Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 81: Nghe lén
Mắt thấy hai mép động đào nguyên ướt đẫm mở rộng, lộ ra vùng thịt non màu hồng phấn. Thiên Lộc Tử trong trạng thái tàng hình bỗng cảm thấy một luồng tà hỏa xông lên từ đan điền, khí huyết quay cuồng, chút nữa là đã chảy máu mũi.
Quá hấp dẫn, tiểu bì nương này muốn Đạo gia ta phạm tội a!
Thiên Lộc Tử trong lòng rên rỉ, rón rén đi đến trước cửa phòng tắm hòng ngắm cảnh xuân của cô ả này cận cảnh hơn.
Nữ binh vậy mà tính cảnh giác cực cao, trong nháy mắt khi Thiên Lộc Tử đến trước cửa phòng tắm thì nàng tựu tựa hồ đã nhận ra điều bất thường, hai mắt nhìn chằm chằm ra cửa.
Thiên Lộc Tử đúng là bị động tác này của nữ binh làm cho sợ không nhẹ, chút nữa là đã co giò chạy trốn. Hắn chợt giật mình nhận ra là mình đang tàng hình thì gã mới dám kiên trì bất động.
Trong WC, nữ binh ngó chừng ra ngoài cửa một lúc lâu, không có phát hiện bất kỳ động tĩnh nào nữa. Vì thế nàng khẽ mắng, nghi ngờ mặc vào quần áo.
Nhìn thấy nữ binh muốn từ trong wc đi ra, Thiên Lộc Tử vội vàng lách qua một bên chừa một lối đi. Hắn chỉ qua là ẩn thân thôi, cũng không phải là hoàn toàn biến mất, bị đụng vào nhất định sẽ bại lộ hành tung.
Đi theo nữ binh, Thiên Lộc Tử tiến vào phòng khách trong sơn trang.
Trong phòng khách đèn bật sáng rỡ, tên sát thủ bị Thiên Lộc Tử chặt đứt hai cánh tay cũng đang ngồi bên trong đó, tổng cộng bên trong ngồi bảy tên sát thủ Trung Đông. Trên cái bàn tròn trong phòng khách đặt một loạt súng ống nào là súng lục, súng bắn tỉa cùng với mấy cái quả lựu đạn.
Ngoài ra còn có ba chiếc máy tính đang hoạt động hết công suất, trên màn hình là cảnh quay toàn bộ ngõ ngách của sơn trang.
– Chồn Tinh, mày tắm lâu quá, chúng tao chờ cũng đã lâu rồi đấy!
Một gã to con ngồi trên sa lông trong phòng khách nói, giọng điệu lộ rõ vẻ bất mãn.
– Demon, nếu mày muốn chết nhanh thì tao không ngại bắn mày một phát đâu. Mày không biết trách một phụ nữ tắm lâu là một hành động rất láo sao?
Nữ binh đáp đoạn ngồi vào một cái ghế sô pha, lạnh như tiền thốt:
– Phụ nữ chúng tao không tắm thì mấy đàn ông thúi như các ngươi sẽ nghĩ phụ nữ chúng tao ai cũng như chúng mày à?
Nếu Thiên Lộc Tử hiểu được nữ binh này nói gì thì hắn nhất định sẽ vỗ tay hoan hô. Câu này nói thật tài tình, thật kinh điển. Đáng tiếc hắn chỉ biết mỗi tiếng Hoa thì không thể hiểu được tiếng Trung Đông này.
Theo sau nữ binh vào phòng khách, Thiên Lộc Tử lắc mình trốn phía sau dãy sa lông. Nơi đó ánh sáng kém, khong bị bóng đèn chiếu lộ bóng của mình được.
Bởi vì nghe kho hiểu nên Thiên Lộc Tử định gọi cho Cao Phong để hắn nghe mấy tên Trung Đông này bàn bạc. Gã đúng là không biết điện thoại di động có chức năng ghi âm, cho nên dùng phương pháp đần độn này.
