Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 77: Cái giá phải trả: Mất máu cùng mất vị giác


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 77: Cái giá phải trả: Mất máu cùng mất vị giác


Cách KFC 500 mét, bên cửa sổ tầng bảy của một tòa nhà cũ nát, một người mặc đồ đen vùng Trung Đông đang lăn lộn trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ thống khổ.
Hai tay của hắn đã bị chặt đứt, vết cắt giống như là bị đao chém. Máu tươi chỗ vết thương không ngừng tuôn ra.
Một khẩu súng trường AS50 cùng một quả lựu đạn an tĩnh nằm trong vũng máu trên mặt đất. Nòng súng vẫn còn nóng dính đầy máu tươi, phát ra tiếng xèo xèo, mang theo từng làn khói đặc.
Mùi máu tươi tựa hồ thay đổi càng thêm nồng nặc.
Người Trung Đông này chính là sát thủ vừa nổ súng định bắn lén Kỷ Ngọc Nhàn. Đáng tiếc con mồi không có bị giết chết, chính hắn lại bị Huyền Thuật chặt đứt hai cánh tay.
Lúc này, sát thủ Trung Đông vô cùng buồn bực, cho tới bây giờ hắn còn không biết hai cánh tay của mình như thế nào lại đột nhiên biến mất.
– Fuck! Hoa Hạ quả nhiên là một quốc gia nguy hiểm, gặp quỷ Hoa Hạ rồi, bắn không chết…
Sát thủ Trung Đông đau đến mức mặc dù lăn lộn trên mặt đất, nhưng trên miệng vẫn không quên chửi rủa.
Việc phát sinh trên người hắn hôm nay đúng thật là quỷ dị, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn. Sự việc như vậy, giống như chỉ có trên phim ảnh a.
Xa xa, tiếng còi cảnh sát vang lên, sát thủ Trung Đông cũng không dám lăn lộn trên mặt đất nữa, rất nhanh đứng lên chạy trốn.
Bên kia, Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn vừa mới chạy ra, cả tòa nhà KFC liền sụp xuống, tiếng ầm ầm vang lên, tro bụi tung bay.
Vừa mới đến hiện trường đám cảnh sát ngay lập tức phong tỏa hiện trường, thấy Kỷ Ngọc Nhàn cùng Thiên Lộc Tử đi ra, trước tiên đem hai người đưa đến bệnh viện nhân dân số 2 Dương Thành.
Bên trong bệnh viện nhân dân số 2 Dương Thành.
Đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho ba thổ hào, ba nữ lưu manh biết được tin tức, lập tức chạy tới phòng săn sóc đặc biệt.
Trong phòng săn sóc đặc biệt, Kỷ Ngọc Nhàn đã thay một bộ đồ sạch sẽ. Bệnh viện đã kiểm tra cho nàng, nàng không bị gì.
Còn Thiên Lộc Tử thì lại bị mất rất nhiều máu, quái dị là trên người lại không có vết thương. Chuyện quái dị như vậy, quả thực khiến các bác sĩ vô cùng kinh ngạc.
Bệnh viện bảo là muốn truyền máu cho Thiên Lộc Tử, nhưng hắn kiên quyết cự tuyệt, hắn tuyệt đối không tiếp nhận máu của người khác.
– Lão tam!

Ba thổ hào chen đến bên giường, ân cần kêu lên.
Kỷ Ngọc Nhàn thức thời lui qua một bên, nhường chỗ cho huynh đệ bọn họ nói chuyện.
Trần Nhu, Âu Dương Anh Tử cùng Lý Hân Nhiên xông tới, bốn cô gái thì thầm trò chuyện.
Thấy ba khuôn mặt đầy lo lắng, Thiên Lộc Tử cảm thấy ấm lòng, hắn mỉm cười nói:
– Không cần bày ra vẻ mặt như vậy, ta còn chưa có chết mà.
– Lão tam, sắc mặt của ngươi không được tốt, không có việc gì chứ?
Ba thổ hào đồng thanh hỏi.
– Không có việc gì, chỉ là mất chút máu mà thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn.
Thiên Lộc Tử trả lời.
– Không có việc gì thì tốt, chúng ta nghe tin liền lập tức chạy tới. Việc vừa xảy ra quả thực quá hung hiểm, người bình thường chỉ sợ đã sớm đi chầu ông bà, may mắn ngươi phúc lớn mạng lớn.
Hàn Phong nói.
– Là người nào ác như vậy, không tiếc vận dụng súng trường cùng lựu đạn để đối phó chị dâu?
Trần Cương cau mày hỏi.
– Không rõ, hẳn là sát thủ nước ngoài.
Thiên Lộc Tử lắc đầu, hắn thật sự không biết.
Vốn là nữ sát thủ giả trang thành nhân viên phục vụ, mang quả bom đặt ở trong đùi gà, muốn nổ chết Kỷ Ngọc Nhàn. An bài như vậy thập phần nguy hiểm, hơi vô ý sẽ thành quả bom người.
Trên thực tế, nữ sát thủ kia đích đã biến thành quả bom người.
Nữ sát thủ thất bại, xạ thủ cũng liền nổ súng. Rất hiển nhiên, hai người này đúng cùng một nhóm, hơn nữa trước khi hành động đã vạch ra kế hoạch phối hợp hành động.
Trên đường đến bệnh viện, Thiên Lộc Tử đã gọi điện cho Cao Phong. Tên sát thủ bị chặt đứt hai tay vội vã trốn chạy, chắc hẳn sẽ để lại dấu vết, nhờ Cao Phong đến đó điều tra.

