Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 4: Phương thuốc


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 4: Phương thuốc

Người ngông cuồng chia làm hai loại: Một loại là tôm tép nhãi nhép không có thực lực, không coi ai ra gì, cố ý làm ra vẻ ta đây ngông cuồng, ta có dáng điệu, nói trắng ra là thuộc dạng hàng mã. Đã ngu còn cố tỏ ra nguy hiểm.
Loại thứ hai là có chân tài thực liệu, bọn hắn không có cố ý giả bộ ngông cuồng, mà đó thuộc về khí thế.
Thiên Lộc Tử ngông cuồng thuộc về loại người thứ hai, cũng không thấy hắn cầm vũ khí gì, mà tay không bước ra giữa đường, Nhị Nha thấy có người ra mặt, giống như một người mất phương hướng trong đêm tối thấy được ánh rạng đông, liền nhào vào ngực của Thiên Lộc Tử.
“Đến bên cạnh đi!”
Thiên Lộc Tử khẽ xoa đầu của Nhị Nha, như là kỳ tích, Nhị Nha vậy mà đã không còn hoảng sợ, không còn thút thít nỉ non, nhu thuận gật đầu rồi nhào vào lòng của Kỷ Ngọc Nhàn.
Đến rồi, chó đen Vượng Tài mang theo một đám bụi vọt tới, miệng há to đỏ lòm, nhe nanh múa vuốt. Lúc nó sắp đụng vào Thiên Lộc Tử thì đột nhiên nó bị bay ngược lại về sau.
“A…” Kỷ Ngọc Nhàn hét lên kinh hãi, không đành lòng nhìn tiếp, mang đầu quay sang một bên. Chắc hẳn nàng cho rằng Thiên Lộc Tử cũng muốn giẫm lên vết xe đổ của mẹ nàng, bị chó điên cắn a.
“Súc sinh, trước mặt đạo gia cũng dám giương oai!” Thiên Lộc Tử hét lớn, thân thể dịch chuyển sang bên cạnh, hai tay mềm mại duỗi ra, chuẩn xác bắt lấy cái cổ của Vượng Tài rồi dùng lực ném đi.
Phanh! Vượng Tài bị ném nặng nề rơi trên mặt đất, làm bay lên một đám bụi. Nó giãy dụa muốn đứng lên tiếp tục cắn người, nhưng đầu của hắn đã bị một bàn tay nhẹ nhàng vỗ một cái, lập tức bốn chân duỗi ra đi đời nhà ma.
Một chưởng cuối cùng kia trông nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng lại ẩn chứa nội kình, đây là chiêu số đắc ý nhất của Thiên Lộc Tử, cùng Miên Chưởng trong tiểu thuyết võ thiệp có chút giống nhau. Nhìn từ bên ngoài thì đầu của Vượng Tài không có bất kỳ vết thương nào, nhưng ở bên trong thì đã bị ám kình đánh thành nhão nhoẹt.
Một lần nữa cha con họ Kỷ thấy được sự thần thông quảng đại của Thiên Lộc Tử, cả hai đều cho rằng, hắn không phải là người mà là một tên biến thái chính hiệu.
“Chết rồi sao?” Kỷ Ngọc Nhàn chỉ chỉ Vượng Tài đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất mà hỏi.
“Chết rồi, đã chết không thể chết lại.” Thiên Lộc Tử gật đầu nói.

Lúc này, Kỷ Trường Thiên nếu như còn không nhận thức được vị tiểu đạo sĩ trước mắt này là một vị cao tăng đắc đạo, vậy hắn cũng không thể trở thành nhà giàu nhất của thôn Trúc Ninh rồi. Vì thế hắn thầm mắng mình lúc nãy làm việc lỗ mãng, tại sao lại đi đắc tội với một vị cao nhân đắc đạo kia chứ.
Đột nhiên tiếng còi xe từ xa vọng đến, xe cứu thương đã đến, một người mặc áo blouse trắng xuống xe, phía sau là hai nữ hộ sĩ đang khiêng cái cáng. Nhìn thấy Thiên Lộc Tử mặc đồ đạo sĩ, hai nữ hộ sĩ xì xào bàn tán, chỉ trỏ Thiên Lộc Tử.
Người mặc blouse trắng mặc dù không có chỉ trỏ, nhưng ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ không thèm che giấu. Hắn khẽ đẩy kính mắt, thái độ vô cùng kiêu căng, cất lên âm thanh như vịt đực mà hỏi: “Người bị thương đâu?”
Bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào, bác sĩ là một chức nghiệp vô cùng nổi tiếng và được mọi người tôn trọng, bởi vì bọn họ nắm giữ sinh mệnh của người bệnh. Vô luận là quan lại quyền quý hay là bá tánh bình dân khi thấy bọn hắn đều cố gắng mỉm cười thân thiện, bởi vì phàm là người ai cũng phải bị bệnh.
“Đang ở bên trong, mời bác sĩ vào.” Kỷ Trường Thiên vừa nói vừa dẫn người mặc áo blouse vào nhà.
Mặc áo blouse ngồi xuống, xem qua vết thương của Lưu Phượng Thúy, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, sau đó hai mắt tỏa sáng quay sang hỏi Kỷ Trường Thiên: “Ai đã xử lý miệng vết thương?”
Cho rằng vợ mình có chuyển biến xấu, Kỷ Trường Thiên cũng không dám giấu diếm, thẳng thắng trả lời: “Là một tiểu đạo sĩ.”
“Mời người đó vào.” Trong mắt mặc áo blouse hiện lên dị sắc, thanh âm có chút kích động. Tiểu đạo sĩ? Chẳng lẽ là tên tiểu đạo sĩ đang ở bên ngoài?
Mời? Tại sao lại dùng từ mời đầy thành kính như thế, Kỷ Trường Thiên lòng đầy hồ nghi.
Niên đại này, nhịp sống của mọi người đã có nhiều thay đổi, sống về đêm nhiều hơn, hơn nữa hoàn cảnh càng ngày càng kém, người bệnh không ngừng gia tăng. Dẫn tới nghề nghiệp bác sĩ cũng nước lên thì thuyền lên, bọn hắn càng ngày càng kiêu căng. Muốn để ột bác sĩ đối với một người dùng kính ngữ tựa hồ còn khó hơn lên trời.
Tuy rằng nghi ngờ trong lòng, nhưng Kỷ Trường Thiên cũng không dám lãnh đạm, vội vàng đi ra cửa.
Bên ngoài đại viện của Kỷ gia, Thiên Lộc Tử cũng chưa có rời đi, hắn cùng với Nhị Nha đang “nghiên cứu” xe cứu thương.
“Nhị Nha, ngươi biết cái hộp sắt này là cái gì không?” Thiên Lộc Tử hỏi.

“Hộp sắt? Ha ha ha, cái này gọi là ô tô á. Anh chưa từng nhìn thấy ô tô sao?” Nhị Nha nhìn Thiên Lộc Tử với ánh mắt kỳ quái rồi hỏi.
“Chưa thấy.”
“Không phải chứ? Ô tô mà anh cũng chưa thấy, anh từ trong núi mới chui ra à? Hay anh đến từ sao Hỏa?” Hiển nhiên, Nhị Nha đã đem Thiên Lộc Tử biến thành người sao Hỏa rồi. Nếu không tại sao ngay cả ô tô cũng chưa từng thấy qua.
“Sao Hỏa? Sao Hỏa là chỗ nào?” Thiên Lộc Tử nghi ngờ hỏi, sau đó nói: “Tôi đến từ núi Võ Đang.” Nói xong hắn tò mò dùng tay vỗ một cái lên đầu xe cứu thương.
Hú Hú Hú!
Tiếng còi báo động chói tai vang lên, Thiên Lộc Tử kinh hãi, thân thể theo bản năng lui ra đằng sau. Sau khi lui về sau khoảng chừng hai mét, hắn bèn xuất ra chiêu mở đầu của Thái Cực, giống y như là đang lâm đại địch vậy.
Nhìn thấy cực phẩm, hơn nữa là cực phẩm trong cực phẩm như vậy, Nhị Nha sững sốt một hồi lâu, sau đó chỉ vào Thiên Lộc Tử rồi ôm bụng mà cười, cười đến gập cả người, cười đến lăn lộn trên mặt đất.
Tại nơi cửa chính của Kỷ gia, vừa mới đi ra chuẩn bị mời Thiên Lộc Tử vào trong, Kỷ Trường Thiên vừa vặn nhìn thấy một màn này, mặt mũi hắn không khỏi tràn đầy xám xịt, muốn cười lại không dám cười. Hắn chợt nghĩ, phải chăng Thiên Lộc Tử vừa trốn trại ra ngoài, trong lòng hắn thật muốn đem Thiên Lộc Tử trục xuất khỏi thôn Ninh Trúc.
