Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 31: Hộp đêm Thảo Nê Mã*
*Thảo Nê Mã: Địt Mẹ Mày
Thanh âm Thiên Lộc Tử giống như sấm sét giữa đồng hoang, không chỉ đem Trần Cương trấn trụ, còn đem tất cả mọi người ở đây đều trấn trụ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử như nhìn thấy quái vật, bọn hắn nghĩ mãi mà không rõ, cổ họng một người như thế nào có thể phát ra thanh âm rung động như vậy.
Chẳng lẽ đây là Sư Tử Hống trong truyền thuyết?
Bị mọi người nhìn như nhìn khỉ, Thiên Lộc Tử lúng túng không thôi, muốn cười cũng không được muốn khóc cũng không xong.
Kỳ thật hắn chỉ là sợ tên lỗ mãng Trần Cương thật sự giết chết đại hán, tình thế cấp bách mới hét lớn. Dù sao giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây là đạo lý không đổi. Có lẽ Trần Cương không sợ, nhưng cũng sẽ rước lấy một đống phiền toái.
Ngay khi Thiên Lộc Tử đang xấu hổ, Trần Cương đột nhiên bước đến trước người hắn, lén lút hỏi:
– Lão tam, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi vừa rồi sử dụng không phải là Sư Tử Hống chứ. Thanh âm mới vừa rồi chấn động đau nhức hết cả lỗ tai, giống như là Sư Tử Hống trong phim vậy.
– Không phải! Thời bây giờ chắc đã không còn ai có thể sử dụng Sư Tử Hống rồi, thời cổ đại thì chắc là có.
Thiên Lộc Tử nói, hắn cũng không có nói dối, bởi vì tám trăm năm trước hắn đã từng đánh nhau cùng một người sử dụng Sử Tử Hống rồi.
– Sư Tử hống có phải còn có một chiêu ‘Đại Loa’ hay không?
“. . .”
Có đôi khi, Thiên Lộc Tử thật sự rất hoài nghi đầu Trần Cương có đúng đã từng bị cửa kẹp hay không.
– Hai vị, thời gian cấp bách, thẩm vấn quan trọng hơn.
Hàn Nhiên Thiên thấy hai người quỷ quỷ túy túy, tựa hồ đang bàn luận cái gì không liên quan đến chính sự, vì vậy mở lời nhắc nhở.
– Ah, đúng, thẩm vấn quan trọng hơn! Thẩm vấn quan trọng hơn!
Trần Cương kịp phản ứng, nghiêm trang hỏi Thiên Lộc Tử:
– Lão tam, ngươi mới vừa nói thẩm vấn không phải như vậy, vậy ngươi nói xem phải thẩm vấn như thế nào mới đúng?
– Đi lấy hai cây tăm đến đây!
Thiên Lộc Tử cũng không trả lời Trần Cương, ngược lại nói một câu không giải thích được.
Tuy rằng không biết Thiên Lộc Tử muốn diễn trò gì, nhưng xuất phát từ tín nhiệm với hắn, Hàn Phong vẫn rất nhanh mang tăm tới.
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Thiên Lộc Tử cầm hai cây tăm, ngồi xổm xuống bên người tên cuồng đồ. Dùng tăm chống mí mắt hắn lên để hắn không thể nhắm mắt lại được. (DG: Các bạn chú ý là ở đoạn này 2 thằng bị Trần Cương lôi lên thì TG gọi thằng cầm đầu là đại hán còn thằng lính là cuồng đồ nha.)
Làm xong, Thiên Lộc Tử đưa thanh đao cho Trần Cương:
– Cầm đao, đến cắt thịt trên tứ chi đại hán kia, không phải sợ hắn mất máu quá nhiều mà chết, có ta ở đây hắn không chết được. Nhớ kỹ, phải chậm rãi cắt từng đao từng đao một, lúc cắt không cần phải hỏi gì cả.
– Haha, ngươi và ta quả nhiên là đồng đạo! Không, lão tam ngươi so với ta còn tà ác hơn.
Trần Cương bội phục nói:
– Bất quá, ngươi xác định làm như vậy sẽ hữu dụng chứ?
– Có! Ngươi cứ làm theo ta là được!
– Được! Sau khi cắt xong có cần lấy muối trét lên vết thương hay không?
– Tùy ngươi!
Trần Cương mang vẻ mặt khát máu, tay cầm đao không ngừng huy động, từng đao từng đao cắt vào tứ chi đại hán. Lưỡi đao sắc bén, từng đao cắt vào thịt nhưng tên đại hán vẫn điềm nhiên như không có việc gì, như thể người đang bị đao cắt không phải là hắn vậy.
