Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 29: Phục kích trước cổng
Ngoài cửa Dương Đại, một tiếng thắng xe chói tai vang lên, trên mặt đường hằn lên hai vết thắng xe màu đen thật dài. Một chiếc Mini Cooper siêu tốc màu vàng nhanh chóng dừng lại, đuôi xe xả ra từng đợt khói trắng.
Móa! Nguyên lai Mini Cooper cũng có thể chạy tiêu sái như vậy, điên cuồng như vậy! Trong nội tâm các học sinh Dương Đại thấy màn đua xe điên cuồng liền hiện lên ý nghĩ như vậy.
Phanh! Cửa xe mở ra, Thiên Lộc Tử vội vàng xuống xe hướng cửa Dương Đại chạy tới, tốc độ tuyệt đối so với những quán quân điền kinh phải nhanh hơn vài lần.
– Tiểu Lộc, cần giúp gì thì gọi điện thoại.
Nam Thiên Như từ cửa sổ xe Mini Cooper nhô đầu ra hô to, tiếp theo hắn phát hiện ánh mắt quái dị học sinh Dương Đại chung quanh, vì vậy hắn cất giọng rống to:
– Nhìn cái gì, chưa thấy qua ông già đua xe bao giờ sao sao?
Rống xong, Nam Thiên Như rụt đầu vào, tiếng động cơ chói tai lại vang lên lần nữa, Mini Cooper vậy mà quay vòng 180° ngay tại chỗ, sau đó tiêu sái biến mất ở phương xa.
Là tên khốn kiếp nào nói điên cuồng nhất là mấy thằng choai choai, điên cuồng nhất phải là mấy ông già gân mới đúng. Tuổi đã à phóng xe so người trẻ tuổi còn điên cuồng hơn, ngài không sợ bệnh tim đột phát hay sao? Một cỗ xe thật tốt lại giày vò bị như vậy, thật đáng thương cho chiếc Mini Cooper.
– Thiên Lộc, bên này!
Thiên Lộc Tử vừa chạy đến cửa, thanh âm Kỷ Ngọc Nhàn đã từ bên cạnh truyền đến. Hắn nhìn lại, liền thấy Kỷ Ngọc Nhàn cùng ba người từ chỗ khuất đi ra.
Hàn Phong, Hàn Vũ bị Trần Cương mỗi tay xách một người, sắc mặt của hai người rất âm trầm, trong đôi mắt đầy vẻ lo lắng.
Thấy ba người không có việc gì, Thiên Lộc Tử thở phào hỏi:
– Lão Tứ, ngươi làm sao lại xách bọn họ như vậy? Vội vã kêu ta trở về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Lão tam, việc này cũng không nên trách ta, ta không giữ chắc bọn họ, chắc chắn họ sẽ nổ tung mất.
Trần Cương vô tội nói, nhưng vẫn đem Hàn Phong, Hàn Vũ hai người để xuống.
Thiên Lộc Tử quay sang Hàn Phong hỏi:
– Lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Trong nhà của ta đã xảy ra chuyện, là Đường Hạo Nhân động tay, cha mẹ ta đang ở trong tay bọn họ.
Hàn Phong gấp gáp nói:
– Hắn bảo bốn người chúng ta cùng đi lĩnh người.
– Tên khốn kiếp kia nhất định là ghi hận chúng ta tại Hương Dã Nhân Gia đánh hắn, hôm nay muốn trả thù!
Hàn Vũ lo lắng nói.
– Nếu sớm biết tên tinh trùng lên não kia không phải là người tốt thì lúc ở Hương Dã Nhân Gia ta đã đem hắn đánh cho tàn phế rồi.
Trần Cương mặt mày tàn nhẫn nói.
– Được rồi, hiện tại cứu người quan trọng hơn, cũng không cần nói vấn đề đó nữa. Bọn hắn có nói địa điểm cụ thể hay không?
Thiên Lộc Tử tỉnh táo nói.
– Không có!
Hàn Phong lắc đầu nói.
Thiên Lộc Tử trầm ngâm một lát rồi quyết định:
– Trước tiên về nhà các ngươi rồi tính tiếp, người nhà của ngươi chắc sẽ biết một chút manh mối.
– Ta cũng có ý như vậy.
Hàn Vũ gật đầu nói.
Lúc này, Kỷ Ngọc Nhàn một mực ở một bên trầm mặc đột nhiên lên tiếng:
– Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi, Đường Hạo Nhân đã cấu thành tội danh bắt cóc cùng đe dọa.
Hàn Phong, Hàn Vũ vừa muốn mở mồm, Trần Cương liền phản đối:
– Không được, không đáng tin. Chưa cần biết Đường gia có cùng cảnh sát cấu kết hay không, dù là không có, cảnh sát cũng chỉ nhìn chứng cứ làm việc, bi kịch là chúng ta hết lần này tới lần khác không có chứng cứ. Báo cảnh sát, ta sợ cảnh sát còn chưa bắt đầu làm việc, tên khốn Đường Hạo Nhân kia đã làm hại con tin.
