Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 48: Hai chú em đang đóng phim à?
Thiên Lộc Tử xoa xoa huyệt Thái Dương, ngồi nhích lại gần nói:
– Nói một chút về Hoa Hạ Sát Thủ Bảng.
Trần Cương gật đầu rồi nói:
– Là như vậy…
Nghe Trần Cương kể ra, Thiên Lộc Tử rốt cuộc cũng hiểu được một ít.
Cái gọi là Hoa Hạ Sát Thủ Bảng, kỳ thật cũng không chân thực tồn tại, chỉ là một cách nói được lưu truyền trong giới hắc đạo mà thôi.
Có tên trong Sát Thủ Bảng đều người có thực lực cường hãn.
Nói một cách khác, loại bài danh này so với những cái gọi là bài danh chính thức lại càng chân thực hơn.
Bởi vì ánh mắt của dân chúng đúng sáng như tuyết đấy. Vả lại loại bài danh này cũng không có lợi ích thực tế, cho nên không sẽ có người cố ý động tay chân.
Kỳ thật, Hoa Hạ Sát Thủ Bảng chỉ là một bảng danh sách trong Hoa Hạ Hắc Bảng mà thôi. Ngoại trừ Sát Thủ Bảng ra còn có: Hoa Hạ Hắc Thế Lực Bảng, Hoa Hạ Địa Hạ Quyền Vương Bảng vân…vân.
Còn lấy toàn bộ thế giới thì có Thiên Hạ Hắc Bảng. Thiên Hạ Hắc Bảng có bảy loại, theo thứ tự là: Sát Thủ Hắc Bảng, Hắc Thế Lực Hắc Bảng, Quyền Vương Hắc Bảng, Đạo Tặc Hắc Bảng, Thương Vương Hắc Bảng, Xa Thủ Hắc Bảng cùng Trí Giả Hắc Bảng.
Đối với Thiên Hạ Hắc Bảng mà nói, Hoa Hạ Hắc Bảng chẳng là cái đinh gì, cả hai không cùng một đẳng cấp. Nói một cách khác, lão đại của Hoa Hạ Hắc Bảng cũng chưa hẳn có tên trên Thiên Hạ Hắc Bảng.
– Có thể nói chi tiết hơn một chút chứ? Ý ta là thông tin chi tiết của những người có tên trên các loại bảng đó.
Thiên Lộc Tử tựa hồ rất hưng phấn, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.
Biết được sự tồn tại của Hắc Bảng, tâm của Thiên Lộc Tử vốn phẳng lặng như nước hồ thu bắt đầu có chút dao động. Con người vốn là như vậy, có đối thủ mới có động lực.
Trần Cương do dự một chút, nhìn thoáng qua lái xe taxi, sau đó mới nói:
– Hiện tại không nên nói những thứ này, sau này ta sẽ nói rõ với ngươi.
Thiên Lộc Tử nhìn ra Trần Cương tựa hồ đang ngại cái gì, liền gật đầu không hỏi nữa.
Đúng vào lúc này, lái xe taxi lên tiếng:
– Hai chú em đang đóng phim à?
Trần Cương cùng Thiên Lộc Tử bốn mắt nhìn nhau, vừa nín cười vừa hỏi:
– Tại sao ông anh lại hỏi như vậy?
– Nào là Hắc Bảng, nào là sát thủ, những thứ này chỉ có trên phim ảnh cùng tiểu thuyết mà thôi!
Lái xe rất là đắc chí nói:
– Tôi dám khẳng định hai chú em là đang đóng phim, nhưng tại sao lại không thấy camera?
– Ông anh quả nhiên trí tuệ hơn người, ánh mắt sắc bén! Bọn tôi dùng chính là pinhole camera (máy ảnh lỗ kim).
Trần Cương bắt đầu lừa gạt lái xe taxi.
Ánh mắt của lái xe taxi sáng rực, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi nói:
– Tôi biết rõ pinhole camera, nghe người ta nói đây chính là chụp ảnh thần khí a, nếu tại trong toilet nữ đặt một cái mà nói, vậy thì sướng vkl rồi…
Lái xe taxi nói thao thao bất tuyệt, càng nói lại càng hèn mọn bỉ ổi. Thiên Lộc Tử cười khổ không thôi, đây là cái gì thế đạo hả trời, ngồi taxi còn có thể gặp được một cực phẩm thô bỉ như vậy.
Trong lúc lái xe taxi càng nói càng hèn mọn bỉ ổi, Kỷ Ngọc Nhàn đột nhiên chỉ phía ngoài cửa xe nói:
– Thật là kỳ quái, tại cửa sổ tòa nhà đằng kia, có một đốm sáng màu đỏ cứ chiếu vào mắt tôi vô cùng khó chịu.