Hai thằng này không phải người mà là ác ma! Trong đầu những người ở đây đều hiện lên ý nghĩ như vậy, đều không đành lòng nhìn, nhao nhao nhắm mắt lại. Bọn hắn có thể nhắm mắt lại không nhìn tới, nhưng tên cuồng đồ thì bị tăm chống mí mắt nên không nhắm lại được.
Từng đao từng đao không nhanh không chậm hạ xuống, chầm chậm kích thích hắn, đả kích tinh thần của hắn. Hắn đột nhiên phát hiện, nguyên lai đao cắt trên thân người khác mà cũng có thể làm ình khó chịu như vậy.
Thời gian trôi qua, Trần Cương đã cắt hơn mười đao, bên trên tứ chi đại hán cơ bản đã nhìn không thấy chỗ nào hoàn hảo cả. Mà tên cuồng đồ đang chống mắt lên nhìn thì nước mắt, nước mũi đã cùng một chỗ chảy xuống, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ, tinh thần của hắn đã sớm suy sụp.
– Lão Tứ, được rồi, ngươi mà cắt nữa hắn chết thật đấy!
Thấy không sai biệt lắm, Thiên Lộc Tử mới phân phó Trần Cương dừng lại:
– Ngươi bây giờ có thể thẩm vấn rồi, đảm bảo hắn biết gì nói nấy.
Trần Cương nhìn đại hán, khổ sở nói:
– Hắn đã lên cơn co giật rồi, ta hỏi thế nào được?
– Ta bảo ngươi hỏi hắn sao?
Thiên Lộc Tử chỉ tên cuồng đồ nói:
– Ngươi hỏi hắn!
Đến lúc này, Trần Cương coi như có ngu đi nữa, cũng biết mục đích những hành động của Thiên Lộc Tử, chính là vì làm suy sụp tinh thần của tên cuồng đồ.
– Lão tam, ngươi không sinh ra sớm mấy trăm năm, thật sự đáng tiếc.
Trần Cương đột nhiên nghiêm trang nói.
Thiên Lộc Tử sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng:
– Có ý gì?
– Nếu ngươi sinh ra sớm mấy trăm năm, cái gọi là Mãn Thanh thập đại cực hình căn bản không đáng một xu.
“. . .”
Trần Cương nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của Thiên Lộc Tử mà đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh tên cuồng đồ, nhìn hắn hỏi:
– Ngươi tên gì?
Cuồng đồ không chút chần chờ, hoảng sợ trả lời:
– Dương Lạc, biệt hiệu Cẩu Đản.
– Trong nhà có bao nhiêu phụ nữ?
– Ba người, mẹ, và chị em gái.
– Đẹp không?
– Đẹp!
– Ngực lớn không? Mông tròn chứ?
. . . .
Thấy Trần Cương càng hỏi càng không hợp thói thường, mọi người không khỏi mặt mày xám xịt. Cuối cùng vẫn là Thiên Lộc Tử mở lời nói:
– Lão Tứ, ngươi hỏi cái gì thế? Hỏi vấn đề chính đi!
– Từ từ! Không phải ta đang thử dò xét xem hắn có nói dối hay không à.
Trần Cương cãi chày cãi cối, thấy ánh mắt bất thiện của mọi người, hắn mới nghiêm trang hỏi:
– Hang ổ của Thanh Bang ở đâu?”
– Hộp đêm ‘Thảo Nê Mã trong trấn!
Cuồng đồ trả lời.
– Mịa! Đến lúc này rồi mà ngươi còn dám chửi ta? Ta đánh chết ngươi bây giờ!
Trần Cương vươn tay định tát hắn.
Đúng vào lúc này, Hàn Sương chợt lên tiếng:
– Trần Cương, hắn không có lừa cậu, trong trấn Song Giang thật sự có hộp đêm này.
– Cái gì? ‘Thảo Nê Mã’, thật sự có hộp đêm như vậy à?
Nói xong, Trần Cương lại cảm thấy có chút không thích hợp, liền bồi thêm một câu:
– Ấy, tôi không phải mắng câuh nhá.
Hàn Sương lắc đầu, biểu thị không thèm để ý, nhân gia là tới giúp Hàn gia cứu người, hắn cũng không thể mắng lại a.
– Nếu như biết đại bản doanh Thanh Bang rồi, vậy không nên chậm trễ, lão Tứ, chúng ta đến đó.
Thiên Lộc Tử nói với Trần Cương, sau đó quay sang Hàn Phong, Hàn Vũ nói:
– Ta cùng lão Tứ không biết đường, lão đại dẫn chúng ta đến đó. Lão nhị đưa người bị thương đi bệnh viện, bệnh viện hỏi thì ngươi liền nói bọn hắn tự tàn mới có thể biến thành bộ dáng như vậy. Người khác ở đây chờ tin tức, đi hết ngược lại sẽ vướng chân vướng tay.
