Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 37: Làm hiệu trưởng dễ dàng lắm sao?


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 37: Làm hiệu trưởng dễ dàng lắm sao?

Máy tính hủy đi chữ viết!
Hoa Hạ bây giờ, cơ hồ mỗi người trẻ tuổi đều sở hữu một máy tính, một điện thoại di động cùng một tablet.
Mỗi ngày, ngoài việc ăn ngủ, bọn hắn giành phần lớn thời gian để lên mạng chơi game, chat chít…, sớm đã không còn ai để ý đến cái bút lông kia rồi.
– Nghĩ không ra, vẫn còn có người trẻ tuổi hiểu được thư pháp. Nhóc con, cậu khiến tôi bất ngờ.
Sắc mặt của Nhậm Thư Hoài từ khiếp sợ chuyển thành vui mừng.
Thiên Lộc Tử mỉm cười:
-Trương Húc, Hoài Tố, hai người bọn họ đều là đại sư của lối viết thảo, tại sao hiệu trưởng thích Hoài Tố mà không phải Trương Húc đây này?
– Người đời yêu thích mẫu đơn, Đào Uyên Minh chỉ yêu hoa cúc, Nhậm Thư Hoài ta chỉ thích Hoài Tố. Ưa thích thì là ưa thích, cái này cũng cần lý do hay sao?
Trong mắt Nhậm Thư Hoài hiện lên một tia tinh quang.
Thiên Lộc Tử trầm tư, ánh mắt lấp lánh của hắn nhìn chằm chằm Nhậm Thư Hoài, hắn cho rằng phải có lý do thì mới ưa thích.
Lấy nam nhân yêu thích nữ nhân mà nói, ngực đầy mông bự, dung nhan tuyệt mỹ, eo thon đùi đẹp, những thứ này chính là lý do.
Có lẽ do bị Thiên Lộc Tử nhìn chằm chằm nên có chút bối rối, Nhậm Thư Hoài hỏi ngược lại:
– Cậu có biết lịch sử là do người thắng cùng quan viên viết ra không?
Thiên Lộc Tử hơi sững sờ rồi gật đầu nói:
– Đúng là như thế, nhưng việc này cùng với việc ông ưa thích Hoài Tố có quan hệ gì sao?
– Nói về thư pháp cổ, nhà Tần có Lý Tư; Tấn có Vương Hi Chi; Đường có Nhan Chân Khanh; Liễu Công Quyền, Âu Dương Tuân, Trương Húc; Tống có Vương An Thạch, Tô Thức, Hoàng Đình Kiên cùng Triệu Mạnh Phủ. Những người này đều có một điểm chung, đó chính là: Tất cả đều làm quan, duy chỉ có Hoài Tố là không làm quan.
– Đây là lý do ông ưa thích lối viết thảo của Hoài Tố?
– Đúng vậy! Một khi đem thư pháp đặt bên cạnh quyền quý cùng lợi ích thì mùi vị của nó cũng liền thay đổi. Nó giống như lăng xê bây giờ.
– Hiệu trưởng có biết, nếu những lời ông vừa nói bị truyền ra ngoài, ông sẽ bị giới thư pháp công kích hay không?

– Ta thì sợ gì vây công, nghi ngờ vẫn cứ nghi ngờ, bọn họ làm quan vốn là sự thật. Người làm quan có thể sửa lịch sử, không chừng những vần thơ ca ngợi bọn hắn cũng là do bọn hắn tự viết ra hoặc là bắt người khác viết.
Tuy rằng cảm thấy Nhậm Thư Hoài có chút cố chấp, nhưng Thiên Lộc Tử vẫn cảm thấy hắn nói có chút đạo lý.
– Cậu thử một chút chứ?
Nhậm Thư Hoài nói sang chuyện khác.
– Được!
Thiên Lộc Tử cũng không giả bộ, hắn muốn thử lâu rồi.
Thiên Lộc Tử cầm lấy bút lông, hít sâu một hơi rồi vung bút. Chỉ trong thoáng chốc, trên mặt tờ giấy trắng đã xuất hiện một chữ ‘Thủy’ (水) vô cùng liền mạch.
Thiên Lộc Tử viết cũng là lối chữ thảo, nhưng không điên cuồng. Độc thành một phái, không theo bất cứ ai. Đơn giản chỉ là một chữ ‘Thủy’ nhưng lại lộ ra tự nhiên mười phần, tựa như một dòng nước đang chảy róc rách trên trang giấy.
Nhậm Thư Hoài vô cùng minh mẫn, liếc mắt đã nhìn ra sự bất phàm trong chữ ‘Thủy’ trước mặt: Tự nhiên, không gò bó, mang đến cho người một loại cảm giác không bị trói buộc…
– Cậu được lắm, tuổi còn nhỏ mà đã có tài nghệ như thế, lấy chữ cậu vừa viết, đem đi dự thi chắc chắn sẽ đoạt giải.
Nhậm Thư Hoài vui vẻ nói tiếp:
– Xem ra thư pháp Hoa Hạ ta chưa đến nỗi tận a!
– Hiệu trưởng chê cười!
Thiên Lộc Tử đem bút trả về chỗ cũ.
– Nhóc con, tranh chữ này tặng cho ta được không?
Xem ra Nhậm Thư Hoài thật sự yêu thích, nên hắn đã đã vứt sỉ diện sang một bên để mà cầu cạnh.
– Sao lại không được.
Thiên Lộc Tử mỉm cười:
– Tuy nhiên, hiệu trưởng cho người mang tôi đến đây, không phải chỉ đơn giản là đàm luận về thư pháp chứ?

