Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 83: Đã Lâu Rồi Không Đánh Họ
Trong biệt thự, ba gã nông dân và Nam Thiên Như tự giới thiệu mình một phen rồi cùng một chỗ đánh Thái Cực.
Lúc này Thiên Lộc Tử mới chú ý tới hai người Hàn Phong Hàn Vũ có dị thường. Bọn họ mỗi một động tác đều mang theo một tia khí lưu như có như không.
Luồng khí lưu này cực kỳ yếu ớt , người bình thường căn bản nhìn không thấy, chỉ có tên vô cùng hiểu rõ Thái Cực như Thiên Lộc Tử mới có thể thấy được.
– Lão Nhất lão Nhị, các ngươi dùng lại đi, ba chúng ta nói chuyện nào!
Thiên Lộc Tử mở lời.
– Có chuyện gì sao?
Hàn Phong Hàn Vũ đông thanh hỏi.
– Hai người đồng thời tu luyện Thái Cực cùng với Thái Lý Phật, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Tỷ dụ như cảm thấy khó chịu hay là thân thể đau âm ỉ ở nơi nào?
– Không có, tại sao ngươi lại hỏi thế?
Thiên Lộc Tử lắc đầu không đáp, đột nhiên xuất thủ liền chộp lấy cổ tay Hàn Phong Hàn Vũ. Ngay lúc này ở đấy liền xông ra hai luồng ám kình nhẹ, hòng đẩy văng tay gã ra.
Buông tay, Thiên Lộc Tử trong lòng thầm thốt: quả nhiên là ám kình, chỉ là khá yếu ớt . Nhưng thời đại bây giờ linh khí mỏng manh, tu luyện ra được ám kình thì khó khăn như lên trời vậy. Lão Nhất lão Nhị luyện Thái Cực còn chưa tới một tháng thì sao có thể tu luyện ra ám kình? Chẳng lẽ bọn họ là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp sao?
Trong lúc Thiên Lộc Tử đang suy tư thì Hàn Phong đã chú ý tới sắc mặt của hắn đang biến ảo không ngừng, nên liền hỏi:
– Lão Tam, người của chúng ta không xảy ra vấn đề gì chút?
– Cũng không có chuyện gì, chỉ là có chút nghi ngờ thôi!
Thiên Lộc Tử dừng lại một chút đoạn hỏi dò:
– Các ngươi trong lúc đánh Thái Cực có cảm thấy bên trong cơ thể có một luồng khí vận đang chuyển hay không?”
– Cái này ngươi cũng biết?
Hàn Vũ trợn mắt, thất kinh hỏi.
– Lão Tam ngươi nói thật đi, thân thể chúng ta đã bị cái gì thế? Sự tình nghiêm trọng hơn nữa chúng ta cũng có thể gánh vác được.
Hàn Phong nóng nảy hỏi.
– Đúng là có một chút nhưng đó là chuyện tốt. Các người đã tu ra kình khí, đã bước sang một cảnh giới võ học khác rồi đó!
– Kình khí gì chứ?
Thiên Lộc Tử cười cười không đáp như khó trả lời, nhưng không phải hắn chỉ muốn dùng hành động để chứng minh mà thôi. Hắn nhắm một cây con ở đằng xa tung một chưởng, một luồng kình phong tuôn ra từ bàn tay, thổi cây con kia rung động xào xào.
– Cái này chính là kình khí, tu luyện đến cực hạn có thể cách không đả thương người, “Trích Diệp Phi Hoa”
Thiên Lộc Tử giải thích.
Hàn Phong Hàn Vũ liền hoảng sợ, bọn họ cứ tưởng chuyện đó chỉ là trong tiểu thuyết thôi.
– Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ta chắc chắn cho rằng đó là gạt người.
Hàn Phong thốt lên hâm mộ.
– Được rồi, cũng chả cần hâm mộ đâu, trong người các ngươi cũng có kình khí đấy!
– Nhưng chúng ta không thể làm giống ngơi được nha!
– Đó là bởi kình khí trong người các ngươi rất yếu, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sớm muộn sẽ có một ngày có thể làm được thôi!
Thiên Lộc Tử trầm ngâm một chút rồi tiếp tục nói:
– Ta chính là không rõ là các ngươi kình khí từ đâu mà đến, các ngươi có tu luyện pháp môn hấp thu thiên địa linh khí à?
– Hấp thu thiên địa linh khí?
Hàn Phong sửng sốt rồi lắc đầu đáp:
– Mặc dù ta hông hiểu được nó là gì nhưng ta chắc chắn là ta không có hấp thu cái gọi là thiên địa linh khí đó.
– Đúng đó, cái đám khí đó tự nhiên xuất hiện thôi. A đúng rồi, ta cảm thấy được khi đánh xong Thái Cực cùng với Thái Lý Phật thì cái luồng khí đó lại dày hơn một chút!
Hàn Vũ nhớ lại thốt.
Thiên Lộc Tử nghe được, ánh mắt liền sáng lên, đã có đáp án.