Thiên Lộc Tử cùng Trần Cương nghe vậy, sắc mặt cả hai đại biến, đồng thời hét lớn:
– Nằm xuống!
Vừa hét Thiên Lộc Tử vừa khẩn trương kéo Kỷ Ngọc Nhàn áp đến trên đùi của mình.
Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ lần này hắn thật sự muốn Kỷ Ngọc Nhàn giúp hắn thổi tiêu hay sao?
Loảng xoảng! ! !
Kỷ Ngọc Nhàn vừa vặn bị đè nằm xuống, kính xe taxi liền bị bắn nát. Viên đạn lướt qua mặt của Thiên Lộc Tử, suýt nữa đã làm hắn vỡ sọ.
– Móa! Đóng phim cũng không cần chân thật như vậy chứ, đem kính xe của ta làm vỡ hết rồi, các ngươi phải bồi thường tiền.
Lái xe taxi càu nhàu.
– Có bắn tỉa, nằm yên tại chỗ, không được cử động.
Trần Cương hét lớn, sau đó quát lái xe:
– Ngươi nhảy ra khỏi xe!
Lúc này, lái xe taxi cũng phát hiện ra điểm không bình thường, cái này tựa hồ không phải đang đóng phim. Vì vậy hắn run rẩy nói:
– Tôi liền dừng xe.
– Dừng cái con trym ngươi ấy, tay súng bắn tỉa còn đang ngắm đấy, xe này không thể dừng, ngươi nhảy xuống đi.
– Xe đang chạy, tôi nhảy xuống sẽ bị. . . .
Lái xe taxi chỉ nói được một nửa, bởi vì Trần Cương đã mở cửa xe, một cước đem hắn đạp xuống. Sau đó hắn ngồi vào vị trí lái xe, mãnh liệt giẫm chân ga tăng tốc, cơ hồ đạt tới vận tốc siêu thanh.
Lái xe taxi bị đạp xuống đường, hắn lăn lông lốc vài vòng mới dừng lại được, trên người bị nhiều vết thương nhưng không có chết. Hắn nén đau nhức nhảy dựng lên, chỉ vào taxi sớm đã chạy mất dạng mà mắng.
Trên xe taxi, Trần Cương đột nhiên cảm thấy phía sau lưng một hồi lạnh buốt, dĩ nhiên biết rõ tay súng bắn tỉa đang nhắm vào mình. Dưới tình thế cấp bách, hắn không hề do dự, cả người ép xuống vô lăng.
Rầm! ! !
Trần Cương mới vừa vặn ép xuống vô lăng, viên đạn liền sượt qua lưng của hắn, kính trước taxi bị bắn nát.
Đau đớn! Nóng rát, trên lưng Trần Cương đã nhiều hơn một cái rãnh máu. Rãnh máu rất dài, cơ hồ kéo dài toàn bộ phần lưng của hắn, máu tươi tuôn ra, nhuộm hồng cả áo sơ mi trên người.
May mắn Trần Cương hình thể khổng lồ, da dầy thịt nhiều, nếu là người khác, chỉ sợ sớm đã đau đớn ngất đi rồi.
– Lão tứ, ngươi bị thương rồi, mau dừng xe lại!
Thiên Lộc Tử thấy cái rãnh máu trên lưng Trần Cương khủng bố như vậy, hắn vội vàng hét lên.
Trần Cương không có trả lời, chân vẫn không ngừng đạp ga, vẫn hết sức chuyên chú lái xe, tựa hồ tuyệt không quan tâm đến vết thương sau lưng.
Thiên Lộc Tử khẩn trương, tuy rằng vết thương trên lưng của Trần Cương không có thương tổn tới gân cốt, nhưng bị thương diện tích thật lớn, mất máu quá nhiều. Nếu như không kịp thời cầm máu, hắn rất có thể sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.
– Lão tứ…
Thiên Lộc Tử lại gọi.
Đúng vào lúc này, một tiếng động thật lớn truyền đến, quỹ tích của taxi đột nhiên trở nên không ổn, bánh xe trước đã bị bắn thủng.
Hiển nhiên, tay súng bắn tỉa muốn ép taxi dừng lại, sau đó chậm rãi đánh lén con mồi. Mục tiêu tĩnh so với mục tiêu động dễ dàng bắn trúng hơn.
Lốp xe phát nổ, Trần Cương không muốn dừng xe cũng không được, hắn chửi ầm lên đồng thời đạp gấp thắng xe.
Két! ! ! Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vô cùng chói tai, trên mặt đường kéo dài bốn vệt bánh xe màu đen, toàn bộ xe cơ hồ là trôi tự do về phía trước.
Taxi cuối cùng vẫn là dừng lại, dừng ở giữa đường. Trần Cương móc khẩu Desert Eagle ra, xông lên phía trước, sau đó lăn đến bên lề đường, những nơi hắn lăn qua đều để lại vết máu đỏ thẫm cùng với mấy vết đạn bắn lén.