– Lão Tứ nói không sai, không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn là không nên báo cảnh sát. Lão Tứ ngươi đi đón xe đi.
Hướng về Trần Cương phân phó một tiếng sau đó Thiên Lộc Tử chuyển hướng sang Kỷ Ngọc Nhàn nói:
– Ngọc Nhàn, cô lập tức trở về trường học, trước khi chúng ta trở về, tốt nhất không nên rời khỏi Dương Đại. Còn có, nếu như trời sáng mà chúng ta còn chưa về, cô liền gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhớ kỹ, báo cảnh sát thời điểm nhớ nói tên cha cô ra.
Taxi đã đến, bốn người lên xe rời đi, Kỷ Ngọc Nhàn lo lắng ngẩn người giây lát, sau đó vội vàng phản hồi Dương Đại.
*******************
Lúc này, trong ngôi nhà rộng lớn nhưng hơi có vẻ tiêu điều của Hàn gia, bác của Hàn Phong là Hàn Nhiên Thiên cùng chú của hắn là Hàn Nhiên Nhân mặt mày ủ rủ ngồi đối diện nhau, cả hai đều trầm mặc, hai người bọn họ cùng cha của Hàn Phong, Hàn Nhiên Địa, được gọi là Hàn Gia Tam Hổ.
Hàn Nhiên Thiên có một trai một gái, con gái đã xuất giá, con trai Hàn Sương thì đang ngồi ở một bên, vẻ mặt nghiêm nghị. Hai nhóc con của Hàn Nhiên Nhân thì vẫn còn nhỏ, cũng không ở trong đại sảnh.
Không giống với các gia tộc khác, Hàn gia rất đoàn kết, không có phân tranh trong đại gia tộc. Hàn Gia Tam Hổ có thể nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tất cả sản nghiệp đều do đôi bàn tay của mình làm ra. Dù sau này đã giàu sang, ba người bọn họ vẫn là huynh đệ đồng lòng.
Vì trị liệu chứng bệnh của Hàn Phong, Hàn Vũ, Hàn gia có thể nói là dùng hết sản nghiệp. Hàn Nhiên Địa không đành lòng nhìn huynh đệ vì mình mà chịu tội, vài lần đưa ra ý muốn dừng việc trị liệu lại, nhưng Hàn Nhiên Thiên cùng Hàn Nhiên Nhân chết sống không chịu.
Coi như là Hàn gia bởi vì Hàn Phong, Hàn Vũ mà suy sụp rất nhanh, ba huynh đệ bọn hắn vẫn không có nửa câu tranh cãi. Bọn hắn cho rằng: Tiền mất còn thể kiếm lại, người mất là mất tất cả.
Hàn Nhiên Thiên nhìn đồng hồ cũ kỹ trên tay, hỏi Hàn Sương:
Sương, con đã báo cho Phong với Vũ chưa?
– Một giờ trước, con đã gọi điện thoại, hai đứa nói đang trên đường về. Tính toán thời gian, từ Dương Đại về tới đây thì bọn hắn cũng sắp về đến rồi.
Hàn Sương trong khi nói chuyện, trên khuôn mặt thuần hậu hiện lên vẻ lo lắng.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng xe ô tô. Hàn Nhiên Thiên nghe được, không nói hai lời chạy ra ngoài cửa, Hàn Nhiên Nhân cùng Hàn Sương theo sát phía sau. Đi đến ngoài cửa, ba người nhìn xuống cầu thang, chỉ thấy Hàn Phong, Hàn Vũ cùng hai người xa lạ từ trong xe taxi bước xuống.
Hàn Nhiên Thiên thở phào, liền muốn xuống dưới nghênh đón. Đúng vào lúc này, chỗ tối đột nhiên phóng ra mười tên cường đạo tay cầm mã tấu đem bốn người bọn họ vây lại, trên tay mỗi người đều có hình xăm con rắn màu xanh.
– Cẩn thận, là phục binh! Nhất định là tên vương bát đản Đường Hạo Nhân kia làm chuyện tốt, bọn hắn đã sớm tính toán đến chúng ta sẽ quay lại Hàn gia, bởi vậy chọn phục binh ở đây chờ đợi.
Thiên Lộc Tử lập tức phản ứng.
Tại trước cổng chính Hàn gia phục kích người Hàn gia, đây là trần trụi, trắng trợn tát vào mặt Hàn gia. Vì thế, tất cả người của Hàn gia đều vô cùng tức giận.
– Ta liều mạng với bọn mày!
Hàn Phong, Hàn Vũ triệt để phẫn nộ rồi, muốn dùng hai nắm đấm đi liều mạng với những tên đang cầm mã tấu kia.
– Lão đại, lão nhị không nên vọng động!
Thiên Lộc Tử hét lớn, Trần Cương bên cạnh thấy tình hình không đúng, liền mỗi tay một người đem Hàn Phong, Hàn Vũ nhấc lên.