Nguyên nhân chính là do Âm hàn tuyệt mạch! Hàn Phong Hàn Vũ bởi vì người mang tuyệt chứng Âm hàn tuyệt mạch, nên khi tu luyện Thái Cực cùng với Thái Lý Phật đã chuyển hóa hàn khí đó thành kình khí.
Âm hàn tuyệt mạch sinh ra hàn khí liên tục, chuyện này vốn là trí mạngnhwung Hàn Phong Hàn Vũ là nhân họa đắc phúc nên đã biến phế vật thành bảo vật.
– Ta hiểu được huyện gì đã xảy ra rồi, chuyện tốt nha!
Sau đó hắn đem tình huống Hàn Phong Hàn Vũ nói qua một lượt sau đó hắn quay sang Trần Cương nói:
– Lão Tứ, ngươi đánh một trận với Lão Nhất Lão Nhị đi!
– Ngon! Ta cũng đã lâu rồi không có đánh bọn họ rồi nha!
Trần Cương cười hô hố.
Hàn Phong Hàn Vũ mặt như khổ qua than:
– Hay là thôi đi!
Trước kia, gã bạo lực cuồng Trần Cương này không ít lần tìm bọn hắn luyện tay, lần nào bọn họ cũng bị hắn đánh đến xin tha. Dần dần bọn họ cũng không dám đánh cùng Trần Cương nữa, điều này khiến cho bọn họ cứ đinh ninh rằng mình không thể đánh lại Trần Cương được.
– Tại sao không chứ? Hai người các ngươi bây giờ có được kình khí thì liên thủ hẳn là có thể đánh bại lão Tứ đấy!
Thiên Lộc Tử mỉm cười đáp.
– Cái này…
Hai người Hàn Phong Hàn Vũ đã bị đánh động, đã bị chà đạp không biết bao nhiêu mà kể thì bọn họ cũng muốn chà đạp lại hắn nha.
– Đừng do dự nữa, tin tưởng ta, cũng như tin tưởng bản thân các ngươi vậy!
Thiên Lộc Tử khuyên, giống hệt như đang khuyên tội phạm ra đầu thú.
– Được, chúng ta cùng hắn đánh một trận vậy!
Hàn Phong Hàn Vũ cắn răng quả quyết, dù sao lúc trước đã không ít lần bị Trần Cương hành hạ, thêm một lần nữa cũng chả sao.
Đánh nhau rồi, Kỷ Ngọc Nhàn và Nam Thiên Như đang luyện Thái Cực liền dừng lại xem trò vui.
Hàn Phong Hàn Vũ đứng song song, bày ra Khai Thức của Thái Cực.
Trần Cương đối diện hai tay ôm trước ngực, giống hệt như người khổng lồ Titan. Chưa đánh thì khí thế đã lấn lướt, tựa hồ như trận này chả đáng quan tâm vậy.
– Lão Nhất lão Nhị, mau phóng ngựa tới đây đi, ta mà động thủ trước thì các ngươi không còn có cơ hội đâu!
Giọng Trần Cương cợt nhả vang lên.
Hàn Phong Hàn Vũ tự lượng sức mình, cũng không hề khách sáo liền dấn tới, bọc đánh từ hai bên tới. Thái Cực Bộ đẩy nhanh tốc độ của bọn họ, động tác trở nên phiêu hốt không ngừng.
Gần đến, hai người đồng thời đánh ra một chiêu Thanh Long Tham Hải’, đánh thẳng vào hai vai Trần Cương.
Trần Cương trong lòng cả kinh, tốc độ Hàn Phong Hàn Vũ so với trước quả thật là nhanh nhiều quá. Liền đánh ra một chiêu “Tả Hữu Khai Cung”, hai tay vung qua, tính toán cùng một lúc đón đở công kích của hai người Hàn Phong Hàn Vũ.
Nhớ đến sự lợi hại của quyền kình Trần Cương lúc trước, hai người Hàn Phong Hàn Vũ liền rất bài bản, chực tránh đi.
Nhưng ngay vào lúc đó, Thiên Lộc Tử đột nhiên kêu lớn:
– Không nên lui, Thái Cực một khi né tránh thì đã rơi vào tiểu thừa. Vận ám kình lên tay, đỡ!
Tin Thiên Lộc Tử, hai người Hàn Phong Hàn Vũ không cách nào hơn là kiên trì làm theo, trong lòng cũng đã làm tốt chuẩn bị cho tình huống mình bị đánh bay.
Bịch! Bịch! Hai tiếng va chạm nặng nề vang lên, Hàn Phong Hàn Vũ cùng một lúc lùi về một bước. Trần Cương phải chịu lấy hai đòn công kích nên cũng đã lui về sau một bước.
Lực lượng Trần Cương lớn, quyền kình vô cùng bá đạo nhưng hai người Hàn Phong Hàn Vũ vận chuyển ám kình gia trì công kích cũng không hề kém cạnh. Chiêu thứ nhất đã qua, song phương ngang tài.