Nhưng người mặc áo blouse bên trong lại chỉ mặt gọi tên muốn mời tiểu đạo sĩ vào trong, vì sinh mạng của vợ mình, Kỷ Trường Thiên đành phải nhẫn nại đi qua, vỗ vỗ vai của Thiên Lộc Tử.
“Đạo trưởng.” Có việc cầu người, Kỷ Trường Thiên tuy rằng không muốn nhưng cũng đành đem đạo sĩ thúi đổi thành đạo trưởng đầy tôn kính.
“Lão cày ruộng, ngươi tới thật đúng lúc, cái hộp sắt này quả thật lợi hại, phát ra âm thanh chói tai như vậy, chắc là có công phu Sư Tử Hống a.” Thiên Lộc Tử sắc mặt ngưng trọng nói.
Kỷ Trường Thiên hai mắt trợn trắng, hận không thể đem Thiên Lộc Tử đạp cho lòi shit, chẳng thà mình không nói để người ta tưởng mình ngu, còn hơn mở miệng ra để người ta không còn nghi ngờ gì nữa a. Đã ngu còn thích thể hiện. Hắn cố nén xúc động, khép nép nói: “Đây không phải Sư Tử Hống, cái này gọi là thiết tướng quân. Bác sĩ mời đạo trưởng vào trong a.”

“Thiết tướng quân? Là một vị tướng quân họ Thiết?” Thiên Lộc Tử nói như vậy xong, sau đó hỏi: “Bác sĩ? Là người mặc áo màu trắng phải không?”
“Đúng vậy, hình như vết thương của vợ tôi có vấn đề, phiền cậu vào trong.” Lúc này Kỷ Trường Thiên đã vô cùng hối hận, lúc nãy hắn phải chết sống cản không cho đạo sĩ thúi này đụng vào Lưu Phượng Thúy mới phải.
“Vết thương có vấn đề? Không có khả năng a, tôi vào xem sao.” Thiên Lộc Tử mặt đầy nghi hoặc, quay người đi nhanh vào trong.
Trong phòng, mặc áo blouse thấy Thiên Lộc Tử đi vào, hắn liền ra đón. Lúc này trong mắt của hắn đã không còn vẻ xem thường như lúc nãy, hắn nhìn Tiểu Lộc Tử với ánh mắt nóng bỏng, giống như là một tên tham tiền trông thấy một cây rụng tiền, cũng giống như sắc lang trông thấy mỹ nữ khỏa thân vậy.
“Tiểu đạo trưởng, tôi là bác sĩ Long Hoài Viễn, xin hỏi cao danh quý tánh của đạo trưởng.” Long Hoài Viễn mỉm cười, vươn tay ra.
“Cái gì mà cao danh quý tánh, tôi họ Trương tên Thiên Lộc, ông gọi tôi vào có việc gì không? Vết thương có vấn đề à?” Vừa nói chuyện, Thiên Lộc Tử vừa nhìn Lưu Phượng Thúy.
Thấy Thiên Lộc Tử không hề có ý định cùng mình bắt tay, Long Hoài Viễn lúng túng thu tay lại nói: “Không phải, vết thương không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu đã làm như thế nào thôi.”
Nghe thấy vết thương không có vấn đề, Thiên Lộc Tử dừng bước quay người lại hỏi: “Làm cái gì?”
Thiên Lộc Tử có chút buồn bực, đám người của tám trăm năm sau nói chuyện thật khó hiểu, hoặc là khả năng nghe hiểu của mình có vấn đề, hay là phương thức biểu đạt của bọn họ có vấn đề?
“Vừa rồi tôi đã xem qua vết thương, chắc hẳn là mới bị chó cắn không lâu, thế nhưng miệng vết thương đã có xu thế khép lại, cái này không khỏi quá nhanh a. Còn có đùi của người bị thương bị đứt động mạch chủ, với tình huống như vậy, nếu như không dùng thủ pháp cầm máu đặc thù thì sẽ rất khó cầm máu. Nhưng tôi không nhìn thấy trên người nạn nhân có dấu vết của thủ pháp cầm máu đặc biệt. Tổng hợp hai điểm đó, tôi muốn hỏi, cậu làm thế nào để iệng vết thương mau chóng khép lại cũng như phương pháp cầm máu?”