Sau đó, rất nhiều người quen biết Thiên Lộc Tử cũng tới. Ngoài Nam Như Hân cùng Miêu Nhạc Doanh, mười hai vũ công cùng Tiêu Đằng Viễn cũng tới, thậm chí ngay cả Bạch Diệp Tuyền cũng tới.
Thấy trong phòng bệnh chen lấn không ít người, Thiên Lộc Tử cũng âm thầm cảm khái. Không lâu, hắn lẻ loi một mình tới nơi này, hôm nay đã có không ít bằng hữu.
– Lại là cậu, tiểu tử cậu không thể an phận một chút sao?
La Thiên Tường hấp tấp xông tới, khí cấp bại phôi lên tiếng.
Hắn thật sự là rất buồn bực, kể từ lúc Thiên Lộc Tử xuất hiện tại Dương Thành, cục trưởng cảnh sát như hắn không có ngày yên ổn. Vụ án 23 người bị đánh gãy tay chân mới qua chưa được vài ngày, dư âm vẫn còn, người này lại làm ra động tĩnh lớn hơn.
Đây không phải là hắn gây khó dễ cho cục trưởng hay sao?
Buồn bực thì cứ buồn bực, người ta có Long Nha làm chỗ dựa, cấp tỉnh cũng có người chiếu ứng, hắn chỉ là một cục trưởng nho nhỏ của Dương Thành thật đúng là không thể làm gì được.
– La cục trưởng, sao lại nói tôi không an phận? Tôi chỉ đi KFC ăn gà rán thôi mà.
Thiên Lộc Tử rất vô tội khoát tay, hắn tự biết La Thiên Tường không thể làm gì được hắn.
– Rất nhiều người đến KFC ăn gà rán, tất cả đều bình an vô sự, tại sao hết lần này tới lần khác cậu đi ăn gà rán liền gặp chuyện?
– Tôi đây cũng không biết, có lẽ bởi vì trị an của Dương Thành không được tốt a.
Vả vào mặt, đây là trần truồng trắng trợn vả vào mặt. Nói trị an Dương Thành không tốt, không phải là biến tướng mắng hắn thất trách sao?
– Cậu. . .
Nếu như nếu có thể, La Thiên Tường hết sức vui vẻ vả nát miệng của Thiên Lộc Tử.
Không muốn so đo cùng người như vậy, so đo cùng người như vậy chính là tự tìm phiền phức, La Thiên Tường tự an ủi bản thân. Nhận văn kiện từ cấp dưới, tự mình lấy khẩu cung Thiên Lộc Tử.
Lấy khẩu cung xong, Lúc Thiên Lộc Tử trở lại Nam Việt Hoa Phủ thì trời đã về khuya, nhưng lầu một đèn vẫn sáng, Nam Thiên Như vốn ngủ sớm lại vẫn còn thức.
– Tiểu Lộc, cậu có sao không? Nghe nói cậu bị ám sát, tôi không sao ngủ được.
Nam Thiên Như chạy ra đón, ân cần nói.
– Tôi không sao, ngài đi ngủ đi, người già nên ngủ sớm.