Trong lúc nói chuyện, hắn liếc nhìn Tuyết Nữ, lúc này đang ngồi nghịch điện thoại di động.
Yến vô hảo yến, không cẩn thận chính là Hồng Môn Yến, đạo lý này Thiên Lộc Tử vẫn thuộc nằm lòng.
Nhậm Thư Hoài châm trà xong, hắn ngồi xuống rồi nói:
– Hoàn toàn chính xác, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
– Nói chuyện gì?
Thiên Lộc Tử cũng đỉnh đạc ngồi xuống.
– Chương Chính Huyền đã đến gặp ta, hơn nữa muốn tống cổ cậu ra khỏi trường.
Nhậm Thư Hoài đi đến bàn làm việc, lấy một xấp văn bản ném cho Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc tử bắt lấy rồi liếc sơ qua, đây là quyết định cho thôi học, đối tượng bị đuổi học chính là bốn tên thổ hào bọn hắn. Trên quyết định này, ngoại trừ chỗ hiệu trưởng ký tên vẫn còn để trống, còn lại đều đã ký xong.
Sau khi xem xong, Thiên Lộc Tử cũng không cảm thấy bất ngờ, từ lúc Trần Cương đánh Chương Phong Tồn ngay tại căn tin, hắn đã tiên liệu được chuyện này, chỉ là không ngờ nó tới nhanh như vậy.
– Ý của hiệu trưởng thế nào?
Thiên Lộc Tử hỏi cho có hỏi, bị đuổi hay không hắn cóc cần quan tâm. Đối với hắn, Dương Đại chỉ là một nhà ga trên đường mà thôi.
Lại nói, lão cày ruộng có năng lực an bài hắn vào Dương Đại để bảo hộ cho Kỷ Ngọc Nhàn, chắc hẳn lão ta cũng không trơ mắt mà nhìn hắn bị tống ra khỏi Dương Đại. Vì vậy Thiên Lộc Tử không có lý do gì để sợ hãi.
– Ý của ta có trọng yếu không?
Nhậm Thư Hoài không trả lời mà hỏi ngược lại.
– Đương nhiên trọng yếu, chỉ cần hiệu trưởng không ký tên, tôi vẫn còn là học sinh của Dương Đại. Không ai dám nói gì.
Thấy thái độ bất cần của Thiên Lộc Tử. Nhậm Thư Hoài nghiến răng căm hận, vì vậy hắn tức giận nói:
– Cậu không sợ tôi sẽ ký tên, đem cậu đá ra khỏi Dương Đại hay sao?
– Hiệu trưởng thật biết nói đùa, nếu ngài muốn ký, ngài đã không cho gọi tôi đến đây? Chả lẽ ngài ăn no không có việc gì làm?

– Ngày đầu tiên đến báo danh, cậu đã cùng người khác đấu võ, quấy nhiễu việc nộp học phí. Cũng đêm hôm đó, cậu lại ở Hương Dã Nhân Gia gây chuyện đánh người. Ngày hôm sau lại đánh Chương Phong Tồn thành quốc bảo gấu trúc. Đến học quân sự muộn, hơn nữa còn cùng giáo quan đánh một trận.
Nhậm Thư Hoài tựa hồ theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Lộc Tử, đem toàn bộ chiến tích vĩ đại của hắn nói ra, sau đó hỏi ngược:
– Nếu cậu là ta, đối với một học sinh cứng đầu như vậy, cậu có ký tên vào quyết định thôi học không?
– Đích thật hiệu trưởng không có lý do gì để mà không ký, nhưng ông không thể. Tôi biết rõ tôi vào Dương Đại bằng cách nào, điểm này hiệu trưởng đại nhân nhất định vô cùng rõ ràng đấy.
Nhậm Thư Hoài trầm mặc, sự thật là hắn không thể buộc thôi học đối với Thiên Lộc Tử.
Trước báo danh một ngày, hắn đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ phòng giáo dục tỉnh, bảo là muốn Dương Đại nhận thêm một sinh viên.
Đối với việc này, Nhậm Thư Hoài dùng mông suy nghĩ cũng biết, Thiên Lộc Tử được chính phòng giáo dục tỉnh khâm điểm, coi như mang Dương Đại phiên chuyển trở lại, hắn cũng không thể đem Thiên Lộc tử đuổi đi. Không kể hắn cũng không muốn làm vậy.
Bị người nắm đến sít sao, cảm giác phi thường khó chịu, Nhậm Thư Hoài buồn bực nói:
– Cậu nói không sai, chính xác là tôi không thể đuổi cậu, nhưng còn ba huynh đệ của cậu thì sao?
Nghe được câu này, Thiên Lộc Tử nheo mắt lại, trong mắt bắn ra sát khí, thu hồi lại vẻ tươi cười:
– Ông muốn làm gì?
Rốt cuộc cũng thấy Thiên Lộc Tử khẩn trương, tâm tình của Nhậm Thư Hoài tốt lên rất nhiều, mặt hắn rạng rỡ như hoa cúc:
– Ta muốn cậu làm cho ta một việc.
Thiên Lộc Tử không thích bị uy hiếp, vì mỗi khi bị uy hiếp, hắn cảm giác mình giống như đang bị trăm nghìn gông xiềng trói buộc.
Hôm nay lại khác, hắn không thể phản kháng, bởi vì vận mệnh của huynh đệ đang nằm trong tay hắn. Bởi vậy, cho dù rất không cam lòng cũng chỉ có thể thỏa hiệp:
– Nói!
– Tôi muốn cậu đánh cha con Chương Chính Huyền một trận, xuống tay thật nặng, tốt nhất là đánh cho bầm dập mặt mũi, bán thân bất toại, tuy nhiên không được xảy ra án mạng.
Mịa, thoạt nhìn chỉ là một vô hại tiểu lão đầu, ai ngờ lại vô cùng ác độc a!
Mắt của Thiên Lộc Tử sáng rực, hắn đột nhiên phát hiện bị Nhậm Thư Hoài uy hiếp cũng không hoàn toàn mất mặt. Việc này giống như cầm cây gậy trong tay, mặc sức mà đánh, hậu quả thì đã có Nhậm hiệu trưởng đây phụ trách.
– Tôi là một học sinh vô cùng tôn sư trọng đạo, phi thường cam tâm tình nguyện nghe hiệu trưởng say sưa dạy bảo.
Thiên Lộc Tử ngay lập tức đáp ứng.