Con người của Long Hoài Viễn tuy rằng không được tốt cho lắm, nhưng hắn là một bác sĩ lâu năm, chỉ nhìn sơ qua vết thương thì hắn đã nhìn ra rất nhiều chuyện, bởi vậy hắn có thể nhìn ra vết thương của Lưu Phượng Thúy có rất nhiều hiện tượng không hợp với lẽ thường.
“Tuy rằng tôi không rõ ràng lắm ông đang nói gì, nhưng cũng đại khái lý giải được. Còn dùng phương pháp gì thì tôi không thể trả lời.” Đối với Long Hoài Viễn Thiên Lộc Tử vô cùng gai mắt, hắn có thể cảm nhận được con người này ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại đầy âm hiểm.
Long Hoài Viễn cũng không thèm để ý, từng bước ép sát lại: “Tôi nhìn thấy trên vết thương có thuốc bột, chắc là một loại thuốc bột gì đó, không biết đạo trưởng có thể cho tôi biết tên của loại thuốc này không?”
Long Hoài Viễn đương nhiên biết rõ, miệng vết thương sở dĩ khép lại nhanh chóng như vậy cùng loại thuốc bột kia có quan hệ. Thuốc bột thần kỳ như thế, giá trị của nó lớn bao nhiêu, lão hồ ly như hắn tự nhiên là vô cùng tinh tường rồi.
Vì thế hắn muốn có loại thuốc bột này. Nếu như đắc thủ, danh tiếng của hắn trong giới y học sẽ nổi như cồn, có thanh danh rồi còn sợ không có tiền tài sao?

Cáo già, nguyên lai là đánh chủ ý vào Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan của mình, Thiên Lộc Tử vô cùng trấn định nói: “Tôi cũng không biết thuốc này tên gì, đó là tổ gia của tôi truyền lưu lại.”
“Nói như vậy chắc hẳn đạo trưởng biết cách phối chế thuốc này? Tôi nguyện ý mua phương thuốc này với giá cực cao.” Long Hoài Viễn có chút kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Bắt cá không bằng nuôi cá, đạo lý này Long Hoài Viễn rất rõ ràng, bởi vậy hắn không hỏi Thiên Lộc Tử có còn thuốc bột hay không, mà trực tiếp hỏi phương thuốc. Một phương thuốc tốt có thể nói là giá trị liên thành, có thể so với tuyệt thế đồ cổ.
“Phương thuốc đã bị thất truyền rồi.”
“Nếu vậy thì thật là đáng tiếc, vậy trên người đạo trưởng còn bao nhiêu thuốc này? Có thể cho tôi một ít, đương nhiên tôi sẽ trả tiền.”
Long Hoài Viễn xuống nước cầu cạnh, chỉ cần lấy được thuốc bột kia, đem về xét nghiệm, thành phần bên trong chứa cái gì còn không phải đều rõ ràng sao. Đến lúc đó nghiên cứu một phen, rồi dựa vào đó phối chế và đem bán, muốn không phát tài cũng khó a.
“Tạm thời trên người không có, bất quá ở quê còn một đống chưa dùng.” Thiên Lộc Tử buông dây dài câu cá lớn, hắn đang muốn xem Long Hoài Viễn đang chơi trò gì.
“Vậy là tốt rồi, lúc nào đạo trưởng trở về?”
“Tôi vừa mới đi ra ngoài, tạm thời chưa có ý định trở về.”
“Như vậy đi, đây là số di động của tôi, khi nào đạo trưởng muốn về, nhớ gọi cho tôi nhé. Đến lúc đó tôi sẽ lái xe đưa đạo trưởng trở về.”
“Được.” Tuy rằng không biết số điện thoại di động cùng điện loại là cái con mẹ gì, nhưng Thiên Lộc Tử cũng nhận lấy danh thiếp.
Long Hoài Viễn cùng hai nữ hộ sĩ rời đi. Trước khi đi, bọn họ tiêm cho Lưu Phượng Thúy một mũi vác xin phòng dại mà không đem nàng chuyển đi, lý do là thương thế của nàng chưa đủ điều kiện nhập viện.
Thôn Ninh Trúc, trên đường hướng Dương Thành, ngồi trong xe cứu thương đang phóng như bay, Long Hoài Viễn lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Dương Quý, cậu giúp tôi điều tra một tên đạo sĩ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.