Thiên Lộc Tử cảm động nói.
– Sắc mặt của cậu rất yếu ớt, còn gạt tôi là không có việc gì, hay tôi bảo thím Hoàng làm cho cậu ít đồ ăn?
– Không cần đâu, tôi ngủ một giấc thì tốt rồi.
– Ông nội, người lẩm cẩm rồi, không phải thím Hoàng đã xin phép nghỉ về với ông bà sao?
Nam Như Hân từ lầu hai đi xuống nói:
– Ông nội đi ngủ đi, cháu đã làm cho tiểu Lộc một ít thức ăn rồi.
– Vậy được rồi, ta đi ngủ trước.
Nam Thiên Như lúc này mới chịu trở về phòng.
– Đừng nói là cô thật sự xuống bếp nhé?
Thiên Lộc Tử nhìn Nam Như Hân đẹp không gì sánh bằng, hỏi.
– Cái gì? Cậu đang hoài nghi tôi lừa gạt ông nội hay sao? Theo tôi!
Nam Như Hân tức giận nói một câu, quay người đi về hướng phòng ăn.
Đến phòng ăn, trên bàn đã bày vài loại bánh ngọt, còn có một nồi cháo ngân hạnh. Miêu Nhạc Doanh đã ngồi ở đó, thấy Thiên Lộc Tử đến, nàng nhìn hắn với ánh mắt cổ quái.
– Nếm thử bánh ngọt do tôi làm cùng cháo ngân hạnh.
Nam Như Hân ngồi xuống rồi nói.
Thiên Lộc Tử mất tự nhiên ngồi xuống, bưng tô cháo ngân hạnh lên húp. Tuy nhiên hắn căn bản không nhận ra hương vị gì, ngọt không ra ngọt, đắng không ra đắng.
Ban ngày sử dụng Huyền Thuật phế bỏ hai tay của tay súng bắn tỉa kia, nên hắn phải trả một cái giá khá đắt. Ngoại trừ mất nhiều máu, còn bị mất đi vị giác.
– Phốc phốc phốc! ! !
Ba cô gái mới húp một muỗng cháo liền nhao nhao phun ra.
Mặn, quá mặn, mặn đến nổi không thể nào nuốt xuống.
Thiên Lộc Tử đang nghĩ về việc bị mất vị giác, không chú ý tới hành động của ba cô gái, hắn vẫn chăm chỉ húp cháo.

Nam Như Hân là người đầu tiên phát hiện Thiên Lộc Tử bất thường, nàng nháy mắt với Kỷ Ngọc Nhàn cùng Miêu Nhạc Doanh. Ngón tay chỉ chỉ Thiên Lộc Tử, khuôn mặt rất là cổ quái.
– Thiên Lộc thích ăn mặn?
Nam Như Hân hỏi Kỷ Ngọc Nhàn.
– Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm.
Kỷ Ngọc Nhàn lắc đầu, ánh mắt không rời Thiên Lộc Tử, ánh mắt sáng lên, tựa hồ đang suy nghĩ việc gì.
– Tiểu Lộc!
Nam Như Hân vỗ vai Thiên Lộc Tử.
– Chuyện gì?
Thiên Lộc Tử phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ hỏi.
– Cậu không thấy cháo ngân hạnh này quá mặn hay sao?
Nam Như Hân chỉ vào tô cháo ngân hạnh trước mặt Thiên Lộc Tử, nghi hoặc hỏi.
Quá mặn?
Thiên Lộc Tử mặt không biến sắc nói:
– Ah, có chút mặn, nhưng tôi quen ăn mặn, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng sầu khổ, khó trách ăn hết tô cháo ngân hạnh kia, hắn cảm thấy dạ dày rất khó chịu.
Nghe Thiên Lộc Tử nói vậy, Kỷ Ngọc Nhàn nhíu mày. Sắc mặt của Nam Như Hân cùng Miêu Nhạc Doanh thì càng trở nên kì quái, ăn mặn cũng có mức độ a.
Nồi cháo ngân hạnh này, Nam Như Hân đã cho vào hẳn nửa ký muối cơ mà.
– Tiểu Lộc, cậu không muốn đả kích tôi đúng không, cháo ngân hạnh này mặn đến mức không cách nào nuốt nổi.
Nam Như Hân có chút cảm động, đáng tiếc lần này nàng đã sai rồi, Thiên Lộc Tử căn bản không có nửa điểm nịnh đầm.
– Tôi thật sự cảm thấy cháo ngân hạnh này cũng được á…, cô không thấy tôi đã tiêu diệt một tô hay sao?
Thiên Lộc Tử chỉ vào cái tô không trước mặt mình.
Nếu như đã nói dối, vậy thì cứ tiếp tục nói dối. Vô luận như thế nào, chuyện hắn mất đi vị giác tuyệt đối không thể để cho Kỷ Ngọc Nhàn biết được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.