– Không nhiều lời nữa, chúng ta bàn bạc một chút chuyện chính nào.
Mở miệng là một gã gầy trơ xương. Hắn vừa lên tiếng thì cả đám đều không dám hé răng, hiển nhiên hắn là thủ lĩnh của nhóm sát thủ này.
Mặc dù gã này nhìn như yếu đuối thế nhưng đôi mắt trũng sâu của hắn không ngừng chớp động tinh quang nguy hiểm lộ vẻ âm độc vô cùng. Hắn khẽ nhấp một ngụm trà lạnh thốt.
Ngay vào lúc đó Thiên Lộc Tử nhận được một tin ngắn từ Cao Phong nhắn tới, chỉ có bốn chữ ‘Yên lặng quan sát’
Thiên Lộc Tử cười, hắn chính là có ý tứ này. Chuyện tình bỉ ổi như nghe lén này hắn quả thật rất thích thú làm.
– Thần Chết, ý mày là?
Ả nữ binh nhìn gã gầy đó nghiêm nghị hỏi.
– Lần này chúng ta tới Hoa Hạ chính là thực hiện một cái nhiệm vụ vô cùng trọng yếu. Trước khi xuất phát thì tao liên tục dặn dò lũ bây không nên sanh sự.
Gã gầy còm Tử Thần kia lạnh giọng nói tiếp:
– Kết quả như thế nào? Rắn độc, mày có giải thích gì không? Mày vì sao phải đi giết con nhóc Hoa Hạ đó?
Lời của Tử Thần vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng khách đều nhìn về phía tên lính bắn tỉa bị gãy hai tay, hắn chính là Rắn Độc.
Rắn Độc sắc mặt trắng bệch, sợ hãi đáp:
– Trước khi tới Hoa Hạ, tao cùng Ngựa Vàng được người ta nhờ vả, giết dùm con Kỷ Ngọc Nhàn người Hoa Hạ kia. Nghĩ rằng trước khi làm nhiệm vụ thì thuận tay đem con nhỏ đó giết chết nhưng không nghĩ tới được là sẽ thất bại.
– Thằng ngu! Mày có biết là có biết bao nhiêu người muốn cái mạng của con nhỏ Hoa Hạ kia? Không có mấy ngàn thì cũng có mấy trăm, nhưng đến bây giờ nó vẫn còn sống, bên người nó nếu là không có cao thủ thì nó có thể sống đến bây giờ sao?
Tử Thần mày mày dữ tợn thét.
Gã lính bắn tỉa Rắn Độc đó cúi đầu không đáp, hắn bây giờ cũng đã hối hận muốn chết rồi, nếu sớm biết như thế thì hắn đã không nhận lời tên kia rồi.
– Rắn Độc, lần này mày cùng Ngựa Vàng làm không sạch sẽ, nếu mà giết được con nhỏ Hoa Hạ đó thì còn tốt một chút!
Chồn Tinh cầm một cây dao gọt móng tay, thổi thổi ngón tay rồi nói tiếp:
– Nhờ phước của ngươi nên số người âm thầm quan sát chúng ta đã không ít, khiến cho nhiệm vụ của chúng ta lúc này khó khăn hơn rất nhiều đó!
Chồn Tinh vừa nói xong còn chưa khép miệng thì, Tử Thần đột nhiên móc ra một khẩu súng lục giảm thanh, bắn vào miệng Rắn Độc một phát. Quả đúng là bắn súng rất tài, khi Rắn Độc còn chưa khép miệng thì viên đạn đã chui vào cổ họng hắn rồi.
“Bụp!” Máu tươi bắn ra, Rắn Độc ánh mắt trợn trừng, trước khi chết hắn vẫn không tin rằng đội trưởng hắn lại đột nhiên hạ thủ đối với hắn.
– Tại sao giết nó?
Demon đột nhiên vùng dậy, nhìn Tử Thần hỏi.
