Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 35: Máy kéo có thể đua sao?


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 35: Máy kéo có thể đua sao?

Trong bãi đỗ xe của hộp đêm Thảo Nê Mã, Thiên Lộc Tử đang ngồi vắt vẻo trên nóc ô tô, lo lắng ngồi đợi. Từ lúc hắn và vợ chồng Hàn Nhiên Thiên đi ra khỏi hộp đêm đã hơn mười phút rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Cương đâu.
– Không biết tên Lão Tứ kia làm gì ở bên trong đó mà bây giờ còn chưa thấy ra?
Hàn Phong nhìn chằm chằm vào cửa hộp đêm, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
– Hắn nói muốn tự mình giải quyết hậu quả, chờ một lát nữa đi. Nếu hai phút nữa hắn còn chưa ra, tôi sẽ vào tìm hắn.
Trên mặt Thiên Lộc Tử luôn luôn mỉm cười, thế nhưng hắn cũng rất lo lắng.
Những người khác nghe thấy mấy từ giải quyết hậu quả, cũng không hiểu gì. Nhưng vợ chồng Hàn Nhiên Thiên lại biết rõ ràng, cái gọi là giải quyết hậu quả này chính là giết người.
Hai phút rất nhanh đã trôi qua, Thiên Lộc Tử nhảy xuống, bước từng bước nặng nề đi vào hộp đêm.
Đúng lúc này, một thân ảnh khôi ngô xuất hiện ở cửa chính hộp đêm, chính là tên đại tinh tinh Trần Cương chứ còn ai.
Thiên Lộc Tử thấy thế, biểu tình ngưng trọng trên mặt biến mất, trở lại vẻ mỉm cười như cũ.
Đợi khi Trần Cương lên xe, cái “máy kéo” cá tính này lao nhanh với tốc độ không tưởng. Bởi vì phóng với tốc độ quá nhanh cho nên lốp xe ma xát với mặt đất tạo ra những tiếng chói tai.
Tên bảo vệ trông về phía chiếc “máy kéo” rời đi, trợm mắt há mồm tự lẩm bẩm:
– Cái đíu gì vậy? Sao “máy cày” mà giống như xe F1 vậy trời?
Trên đường trở về Hàn gia, Trần Cương lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, sau đó liền gửi đoạn clip quay trong Thanh Bang gửi đến Cục cảnh sát với lời nhắn: Thanh Bang sản xuất ma túy, Đường Hạo Nhân bị một thanh niên tóc vàng giết chết.
Vì để tránh cho điều tra viên tra được danh tính, tên Trần Cương to xác này đã phát tán đoạn clip lên mạng. Muốn cho dư luận biết được chuyện này, để cảnh sát muốn ỉm cũng không ỉm được.
Sự thật đã chứng minh, khi đoạn clip kia vừa được tung lên mạng, liền khiến cho rất nhiều cư dân mạng hưởng ứng.
Khi điều tra viên trong cục cảnh sát Song Giang nhận được mệnh lệnh của Dương Thành, đã lấy tốc độ nhanh nhất bao vây hộp đêm Thảo Nê Mã, đương trường bắt được rất nhiều “bác sĩ” vẫn còn đang mải mê chế “thuốc”.
Cùng lúc đó, tin tức Đường Hạo Nhân bị giết cũng rất nhanh được thông tri cho Đường gia, Đường gia gia chủ Đường Long nộ hỏa xung thiên, còn ra lệnh trả bất cứ giá nào để giết tên thanh niên tóc vàng kia.
Đối với lần này, tên thanh niên tóc vàng kia còn oan hơn cả Đậu Nga, nếu nói mình bị người ta uy hiếp mới giết người thì có chó nó tin.

