Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 22: Gậy ông đập lưng ông
Chỗ huấn luyện quân sự của đại học Dương Thành tọa lạc ngay trên khu vực sân trường. Khi bốn tên quý tộc nông dân đến đây, thao trường đã tập trung không ít người.
Bởi vì nam nữ huấn luyện riêng nên nhìn khắp cả sân trường chẳng thấy mỹ nữ nào cả. Toàn là đực rựa.
Lúc này, huấn luyện quân sự đã bắt đầu được một lúc, lãnh đạo trường học cùng với thủ trưởng quân đội đã thay phiên nhau phát biểu. Rất hiển nhiên, hảo huynh đệ bốn người lại đến muộn, việc này thật là hỏng bét.
– Chúng ta hình như đến muộn rồi.
Trên mặt Trần Cương hiện lên vẻ sợ sệt hiếm thấy.
– Cái gì gọi là “hình như”. Chúng ta đến muộn là điều chắc chắn. Cũng không biết giáo quan tốt xấu dễ nói chuyện hay không nữa?
Hàn Phong sợ sệt nói.
– Lời thừa, ngươi có gặp giáo quan huấn luyện quân sự nào dễ nói chuyện chưa. Ta xem bị phạt chạy vài vòng là điều khó tránh khỏi.
Hàn Vũ giọng run run.
Hiển nhiên, ba người này lúc còn học trung học đã chịu không ít thiệt thòi trước giáo quan huấn luyện quân sự. Thiên Lộc Tử không rõ ràng cho lắm. Hắn căn bản còn không biết huấn luyện viên là cái giống gì nữa.
Người không biết gì thường là người dũng cảm, Thiên Lộc Tử đi về phía trước. Hướng cách đó không xa một vị giáo quan đi tới.
Giáo quan tên gọi là Trình Cao Viễn, thân cao hơn 1m70, làn da ngăm đen rám nắng, khuôn mặt gầy gò, nhưng trên người cơ bắp lộ ra phi thường rõ ràng. Nhìn qua coi bộ là người rất cương nghị.
– Tại sao lại đến muộn?
Trình Cao Viễn hướng về phía bốn người quát lên.
– Báo cáo giáo quan. Tôi không biết ăn phải cái gì mà mắc nghẹn ở cổ họng, phải đi sang phòng y tế một lúc…
Trần Cương cười cười nhỏ giọng nói.
– Báo cáo giáo quan. Chúng tôi bị táo bón. Ngồi xổm trên bồn cầu cả buổi mới rặn ra một cục, làm hại mất cả tiếng đồng hồ.
Hàn Phong, Hàn Vũ rất chi là ăn ý nói.
– Lúc ta ăn điểm tâm phải liên tục đập ruồi, làm hại mất thời gian.
Thiên Lộc Tử ăn ngay nói thật trả lời.
Trình Cao Viễn trán đổ mồ hôi hột, quát:
– Lộn xộn cái gì. Lý do lý trấu, chẳng có cái nào hợp tình hợp lý dẫn tới việc đi trễ cả! Các ngươi, dọc theo thao trường chạy mười vòng cho ta.
Trừ Thiên Lộc Tử ra, ba huynh đệ của hắn đều khóc như chó nhà có tang. Trần Cương cười làm lành nói:
– Báo cáo giáo quan, số lượng có thể giảm chút được không ạ?
– Vô liêm sỉ! Đây là mệnh lệnh, quân đội chứ có phải cái chợ đâu mà cò kè mặc cả như mấy bà bán cá!
Trình Cao Viễn phẫn nộ quát:
– Đương nhiên, nếu như các ngươi có thể đánh thắng ta, có thể không cần chạy.
Giáo quan đó nha, dường như rất muốn hành hạ tân binh. Lúc này Trình Cao Viễn cũng muốn hành hạ bốn tên quý tộc nông dân này một phen. Đối với kỹ năng chiến đấu của chính mình tự tin mười phần mới nói ra lời này.
Hàn Phong, Hàn Vũ nghe được, không chút lựa chọn liền chạy quanh sân. Bọn hắn hiểu người hiểu mình, tự lấy thân thể nhỏ bé của bọn hắn không thể ăn gan hùm mật gấu mà đi so chiêu với giáo quan được. Có chăng thì chỉ có mấy thằng mê võ hiệp ảo tưởng ta đây có Cửu Âm Chân Kinh. Khiêu chiến chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Trần Cương mặt đầy do dự đứng lại. Hắn lúc học cao trung liền ỷ vào mình luyện Thái Lý Phật liền muốn so chiêu với giáo quan. Kết quả bị đánh thành đầu heo. Hôm nay lần nữa gặp loại sự tình này. Hắn không tránh khỏi có chút do dự.