Nóng lòng cứu người, Thiên Lộc Tử cũng không có dùng từ khách sáo. Người Hàn gia đều là người thông minh, tuy không muốn thừa nhận mình vướng víu, nhưng cũng biết đó là đúng sự thật.
– Chỗ này cách nơi đó hơi xa, ta lái xe đưa các ngươi đi.
Hàn Sương nói.
– Tốt, chúng ta đi!
Thiên Lộc Tử đi trước, bọn Trần Cương theo sát phía sau.
Thiên Lộc Tử mang theo người hấp tấp chạy ra khỏi Hàn gia, nhưng không thấy có chiếc xe nào cả, trong lòng nghi ngờ đang muốn hỏi, đã thấy Hàn Sương hướng một chiếc máy kéo đứng ở ven đường chạy tới, lấy ra trục quay ra bắt đầu quay. (DG: Bác nào chưa biết vụ này thì gúc gồ nha, giống như mấy cái công nông, máy cày ngày xưa của VN mình vậy)
– Không ngờ bây giờ mà vẫn còn thứ đồ chơi này! Hàn Sương, đừng nói xe trong miệng cậu là chỉ cái máy kéo này nhá.
Trần Cương cảm khái không thôi, trong nội tâm hiện lên dự cảm xấu.
– Đúng!
Hàn Sương ra sức quay, chật vật trả lời.
– Ý của cậu là dùng cái máy kéo này mang bọn ta đến hộp đêm?
Tút tút tút! ! ! Thanh âm ầm ĩ vang lên, động cơ dầu ma dút rốt cuộc bắt đầu hoạt động, khói đen phun ra che lấp cả Trần Cương đứng gần đó.
– Đã để mọi ngươi chê cười, Hàn gia chúng tôi cũng từng có ô tô, thế nhưng. . .
Nói được một nửa, Hàn Sương ngồi trên ghế lái đột nhiên sửa lời nói:
– Mong rằng hai vị chấp nhận một chút, máy kéo so với đi bộ cũng nhanh hơn!
Trần Cương trầm mặc, bởi vì hắn biết rõ Hàn Sương so với hắn càng không muốn ngồi máy kéo. Vốn là tồn tại cao cao tại thượng được người hâm mộ, hôm nay lại ngã vào đáy cốc, cảm nhận của hắn ra sao chỉ có hắn mới biết.
Còn Thiên Lộc Tử vốn là thổ dân từ trên núi xuống, căn bản là không cảm thấy ngồi máy kéo có gì không ổn, trong mắt hắn máy kéo với BMW đều là xe cả.
Mọi người leo lên thùng của máy kéo, tại tiếng ầm ầm cùng từng cơn khói dày đặc, máy kéo cực kỳ phong cách leo lên đường cái, khiến không ít người đi đường chỉ trỏ.
– Các người về sau nếu dám cùng người khác nhắc tới Trần Cương ta từng ngồi qua máy kéo, ta sẽ liều mạng với các ngươi!
Trần Cương buồn bực nói.
Trần Cương danh là đa kim thổ hào, lại bắt hắn ngồi máy kéo, khiến hắn cảm thấy mất mặt vô cùng.
*****************
Lúc này đã vào đêm, trong bãi đỗ xe trước hộp đêm ‘Thảo Nê Mã’ đã đỗ không ít xe con. Trong đó mặc dù không có xe xịn, nhưng cũng không thiếu một ít xe có giá tương đối cao.
Tút tút tút! ! Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, ánh đèn xe như đom đóm ngày càng gần. Tiếng vang kinh động đến bảo vệ canh giữ ở lối vào bãi đỗ xe, hắn đứng lên, nghi hoặc nhìn về phương hướng thanh âm truyền tới.
Một hồi lâu, hắn rốt cuộc nhìn rõ ràng rồi, con mẹ nó dĩ nhiên là một cỗ máy kéo đang chạy tới.
Cái *beep* gì thế này? Nhất định là ban ngày uống nhiều quá, bây giờ còn chưa tỉnh rượu a, bảo an hoàn toàn ngốc trệ.
Chung quanh đều là xe con hoa lệ đẹp mắt, kém nhất cũng là xe tải a, tên Hàn Sương căn bản phớt lờ rất nhiều người đang chỉ trỏ chung quanh, rất tỉnh đem máy kéo lái đến lối vào bãi đỗ xe.
Bảo an vẫn còn ngốc trệ, Hàn Sương cũng không có ấn còi đánh thức hắn, bởi vì tiếng ầm ầm của máy đã đủ so sánh tất cả còi của xe con trong bãi cộng lại rồi. Mà có muốn ấn thì máy kéo lấy đếch đâu ra còi mà ấn.