rồi.
Thiên Lộc Tử cười khổ nói:
– Cụ từng này tuổi rồi, sao phải khổ như thế nhỉ, cô là cháu gái sao không khuyên nhủ cụ đi?
– Khuyên rồi đó, nhưng có được đâu.
Nam Như Hân cười khổ nói:
– Ông đua xe nhiều năm rồi, nghiện nặng rồi, cai không có nổi. Ông nói ông yêu cảm giác kích thích khi đua, trừ khi ông chết nếu không ông vẫn đua.
Bản thân cô ta là cháu gái nhưng cũng không thể làm gì hơn cả.
– Thật đúng là ngấm vào máu rồi.
Thiên Lộc Tử trêu ghẹo.
– Ai bảo không phải nào.
Nam Như Hân cười nói:
– Kỹ năng đua xe của tôi cũng do ông dạy cả, ông nói muốn truyền tinh thần đua xe tới từng đời nhà họ Nam.
– Quả là hổ gia tất có hổ nữ!

Thiên Lộc Tử cảm thán nói.
– Tới đây rồi thì cậu cũng nên qua chào ông một tiếng, tôi không ra đâu.
Nói xong cô ta hạ thấp ghế ngồi xuống một chút, khoanh tay, nhắm mắt thư giãn.
Thiên Lộc Tử cũng đang định thế bèn mở cửa xuống xe.
Nam Thiên Như thấy Thiên Lộc Tử cũng giật mình bất ngờ, nhưng khi thấy chiếc BMW 760li rồi thì cũng bình thường lại.
– Nam lão thật có diễm phúc nha!
Thiên Lộc Tử tiến đến trêu ghẹo, ánh mắt nhìn say đắm thân hình những mỹ nữ ăn mặc gợi cảm xung quanh.
Không thể không nói, đây đúng là thiên đường của đám đàn ông. Xôi thịt đầy rẫy, tuy không thể ăn nhưng nhìn thôi cũng đủ đã mắt.
– Tiểu Lộc, cậu cũng trêu chọc tôi sao? Có phải cháu gái vàng ngọc của tôi dẫn cậu tới?
Nam Thiên Như cười hiền lành nói.
– Đúng là cô ấy dẫn cháu tới, thật không nghĩ gặp ngài ở đây, cháu còn tưởng giờ này ngài đã ngủ say rồi cơ.
– Đêm nay có chút đặc biệt, không thể không tới được.
– Đây là xe của ngài?
Thiên Lộc Tử chỉ chỉ chiếc Nissan GT-R bên cạnh, biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.
– Ừ, bạn già của tôi đó.
Nam Thiên Như nhìn chiếc xe âu yếm, có thể thấy ông ta vô cùng trân trọng nó.
– Cháu còn tưởng ngài lái Mini Cooper chứ.
– Đừng đùa chứ, Mini Cooper sao có thể chưa được con tim tràn đầy nhiệt huyết, đam mê tốc độ của tôi. Chẳng qua là thay công cụ đi bộ hàng ngày thôi, không thể lâu dài được.
Với cái kiểu chạy xe của ngài, chiếc Mini Cooper có thể chịu được hành hạ mới là lạ đó. Trong lòng Thiên Lộc Tử rên rỉ.
– Tới đây rồi, hay là chạy hai vòng xem sao, ông cháu mình so tài một chút.
Nam Thiên Như đề nghị.
– Thôi ạ, cháu mới biết lái xe mà.
Thiên Lộc Tử vẫn còn biết rõ mình, với trình độ gà mờ mới biết lái xe của hắn sao có thể so với một lão làng lái xe mấy chục năm được, so sánh có mà tự chuốc vạ vào thân.

– Cậu nói không đúng rồi, đua xe không cần kinh nghiệm, cần là cần thiên phú! Ở đây có khối người mới học lái đã đua, hơn nữa còn có chút tiếng tăm nữa…
Thiên Lộc Tử không nghe được câu nói tiếp theo của Nam Thiên Như bởi hắn đang chú ý tới lối vào bên tay trái. Nơi đó có một đoàn xe, bốn thành viên đều là mỹ nữ, mà tất cả xe đều là Porsche 911 GT3.
Nhìn kỹ còn có thể phát hiện bộ phanh của cả bốn chiếc Porsche 911 GT4 này đều có màu vàng.
Trời ạ! Đây chính là hệ thống phanh gốm Porsche PCCB chuyên dụng. Bình thường, có cơ hội nhìn thấy một chiếc xe như vậy đã nên đi mua vé số rồi, giờ lại còn có thể thấy bốn chiếc cùng một lúc.
Tính năng phanh ma quỷ! Chỉ có những lời này mới đủ để hình dung độ kinh khủng của hệ thống phanh gốm PCCB này.
Dĩ nhiên, người đến từ sao Hỏa như Thiên Lộc Tử tuyệt không biết điều này. Hắn nhìn người chứ không nhìn xe, trong bốn mỹ nữ này, hắn thấy một gương mặt quen thuộc.
Chú ý tới cử động quái dị của Thiên Lộc Tử, Nam Thiên Như nhìn theo, thuận miệng hỏi:
– Sao thế? Cậu quen mấy cô nàng này à?
Thiên Lộc Tử khôi phục tinh thần, lắc đầu khổ sở nói:
– Không thể nói là biết, coi như là có duyên gặp mặt thôi.
Hắn cũng không thể nói cho Nam Thiên Như biết hắn đã từng sờ soạng ngực của tiểu mỹ nữ nhỏ nhất, khả ái nhất kia được.
Không sai! Trong bốn cô nàng kia, cô nàng nhỏ tuổi nhất chính là tiểu mỹ nữ mặt học sinh, ngực phụ huynh đã từng bị Thiên Lộc Tử sờ soạng ngực ở trong Tuyền Diệp quốc tế.
– Nghe nói các nàng tới từ Yến Kinh, cũng rất nổi tiếng. Mới tới Dương Thành thôi đã khiêu chiến các tay đua có danh tiếng khắp nơi mà tới bây giờ còn chưa từng bại.
Nam Thiên Như không nghi ngờ gì, trầm ngâm nói:
– Tôi cũng nhận được thư khiêu chiến của các nàng nên đêm nay mới xuất hiện ở đây.
– Từ Yến Kinh tới?
Thiên Lộc Tử sửng sốt một chút, sau đó cau mày hỏi:
– Có thể nói cụ thể một chút không?
– Không thể, bởi vì tôi cũng không biết.
– Chẳng lẽ bao nhiêu hót boy của Dương Thành chưa từng điều tra thân phận các nàng sao?
– Đương nhiên là có, nhưng thất bại cả, chỉ biết tên các nàng là Liễu Ánh Hàn, Mạc Dĩ Lăng, Lạc Túy Điệp và Tiết Chỉ Hinh.
Thiên Lộc Tử bắt đầu nhức đầu rồi, tiềm thức cho hắn biết, tiểu mỹ nữ hắn đắc tội là một đại nhân vật khó lường.
Đen hơn nữa là đên nay còn đụng phải nàng một lần nữa, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.