– Như thế nào? Các người muốn chơi với ta hả?
Trình Cao Viễn trong lòng buồn cười nhìn hai tên không biết trời cao đất rộng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, nói.
– Choáng nha. Muốn đánh liền đánh. Nhào vô.
Trần Cương liền làm ra quyết định chắc chắn nói.
Trình Cao Viễn ban nãy còn cười trong lòng lúc này phản ứng không kịp. Ngay từ ban đầu, hắn cũng không dám tin đám này ở lại cùng hắn so chiêu.
Thật lâu, Trình Cao Viễn mới phục hồi tinh thần, lại nói:
– Người muốn tìm tai vạ, thì cũng đừng trách ta vô tình. Come on baby.
Thấy sắp có tỷ thí so chiêu, xa xa mấy tân sinh đang được huấn luyện quân sự liền nhao nhao vây quanh xem náo nhiệt. Học sinh khiêu chiến giáo quan, nhiệt huyết như vậy, bọn hắn há có thể bỏ qua. Chỉ hận không có mấy bà bán dạo mua mấy gói phồng tôm vừa ăn vừa xem.
Trần Cương cũng không kiểu cách. Chân vừa đạp mặt đất, liền nhanh chóng xông lên phía trước, hướng Trình Cao Viễn tung ra một quyền.
– Nguyên lai là người luyện võ, khó trách ngươi dám cùng ta tỷ thí.
Trình Cao Viễn rõ ràng sững sốt một chút, tiêu chuẩn Quân Thể Quyền sử xuất, cũng không hoa lệ cho lắm.
Phanh!!!!!
Hai quyền chạm nhau. Đôi bên liền lui về sau một bước. Hiển nhiên là lực lượng đôi bên ngang tài ngang sức. Kẻ tám lạng người nửa cân.
Trần Cương vì luyện Thái Lý Phật ngay từ lúc còn nhỏ, cộng thêm trời sinh thần lực, mới có hôm nay lực lượng kinh khủng. Trình Cao Viễn thì là ở trong quân đội thức đêm thức hôm trải qua huấn luyện mới có được một thân bất phàm thực lực.
– Tốt!
Hai người đồng thanh hét lớn. Chiến ý hoàn toàn bị đốt lên rồi bắt đầu tấn công.
Trần Cương tự biết Quân Thể Quyền tấn công chính diện phi thường lăng lệ và ác liệt. Vì vậy sau khi tung ra một quyền, hắn nhanh chóng hướng phía bên cạnh thoát ra. Dự định theo hướng này tấn công.
Nhưng là Trình Cao Viễn nhìn ra ý đồ của hắn. Một chiêu cầm nã thủ xuất ra. Một trảo bắt được cánh tay của hắn, quấn quít lấy hắn không chịu thả ra.
Cơ bắp ở cánh tay bị nắm chặt, Trần Cương chỉ cảm thấy cánh tay ê ẩm. Dưới sự kinh hãi, một cước liền hướng bên trên đá ra, ép Trình Cao Viễn phải thả ra.
Không biết làm như thế nào, Trình Cao Viễn đã sớm có kế sách ứng phó. Chân nâng lên đỡ đòn, tay còn lại cũng đồng thời chụp vào cổ họng Trần Cương. Rơi vào đường cùng, Trần Cương lấy tay còn lại tiếp lấy.
Kết quả Trình Cao Viễn biến đổi thế công. Không còn chụp vào cổ họng của hắn mà thành chụp vào cánh tay còn lại của Trần Cương. Thì ra, Trình Cao Viễn ngay từ lúc đầu đã bố trí tốt chiêu này.
Trần Cương nhất thời sơ xuất, bắp thịt trên hai cánh tay bị nắm đến đau nhức. Cảm giác đau đớn từ hai tay ngày càng tăng lên. Người sáng suốt có thể nhìn ra, hắn đã rơi vào thế hạ phong, bị gắt gao chế trụ.
– Ta nhận thua!