Tử Thần thổi khói trên nòng, cất cây súng đi rồi đáp:
– Có hai nguyên nhân: Một là nó ngu. Đúng là không sợ đối phương mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Giết người thất bại xong chạy về, giống như kéo nguy hiểm về chúng ta vậy. Hai là nó đã vô dụng rồi, sống cũng là gánh nặng của chúng ta. Một thằng lính bắn tỉa mà không bắn súng được thì mạng của nó cũng đã hết rồi! (Móa, vừa ăn hành 3 trận LoL xong thì dịch trúng câu này, cay thật!)
Demon cùng gã Rắn Độc cũng hơi thân, vốn muốn lấy lại công đạo cho đồng đội mình. Nhưng khi nghe Tử Thần nói xong, chỉ có thể hậm hực ngồi xuống. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật!
Tử Thần đi đến cạnh thi thể Rắn Độc, móc ra một chiếc khăn tay lau sạch dấu tay trên báng súng, sau đó nhét vào miệng của Rắn Độc. Sau đó hắn lại bố trí, một ngón tay giữ ở cò súng, hai chân thì kẹp lại khẩu súng.
Miệng thì cắn nòng súng, hai chân thì kẹp thân súng, đúng là một hiện trường tự sát hoàn hảo.
Thiên Lộc Tử quan sát thấy trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Tên này đúng là không còn nhân tính, bắn chết đồng đội của mình rồi mà còn giả thành tự sát nữa.
Làm xong hết thảy, Tử Thần quan sát chung quanh không còn một dấu tích gì nữa mới quay sang Demon thốt:
– Demon, mày đi lên nóc nhà, gọi Ưng Đêm xuống, chúng ta phải rời đi ngay đêm nay!
Demon nhìn Tử Thần khó chịu nhưng cũng không cãi lại, xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa rời đi thì điện thoại Thiên Lộc Tử liền nhận được tin nhắn: “Hủy bỏ hành động, nhanh rời đi”
Thiên Lộc Tử hiểu Cao Phong đang lo lắng những gì, nhưng hắn vẫn không hề sợ sệt. Cho dù tên kia có phát hiện gã trên nóc phòng đã chết thì mình vẫn tàng hình mà, sao lại phải sợ.
– Sao phải ngụy trang thành tự sát?
Chồn Tinh vừa thu dọn vừa hỏi.
– Nó gây ra động tĩnh quá lớn, người Hoa Hạ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó. Ngụy trang thành tự sát thì có thể xóa được dấu vết của chúng ta.
Tử Thần trầm ngâm nói tiếp:
– Nhiệm vụ của chúng ta lần này phi thường trọng yếu, tuyệt đối không thể có nửa điều sai lầm nào.
– Nhiệm vụ lần này của chúng ta là gì?
Chồn Tinh dò xét hỏi.
Thiên Lộc Tử đang núp ở đằng sau dãy sa lông, mặc dù hắn nghe không hiểu nhưng từ giọng nói thận trọng của ả này, hắn đoán được đề tài kế tiếp có thể rất có giá trị. Nên hắn liền nín thở, khẽ đưa di động tới trước một chút, khiến Cao Phong nghe được rõ hơn.
Không ngờ Tử Thần trợn mắt nhìn Chồn Tinh một cái, giọng nói hiện lên vẻ bất thiện:
– Thời cơ chưa tới! Lúc bọn mày nên biết thì ta sẽ nói!
Chồn Tinh khẽ sửng sốt nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ yên lặng thu dọn đồ đạc. Ả cùng với Tử Thần đã thực hiện nhiệm vụ cùng nhau rất nhiều lần nhưng tên này lần đầu tiên không nói nội dung nhiệm vụ cho ả biết.
Ầm! Cửa lớn phòng khách bị mở ra, hay nói chính xác hơn là đụng vỡ. Sắc mặt gã Demon khó coi như chó đại tiện, lắc mình chạy vào, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tử Thần.
– Tại sao?