*****************
Lúc này, Thiên Lộc Tử, Trần Cương cùng người của Hàn gia đang ngồi nhàn nhã ăn tối. Trong Hàn gia tổng cộng chỉ có 11 người mà thôi. Không có osin cũng không có người hầu, Hàn gia đã không còn huy hoàng như ngày trước nữa.
Trong lúc nói chuyện, khi Bạch Băng nói đến chuyện Đường gia dùng thủ đoạn hèn hạ để thu mua xưởng dệt cuối cùng của Hàn gia, người Hàn gia không ngừng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Đường gia.
– Đường gia quả nhiên từ già đến trẻ đều đê tiện, bỉ ổi như vậy, không thể tưởng tượng được từ đầu đến cuối Hàn gia ta đều bị bọn chúng tính kế.
– Bất kể như thế nào đi nữa, thù này nhất định phải trả!
– Lão Đường Long khốn kiếp kia, dám làm chuyện cạn tàu ráo máng như vậy, đáng đời hắn không còn nhi tử lo chuyện hương hỏa nữa.
……
Nghe mọi người nghị luận, Bạch Băng nhíu mày lại, bình tĩnh nói:
– Mọi người bình tĩnh lại một chút, thù này chúng ta nhất định phải báo. Nhưng tình cảnh hiện tại của Hàn gia làm sao để báo thù đây?
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Hàn gia không còn là Hàn gia trước kia, Hàn gia đã xuống dốc, căn bản không có khả năng tiếp tục đấu với Đường gia nữa. Không nói đến chuyện đấu đá, thậm chí chi tiêu hằng ngày cũng phải suy nghĩ.
– Ai, xem ra chúng ta chỉ có thể làm lại từ đầu mà thôi, đi làm công cho người khác.
Hàn Nhiên Thiên thở dài nói, ý tứ như đành phải chấp nhận số phận thôi.
– Làm công cũng phải có người nhận, Đường gia hiện giờ chắc chắn đang chờ cơ hội để đả kích chúng ta, các công ty phụ cận chắc sẽ không nguyện ý chấp nhận cho chúng ta làm việc đâu.
Hàn Nhiên Thiên ủ rũ nói.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Thiên Lộc Tử cũng buồn thay cho Hàn gia. Đột nhiên, một ý niệm trong đầu hắn chợt lóe, vì thế hắn liền lấy lý do đi toliet để ly khai.
Trong toilet, Thiên Lộc Tử gọi cho Bạch Diệp Tuyền.
– Yêu, Đại lão bản sao lại gọi cho tôi thế? Chúng ta mới xa nhau 24 tiếng thôi mà, nhớ tôi thế sao?
Thanh âm õng ẹo của Bạch Diệp Tuyền trong điện thoại truyền đến.

Thiên Lộc Tử tâm thần rung động, trong đầu hiện lên hình ảnh Bạch Diệp Tuyền mặc đồng phục làm hiện rõ lên những đường cong của thân thể mềm mại ấy, thiếu chút nữa chảy cả nước mũi, à nhầm, máu mũi. Nhưng hắn lập tức nghĩ đến chính sự, chỉ là trong lòng thầm mắng một câu yêu tinh hại người.
– Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan cùng Chính Khí Trúc Cơ Đan tiến hành sản xuất thế nào rồi?
Thiên Lộc Tử bất động thanh sắc hỏi.
– Tôi vừa mới tìm được người nghiên cứu phương thuốc, nhưng chưa ra tìm được dược liệu thay thế, cho nên chưa thể đưa vào dây chuyền sản xuất được.
– Người nghiên cứu có thể tin được không?
– Anh cứ yên tâm đi, nàng là tỷ muội của tôi, giáo sư trong khoa dược, tuyệt đối đáng tin!
– Vậy là tốt rồi! Được rồi, bây giờ Quốc tế Tuyền Diệp có cần người không?
Thiên Lộc Tử thăm dò hỏi một câu.
– Anh đang đùa hả? Nhân tài thì không thiếu, chẳng qua dây chuyền sản xuất đang khó giải quyết.
Thanh âm của Bạch Diệp Tuyền từ trong điện thoại truyền ra.
Ngẫm lại cũng đúng, Quốc Tế Tuyền Diệp là một công ty làm đẹp, làm sao có thể tự làm sản phẩm đây?
Trong lòng Thiên Lộc Tử liền nháy động, trên mặt lại hiện lên vẻ mỉm cười, nói:
– Thật đúng lúc, tôi có mấy người bằng hữu chuyên sản xuất sản phẩm, có lẽ có thể giúp được một chút.
Bên kia điện thoại trầm mặc một lát, mới truyền đến thanh âm của Bạch Diệp Tuyền:
– Anh gọi cho tôi nói nhảm một lúc cũng chỉ vì mục đích này phải không?
Bị người ta nói trúng tâm sự, mặt mo của Thiên Lộc Tử cũng đỏ lên, cam chịu trong lòng, không nói lời nào.
– Anh thấy bằng hữu của anh có thể làm?