Trên cánh tay truyền tới cảm giác đau nhức khiến cho hắn không cách nào có thể tập trung tinh thần nghĩ cách đối địch. Tiếp tục đánh cũng chỉ có thất bại mà thôi. Do đó, Trần Cương không chút nào do dự liền nhận thua. Cầm được thì cũng buông được, hắn không cho rằng thua một trận mà trở nên mất mặt. Giáo quan đấu với học sinh, giáo quan thắng thì là chuyện bình thường.
Trình Cao Viễn còn muốn hành hạ Trần Cương một phen. Nhưng hắn đã nhận thua, cũng chỉ có thể buông tha.
– Tiểu tử, lấy tuổi của ngươi có thân thủ như vậy có thể coi là tương đối khó kiếm.
Trình Cao Viễn tán thưởng xong, ngữ khí chuyển thành nghiêm khắc hét lớn:
– Ngươi đã nhận thua, như vậy chạy đi. Xét thấy ngươi khiêu chiến giáo quan, không phục tùng mệnh lệnh. Phạt gấp đôi. Hai mươi vòng.
– Vâng! Trưởng quan
Trần Cương vẻ mặt cầu xin ngoan ngoãn chạy đi. Thẳng đến lúc này, hắn mới biết được cái tên giáo quan chết tiệt kia cũng không phải là quân nhân bình thường mà là người trải qua chiến trường, trong đống người chết bò ra.
Hắn sỡ dĩ thất bại cũng không phải ở lực lượng, kỹ xảo mà là ở khí thế. Có thể nói, hắn thua là do chính mình thiếu sát khí.
Trần Cương chạy đi, Thiên Lộc Tử thì vẫn đứng tại chỗ. Trên mặt còn đang mỉm cười. Tựa hồ vừa rồi Trần Cương bị thua, không có ảnh hưởng đến hắn chút nào.
– Tình huống vừa rồi ngươi thấy rồi đấy. Ngươi còn muốn so chiêu không?
Trình Cao Viễn nội tâm thất kinh, hắn nhìn không thấu tiểu tử đang đứng trước mặt. Hắn cũng không hiểu mọi người thời nay, ai ai cũng có thất tình lục dục mà tại sao mắt của tên tiểu tử đó có thể trong vắt đến vậy.
– Đương nhiên muốn đánh, tại sao lại không chứ. Ta cũng không muốn chạy vài vòng. Trần Cương, huynh đệ của ta, bại trong tay ngươi. Ta đây đã là huynh đệ thì sẽ vì hắn lấy lại danh dự.
Thiên Lộc Tử nói.
– Tốt! Vậy ngươi tới đi, cho ta xem ngươi có bao nhiêu cân lượng.
Trình Cao Viễn thủ thế nói.
– Không! Hay là ngươi trước a, bởi vì một khi ta ra tay, ngươi sẽ không có cơ hội hoàn thủ.
Thiên lộc Tử cũng bày ra thức thứ nhất của Thái Cực.
Điên cuồng, chưa từng thấy tên nào điên như vậy! Trăm ngàn năm qua, học sinh dám nói với một vị giáo quan như vậy, đại khái chỉ mình hắn à.
Trình Cao Viễn có chút tức giận, cười lạnh một tiếng liền ngậm miệng. Tiến lên vài bước, vẫn là cầm nã thủ xuất chiêu, định chụp vào bụng của Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc Tử trên mặt y nguyên còn mang theo mỉm cười. Tay cũng chẳng thấy nắm lại thành nắm đấm, mêm nhũn tiếp chiêu. Ngay tại sắp nghênh tiếp Trình Cao Viễn thủ trảo, cổ tay của hắn đột nhiên chuyển hướng, từ trên xuống bắt trúng cổ tay Trình Cao Viễn.
Trình Cao Viễn sắc mặt khẽ đổi, hắn thấy rõ ràng tốc độ Thiên Lộc Tử chuyển động cổ tay. Vượt qua tốc độ cực hạn của thân thể rồi.
Theo bản năng, hắn liền muốn tránh thoát thì lại khiếp sợ phát hiện, lực đạo của mình vậy mà bị hóa giải bởi Thiên Lộc Tử.
Lúc này, Trình Cao Viễn mới biết được là mình đang đối mặt với quái thai. Tranh thủ thời gian, xuất ra tay còn lại, tính ra chiêu bức Thiên Lộc Tử lùi ra. Buồn thay, tay còn lại của hắn cũng không hóa giải được thế nguy, ngược lại còn bị Thiên Lộc Tử bắt lấy cánh tay.