– Ta cũng biết cậu là một học sinh ngoan, hy vọng cậu có thể vì ta mà giành lấy vinh quang.
Nhậm Hoài Viễn cười nói, nụ cười y hệt cáo già.
Đang ngồi trên ghế, Tuyết Nữ trợn tròn cặp mắt, xém làm rớt điện thoại trong tay.
Quá vô sỉ, cảnh giới vô sỉ của một già một trẻ này đã đến trình độ nào, mới có thể nghĩ ra một việc như thế. Đồng thời nàng cũng bắt đầu cầu nguyện cho cha con Chương Chính Huyền.
Thiên Lộc Tử đi rồi, trong phòng hiệu trưởng, Nhậm Thư Hoài đang ngắm chữ ‘Thủy’, hắn liên tục gật đầu. Hắn vô cùng hài lòng về Thiên Lộc Tử, thư pháp siêu việt, phương diện thức thời cũng không kém.
– Ông nội, con xem thường ông!
Tuyết Nữ không nhịn được lên tiếng.
– Ài, ngay cả ta còn khinh bỉ ta mà!
Nhậm Thư Hoài mang tranh chữ thu lại, buồn bực nói:
– Chuyện này cũng bất đắc dĩ, Chương Chính Huyền lợi dụng chức quyền, sau lưng ta kiếm được không ít chỗ tốt, đừng nhìn vinh quang bên ngoài của Dương Đại mà nhầm, bên trong đã bị hắn làm cho chướng khí mù mịt. Chỉ cần ta vẫn còn là hiệu trưởng của Dương Đại, cho dù một ngày, ta cũng không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
– Kỳ thật ông nội có thể dùng cách khác để đối phó hắn, đâu cần phải tính kế với học sinh như vậy?
Tuyết Nữ đổi tư thế ngồi rồi nói tiếp:
– Nếu như Trương Thiên Lộc không đáp ứng, ông nội cũng không đem ba người trư bằng cẩu hữu kia cho thôi học chứ?
– Người hiểu ta chỉ có mỗi Oanh Oanh!
Nhậm Thư Hoài cay đắng, lắc đầu nói:
– Hiện tại, toàn bộ lãnh đạo cùng giáo sư của Dương Đại, ít nhiều gì đều nhận qua chỗ tốt của Chương Chính Huyền, lấy sức của một mình ta, chỉ sợ không cách nào lật đổ được hắn. Chưa nói đến bối cảnh của hắn cũng không kém, có quan hệ với phòng giáo dục thành phố.
– Vì thế ông nội định dùng phòng giáo dục tỉnh đi áp phòng giáo dục thành phố, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
– Ta có phủ nhận đâu chứ, bất quá tên nhóc này cũng rất tà môn, cho đến bây giờ ta vẫn không tra ra lý lịch của hắn.
– Việc này quan trọng không?
– Không quan trọng, quan trọng là hắn giúp ta làm thịt Chương Chính Huyền, trả lại bầu không khí trong lành cho Dương Đại.
– Vô vị, đã muốn làm một hiệu trưởng thanh liêm, còn dốc hết tâm huyết tranh đấu để làm gì?
– Hắc hắc, đây không phải là cùng tiến hay sao, làm một hiệu trưởng thanh liêm dễ dàng thế sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.