– Lão tứ ngươi thả ta ra, tên khốn Đường Hạo Nhân kia khinh người quá đáng, ta muốn liều mạng với tụi nó!
Hàn Phong, Hàn Vũ giãy giụa nói.
Trần Cương mắt trợn trắng lên, quát:
– Hai người các ngươi yên tĩnh một chút, lấy sức của hai người các ngươi, dốc sức liều mạng cũng không có bao nhiêu tác dụng a.
– Các ngươi là ai?
Bỏ qua Hàn Phong, Hàn Vũ đang giãy dụa, Thiên Lộc Tử đảo mắt nhìn bốn phía, sắc mặt không đổi quát hỏi:
– Tên rùa đen rúc đầu Đường Hạo Nhân như thế nào không dám đến đây?
– Chúng ta tới là muốn lấy mạng của các ngươi. Lên!
Đại hán cầm đầu hét lớn một tiếng, cầm mã tấu lao đến, người này mặt mày dữ tợn, mắt trợn lớn, vừa nhìn cũng biết là là loại giết người không ghê tay. Theo sát đại hán, chín người khác cũng hành động.
– Lão tứ, ngươi dẫn người chạy tới cầu thang, ta ngăn bọn hắn lại.
Thiên Lộc Tử hét lớn, đột nhiên ra tay, một quyền đánh bay một tên cuồng đồ, đánh ra một khe hở. Trần Cương cũng không dám thờ ơ, chớp thời cơ từ lỗ hổng phá vòng vây mà ra, dẫn theo Hàn Phong, Hàn Vũ chạy lên cầu thang.
Thiên Lộc Tử theo sát Trần Cương, đơn thương độc mã canh giữ cầu thang, bày ra thức mở đầu của Thái Cực để tránh bị vây công lần nữa.
Thiên Lộc Tử sắc mặt bình tĩnh như nước, hạo nhiên chính khí như có như không từ trên người phát ra, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt là đã không dám xem thường.
Thiên Lộc Tử toàn thân chấn động, bá vương khí tiết ra ngoài, rất có phong thái của Trương Phi thủ cầu gỗ năm đó.
– Thái Cực? Ha ha. . . Loại trò mèo của mấy lão già đùa nghịch mà cũng dám đem ra dùng, đầu của ngươi chứa đầy nước tiểu rót à?” Đại hán cầm đầu không chút kiêng kỵ cười to, trong mắt hắn, Thiên Lộc Tử quả thực là loại không chịu nổi một kích.
– Loại trò mèo mà mấy ông già đùa nghịch đủ để đánh chó rồi.
Thanh âm không chút sợ hãi của Thiên Lộc Tử vang lên.
– Đậu xanh rau má, dám ở trước mặt lão tử giả thần giả quỷ, các huynh đệ, xông lên chém chết mịa nó đi!
Theo tiếng hét của hắn, mười cây mã tấu sáng quắc đã hướng đầu của Thiên Lộc Tử bổ tới.
Người của Hàn gia trên cầu thang thấy cảnh này vội nhắm mắt lại, bọn hắn giống như đã tiên đoán được một màn Thiên Lộc Tử bị chém đến huyết nhục mơ hồ.
Ngược lại là Trần Cương mang Hàn Phong, Hàn Vũ hai người thả xuống, không có chút lo lắng nào nói:
– Không cần lo lắng, lão tam lợi hại như thế tất không có việc gì, hắn là loại chuyên giả heo ăn thịt hổ, những tên kia không phải là đối thủ của hắn.
Song quyền nan địch tứ thủ, huống chi bây giờ là mười người 20 tay, hắn thật có thể ứng phó sao? Trong lòng mọi người hiện lên ý nghĩ như vậy.
Ngay khi mười cây mã tấu lắc lư muốn chém tới, Thiên Lộc Tử đột nhiên lui về phía sau hai bước, song thủ đại trương đại hợp thoáng cái đem mười cây mã tấu gắt gao kẹp lấy.
Ngay sau đó hắn không cho đối thủ kịp phản ứng, thân thể đột nhiên trầm xuống, hai tay cùng lúc cử động dùng lực kéo về phía sau. Chân theo sát mặt đất hướng về trước hoành tảo, động tác liên tiếp này chẳng qua chỉ phát sinh trong chớp mắt mà thôi.
Mười tên cuồng đồ căn bản không có nghĩ đến Thiên Lộc Tử có thể tay không tiếp mã tấu, nhao nhao ngốc trệ. Ngay sau đó một cỗ lực kéo to lớn truyền đến, thân thể của bọn hắn liền không bị khống chế nghiêng về phía trước. Sau một khắc, bọn hắn liền cảm giác hạ bàn bị trọng kích, trọng tâm bất ổn nhao nhao ngã xuống đất.
Trên cầu thang, đám người Hàn gia bởi vì khiếp sợ mà miệng há hốc đến mức có thể nhét quả trứng vịt vào. Đây là lão nhân gia đùa nghịch Thái Cực? Thái Cực có lực sát thương như vậy từ khi nào?