– Gậy ông đập lưng ông, huynh đệ của tôi thua ông như thế nào. Tôi cho ông bại như thế ấy.
Đang khi nói chuyện, Thiên Lộc Tử không đợi Trình Cao Viễn co chân, liền dùng thế trung bình tấn. Eo phát lực, thân thể xoay tròn 45 độ, mang Trình Cao Viễn ném bay ra ngoài.
Phanh!!!
Trình Cao Viễn bị ném bay xa đến năm mét, lăn mấy vòng mới ngừng lại được.
Không cần tuyên bố thắng thua. Mọi người đều biết rõ kẻ nào thắng người nào thua rồi. Chỉ là kết quả này thực sự quá quỷ dị đi à nha. Làm ọi người đều không muốn tiếp nhận.
Trình Cao Viễn chật vật bò lên. Bước tới phía trước Thiên Lộc Tử, trên mặt lộ ra thần sắc bội phục:
– Xin hỏi vị đồng học này, có phải ngươi vừa dùng Thái Cực không?
– Không tệ! Dép giả, hột gà giả, iphone giả thế nhưng ta dùng tuyệt đối là chính tông hàng thật, không thể nào giả được.
Thiên Lộc Tử âm thầm gật đầu. Trình Cao Viễn là người đáng được kính trọng, cho dù hắn là người thua cuộc.
– Không thể tưởng được. Thái Cực còn có cao thủ như thế này sao. Thật sự là Thái Cực nhất mạch đại vận. Có tiểu tử ngươi ở đây, Thái Cực lo gì xuống dốc!
– Cảm ơn. Chuyện ta phải làm đúng là cứu vớt thái cực.
– Ngươi rất điên cuồng. Nhưng mà ngươi có vốn liếng để mà điên. Nam nhi đại trượng phụ, đã nói là phải giữ lời. Ngươi có thể không cần tham gia huấn luyện quân sự. Ta gọi Trình Cao Viễn!
Trình Cao Viễn vươn tay ra nói. Giờ khắc này, Thiên lộc Tử trong mắt hắn không phải là học sinh, mà là cao thủ đáng tôn kính.
– Thái Cực Trương Thiên Lộc!
Trương Thiên Lộc giơ tay ra nắm lấy tay Trình Cao Viễn. Tiếp theo lại nhíu mày một cái rồi nói:
– Có câu nói, có lẽ ngươi không thích nghe. Nhưng ta vẫn muốn nói. Sát khí của ngươi quá nặng. Bất lợi cho dưỡng sinh.
Trình Cao Viễn mặt lộ vẻ khổ sở nói:
– Ta trên chiến trường giết địch vô số. Sát khí khó tránh khỏi có chút nặng nề. Cũng biết cái này có hại với mình. Nhưng mà không biết xử lý như thế nào.
– Cho ngươi một cái đề nghị. Học Thái Cực hoặc là bái nhập Phật Môn.
– Cảm ơn. Ta sẽ xem xét, nhưng có đôi khi mang quân lệnh bên mình, thân bất do kỷ.
Nói xong, Trình Cao Viễn quay người hướng về phía đám học sinh đang xem náo nhiệt như đi xem Rock hét lớn:
– Nghiêm! Xét thấy các ngươi không phục tùng mệnh lệnh lại chạy đi xem náo nhiệt. Tất cả chạy 15 vòng sân.
Tên nào tên nấy nhìn về phía Thiên Lộc Tử với ánh mắt u oán. Nếu như không phải vì ngươi, chúng ta đứng lại xem cuộc vui thì đâu có bị phạt. Đều là tại ngươi sai!
Đối mặt với ánh mắt của đám đông, Thiên Lộc Tử nhún vai tỏ vẻ thất phu vô tội. Rồi hắn hướng về phía cửa chính đại học Dương Thành tính chạy đi. Còn chưa đi được vài bược. Tiếng phát thanh từ trường học vang lên:
– Mời Trương Thiên Lộc đồng học đi đến trước trường có người muốn gặp!
Thiên Lộc Tử cũng sững người, trong nội tâm suy nghĩ đắn đo: “Ai tìm ta đây này?” Mang trong lòng nghi hoặc hắn tăng tốc độ chạy về phía trước.