Hai người ngoài nhìn tới cũng không cảm thấy điều gì kỳ lạ cả, dù sao cũng là hai người đánh một người. Nhưng những người trong cuộc như Trần Cương, Hàn Phong Hàn Vũ thế nhưng lại là chấn kinh đến tột đỉnh.
Trong dĩ vãng bọn họ từng đánh qua không ít lần, lần nào cũng là Hàn Phong Hàn Vũ bị Trần Cương đánh cho tơi tả.
Quả là hành gia vừa ra tay liền thấy được môn đạo, Trần Cương biết hôm nay Hàn Phong Hàn Vũ đã không phải là ‘nai tơ’ như ngày đó rồi, vì thế hắn không hề khinh thường giữ lực lại nữa.
Còn Hàn Phong Hàn Vũ lại là mừng như điên, lòng tự tin tăng cao trước nay chưa có, chiến ý vậy mà được kéo lên đến cực điểm..
Lần này thì Trần Cương đã ra chiêu trước. Hắn bước về phía trước mấy bước, sau đó cả người đột nhiên dừng lại, chân trái làm trục, hai tay chụp vào cổ Hàn Phong, chân phải đá thẳng vào bụng Hàn Vũ.
Quyền kình Trần Cương khá lớn, chiêu nào chiêu nấy đều phát ra tiếng gió vù vù. Nhưng hai người Hàn Phong Hàn Vũ không hề kinh sợ, bọn họ đề xuất ra chiêu thước tương tự – cầm nã.
Nhưng khác biệt là Hàn Phong bắt được hai tay Trần Cương, Hàn Vũ thì bắt được chân phải của Trần Cương.
Trần Cương lại một lần nữa kinh hãi, một chiêu ‘Thượng Hạ Xuất Kích’ sử ra đến chín thành sức lực, tốc độ hay uy lực đều là khá kinh khủng. Nếu là trước kia thì Hàn Phong Hàn Vũ tuyệt đối không cách nào thấy rõ ràng động tác của hắn, lại càng không nói đến là bắt trúng tay chân của hắn nữa.
Khiếp sợ tiếp nối khiếp sợ, Trần Cương không hề ngưng nghỉ, thi triển tất cả vốn liếng của mình, sức lực dồn cả lên eo, toan tính dùng chân trái làm trục hất văng hai anh em họ Hàn đi.
Nghĩ thì hay nhưng khi làm lại là ác mộng.
Hàn Phong Hàn Vũ vất vã lắm mới nắm được tay chân Trần Cương thì sao lại khinh địch để hắn vùng thoát được. Mặc Trần Cương giãy dụa thể nào thì cũng không cách nào thoát khốn.
Hai người bọn họ là sanh đôi tâm linh tương thông, hai anh em họ Hàn lại một lần nữa xuất thủ vô cùng ăn ý. Chiếu theo độ mạnh yếu của Trần Cương, liền vật hắn ngã xuống đất.
Ầm! Trần Cương liền tiếp xúc thân mật với mặt cỏ liền phát ra tiếng vang rất lớn, khí huyết quay cuồng. Cố né máu cục máu chực trào ra từ cổ họng, hắn liền bật dậy nhưng cũng không ra tay nữa.
Bây giờ hắn đã không cần thiết phải ra tay nữa. Dù hắn đã dùng ra hết sức lực nhưng cũng không thể vùng khỏi thì đã đủ để cho hắn thấy, hắn bây giờ đã đánh không lại Hàn Phong Hàn Vũ nữa rồi.
Tuy nhiên nếu như là đánh nhau sinh tử thì hắn có rất nhiều loại phương pháp để đối phó, thế nhưng Hàn Phong Hàn Vũ là huynh đệ của hắn, không cần phải đánh nhau sống chết như vậy.
– Lão Tam nói không sai, ta đánh không lại hai các ngươi liên thủ rồi!
Trần Cương cười khổ nhìn Hàn Phong Hàn Vũ nói tiếp:
– Thật không biết là các ngươi làm sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy nữa!
– Lão Nhất lão Nhị tâm linh tương thông, phối hợp rất ăn ý, hơn nữa bọn họ đã tu luyện ra ám kình thì lợi hại hơn không ít cũng là bình thường.
Thiên Lộc Tử tiến lên vỗ vỗ bả vai Trần Cương đáp:
– Nhưng đây chỉ là một nguyên nhân để ngươi bị thua, một nguyên nhân khác là bởi vì ngươi đã dậm chân tại chỗ rồi!
– Ngươi nhìn ra rồi? Cũng không biết nguyên nhân gì dạo gần đây dù ta luyện tập rất siêng năng nhưng đều không thể tiến bộ thêm nữa.
– Ngươi gặp phải bình cảnh rồi, rất khó tiến bộ cũng là chuyện đương nhiên thôi mà!
Tiếp đó Thiên Lộc Tử đem khái niệm kình khí nói một lần cho Trần Cương nghe, cũng giải đáp nguyên nhân mà Hàn Phong Hàn Vũ có thể tu ra kình khí một thể. Đều là huynh đệ cả, cũng không thể thiên vị một bên được.