Tử Thần nhận ra được có điều gì không ổn rồi, dùng tốc độ nhanh hơn chạy tới hỏi.
– Ưng Đêm chết rồi, bị bắn nát đầu! Hắn bị súng bắn tỉa hạ gục. Chúng ta đang bị theo dõi!
Demon nói xong liền chạy tới bàn xốc lên một khẩu AK cầm lăm lăm trong tay.
– Đừng sợ! Kẻ thù có bao nhiêu người? Vị trí lính bắn tỉa ở đâu?
Tử Thần vẫn còn tỉnh táo hỏi.
– Số lượng không rõ. Qua đường đạn cùng với vị trí Ưng Đêm ngã xuống thì lính bắn tỉa có khả năng là trên Hắc Vân sơn phía sau sơn trang. Ban ngày ta có quan sát thì giữa sườn núi Hắc Vân có một cái đình nghỉ mát, rất có thể lính bắn tịa phục ở đó.
Không hỗ là lính đặc chủng, Demon rất nhanh liền tính ra được vị trí của kẻ thù.
– Ta đi lái xe, xe ta có bọc thép, phòng ngự không tệ, hẳn là có thể che chở cho chúng ta bình yên rút lui.
Chồn Tinh đề nghị.
– Không! Súng bắn tỉa đặc chủng bắn rớt cả trực thăng, xe bọc thép không ngăn được!
Tử Thần trầm ngâm một lát liền đã có quyết định:
– Không cần xe bọc thép, chúng ta rút lui bằng đường dọc theo chân núi. Bọn mày đi trước, tao ở lại đánh lạc hướng.
Sáu gã lính đặc chủng kia không hề do dự, liền vác lên vũ khí chạy ra chân núi. Tử Thần thì xách một khẩu AWP, đi tới cửa chính.
Thiên Lộc Tử thấy được liền biết rằng thời cơ tốt nhất để bắt gọn Tử Thần đã đến. Tâm động không bằng tay động, hắn liền tiền sát tới Tử Thần.
Gần, gần hơn,…
Mắt thấy một chút nữa liền có thể bắt sống được Tử Thần, không ngờ vào chính lúc đó di động hắn truyền tới tin nhắn: “Thả dây dài câu cá lớn”
Thiên Lộc Tử bực muốn hộc máu, nhưng cũng đành bỏ đi ý định bắt sosongs Tử Thần.
Nhìn Tử Thần nằm xuống cửa chính, cái mông nhổng lên, cả người giật giật theo từng phát súng, Thiên Lộc Tử vô cùng khó chịu.
Không giết được, cũng không bắt được, vậy thì cho hắn một vố vậy. Thiên Lộc Tử bụng nghĩ chân liền đi lên mấy bước đá một cước vào mông của Tử Thần.
Tử Thần bay đi, cả người đập vào cột nhà đằng trước. Nhưng phản ứng của hắn đúng là vô cùng cường hãn, bay đạp vào cột nhà vẫn còn có thể bắn về sau một phát.
Soạt! Viên đạn bay sượt ngang đỉnh đầu của Thiên Lộc Tử, nếu không nhanh nhẩu hụp xuống thì viên đạn đó đã cắm vào người của gã rồi.
Bị đạp một cước, Tử Thần xoay người nhìn lại thì phát hiện phía sau mình không có một bóng người nào cả. Gặp tình cảnh như vậy thì người bình thường chỉ sợ là té đái ra quần rồi.
Tử Thần bồng súng cảnh giác, chầm chậm quay một vòng quan sát khắp phòng. Lúc bấy giờ lưng hắn đã lạnh buốt, hắn chỉ nghĩ tới một khả năng, đó chính là QUỶ.
Thiên Lộc Tử khẽ cười thầm, hứng chơi bời nổi lên, liền đi tới Tử Thần đá thêm một đá nữa.
Tử Thần lại xoay người nả thêm một phát đạn nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Lần này hắn cũng chả cần tính toán gì nữa, sấp ngửa chạy về phía sau sơn trang.