– Hẳn là được!
– Vậy đó là ai?
– Dương Thành, trấn Song Giang, Hàn gia.
– Hàn gia có xưởng dệt cuối cùng bị Đường gia thu mua?
– Đúng!
– Đường gia đang chèn ép bọn họ, đối với lợi ích của Quốc Tế Tuyền Diệp không có lợi nha.
Bên kia điện thoại lại trầm mặc, một lúc lâu sau mới truyền đến thanh âm của Bạch Diệp Tuyền.
– Quốc Tế Tuyền Diệp của cô sợ Đường gia sao?
– Cũng không hẳn, Đường gia làm dệt, Tuyền Diệp quốc tế làm đẹp, nước giếng không xâm phạm nước sông, tôi sợ bọn họ làm gì?
– Vậy rốt cục ý của cô là gì? Phải cho tôi một đáp án chứ.
– Vậy để bọn họ đến đây đi, anh là đại lão bản cơ mà, lẽ nào tôi có thể nói không sao?
….
Ngành dệt không rời khỏi ràng buộc của dây chuyền sản xuất, mà Hàn gia lại lấy ngành dệt lập nghiệp, người Hàn gia đối với ngành sản xuất không quen thuộc sao?
Quan trọng là người của Hàn gia rất đoàn kết, đoàn kết là sức mạnh. Cho nên, Thiên Lộc Tử cho rằng người của Hàn gia rất hữu dụng, cũng không phải là đơn thuần muốn giúp đỡ xuông.
Cúp điện thoại, Thiên Lộc Tử trở về phòng ăn, vừa mới đặt mông ngồi xuống, người của Hàn gia lại đứng lên đồng loạt cúi đầu.
Chuyện này làm cho Thiên Lộc Tử sợ hãi, hắn nhanh chóng đứng lên hỏi:
– Các vị đang làm gì vậy?
– Phong và Vũ thân sinh ra âm hàn tuyệt mạch, người làm mẹ như ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng đến 25 tuổi rồi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hiện giờ cháu có phương pháp cứu chúng, chính là ân nhân của Hàn gia ta, bọn ta há có thể không cảm tạ?
Bạch Băng khóc nức nở nói, vì muốn kéo dài tánh mạng cho Hàn Phong Hàn Vũ, nàng thật sự đã ăn rất nhiều đau khổ.
– Các người không cần như vậy, tôi chỉ giúp huynh đệ làm chút chuyện mà thôi.

Khi nói chuyện, Thiên Lộc Tử đem ánh mắt nhìn về hướng Hàn Phong Hàn Vũ cầu viện.
Hàn Phong hiểu ý, lên tiếng nói:
– Mẹ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, có nhiều thứ chúng ta nên khắc sâu trong lòng là được rồi.
Người Hàn gia nghe được liền sửng sốt, gật đầu đồng ý, sau đó lại ngồi xuống.
Thiên Lộc Tử lúc này mới thở phào, ngồi xuống nói:
– Tôi có một người bạn mở công ty, chuẩn bị làm dây chuyền sản xuất, đang thiếu nhiều quản lý dây chuyền sản xuất. Tôi đã cùng nàng đã nói chuyện qua, nếu mọi người không có ý kiến gì thì có thể qua bên đó hỗ trợ.
Hàn Gia Tam Hổ liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, bọn hắn không nghĩ tới, một sinh viên lại có thể có những thành tựu như vậy.
– Thiên Lộc, ta biết cháu là người tốt, muốn giúp Hàn gia ta. Nhưng cháu đã giúp hai con ta chữa bệnh, còn cứu vợ chồng ta, bọn ta thật sự rất ngại làm phiền cháu.
Hai vợ chồng Hàn Nhiên Thiên đứng lên nói.
– Có phiền gì đâu ạ, bằng hữu của cháu đang lúc thiếu người, mọi người coi như giúp cháu đi.
Thiên Lộc Tử mỉm cười nói.
– Thế này thì…
Bạch Băng không còn lời nào để nói, Thiên Lộc Tử đã nói như vậy, nàng không thể tiếp tục cự tuyệt nữa.
Mọi người trầm mặc một lát, Hàn Nhiên Thiên Thiên đột nhiên nói:
Thiên Lộc, người Hàn gia ta có thể giúp bằng hữu của cháu, bất quá bằng hữu của cháu có biết Hàn gia ta bị Đường gia chèn ép không? Không nên vì chúng ta mà bằng hữu của cháu bị hại.
– Không sao, cháu đã nói qua với nàng, nàng nói không thành vấn đề.
Thiên Lộc Tử ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại thầm than thở.
– Một khi đã như vậy, việc này Hàn gia ta sẽ đáp ứng.
Hàn Nhiên Thiên Thiên là gia chủ của Hàn gia, hắn rất biết nắm bắt cơ hội.
Thiên Lộc Tử cùng Trần Cương ở lại Hàn gia một đêm. Thiên Lộc Tử đã gọi cho Kỷ Ngọc Nhàn, thuật sơ lại chuyện đã xảy ra để nàng không cần phải lo lắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.