Bên lề đường có một cột bảo hộ bằng xi măng cao khoảng một mét, Trần Cương nấp vào đó có thể tránh được tay súng bắn tỉa đánh lén.
– Lão tam, mau dẫn Ngọc Nhàn tới đây, trên xe không an toàn.
Trần Cương hét lên, lưng của hắn kịch liệt đau nhức làm cho sắc mặt của hắn trông rất dữ tợn.
Thiên Lộc Tử không dám chậm trễ, ôm lấy Kỷ Ngọc Nhàn, một cước đạp cửa xe chui ra. Thái Cực Bộ toàn lực sử xuất, cả người như ảo ảnh chạy đến bên cạnh Trần Cương.
Mặc dù tốc độ của Thái Cực Bộ nhanh đến không tưởng, nhưng hắn vẫn xém bị viên đạn bắn trúng.
– Ngọc Nhàn, cô bóp nát một viên Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan rồi rắc lên vết thương của lão tứ.
Thiên Lộc Tử móc chai Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan ra đưa cho Kỷ Ngọc Nhàn, sau đó nói với Trần Cương:
– Lão tứ, đưa súng cho ta, ta bắn chết con mẹ hắn.
Một mực bị đuổi giết, không có cơ hội đánh trả, Thiên Lộc Tử vô cùng buồn bực, hiện tại hắn muốn tiêu diệt tay súng bắn tỉa kia. Hắn vẫn còn ngây ngô không biết, súng tường với súng ngắn căn bản cũng không cùng một cấp bậc.
– Không có tác dụng đâu, tay súng bắn tỉa kia cách chúng ta ít nhất là 700 mét, tầm bắn của Desert Eagle không cách nào bắn tới.
Trần Cương lắc đầu nói, dược hiệu của Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan đã phát huy tác dụng, vẻ đau đớn trên mặt hắn đã giảm đi rất nhiều.
– Không có biện pháp khác sao?
Thiên Lộc Tử không cam lòng hỏi.
– Không có, hiện tại chúng ta chỉ cần án binh bất động tại chỗ này, chờ tay súng bắn tỉa bại lộ vị trí, nếu như trong thời gian ngắn không cách nào đánh lén được mục tiêu, hắn sẽ rút lui.
Trần Cương nói chắc như đinh đóng cột.
Ánh mắt của Thiên Lộc Tử hiện lên vẻ tàn nhẫn, hắn âm tàn nói:
Cái đệch, bị người đánh lâu như vậy, chúng ta há có thể không đánh lại.
Nói xong, mặc kệ ánh mắt của Trần Cương tràn đầy nghi hoặc, hắn móc ra một lá bùa màu vàng.
Lá bùa màu vàng? Không sai, bên trên lá bùa màu vàng còn vẽ rất nhiều phù chú. Đây chính là Huyền Thuật, Huyền trong Bát Pháp của Trương Tam Phong.
Huyền Thuật còn có tên là Đạo Thuật, đó là một loại vượt qua khoa học tự nhiên huyền diệu thuật pháp. Xem tướng số, tiền đồ cùng tình duyên, phong thủy, khu ma cùng trừ tà, đều có quan hệ mật thiết với Huyền Thuật.
Huyền Thuật xem như là bài học bắt buộc của đạo sĩ, Thiên Lộc Tử là một tiểu đạo sĩ, hiển nhiên vô cùng tinh thông. Hôm nay, hắn liền muốn thông qua Phù Chú Thuật Pháp trong Huyền Thuật để giết chết địch nhân đang cách hắn 700 mét bên ngoài.
Chỗ này không thể không nói, Huyền Thuật đối âm tà có tác dụng khắc chế, nhưng đối với người bình thường cũng không có hiệu quả sát thương bao nhiêu. Nếu như thật muốn dùng Huyền Thuật giết người, như vậy người thi thuật nhất định phải trả một cái giá tương đối lớn.
Thiên Lộc Tử cũng là biệt khuất đến cực hạn, mới có thể không tiếc trả một cái giá rất đắt, dùng Phù Chú Thuật Pháp đi giết tay súng bắn tỉa kia.
Thấy Thiên Lộc Tử lấy ra một lá bùa màu vàng, Trần Cương cùng Kỷ Ngọc Nhàn vô cùng kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét được hai cái trứng gà.
Người này không có việc gì làm à? Mang bùa bên mình thì cũng không sao, trong lúc tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc lại lấy lá bùa ra huơ huơ, bắt quỷ hay là hàng yêu vậy ba?
Lạy hồn, hồn có muốn chơi đồ hàng cũng phải lựa lúc a, tay súng bắn tỉa vẫn còn nhìn chằm chằm đây này.