Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 20: Vô Ảnh Cước


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 20: Vô Ảnh Cước

Thiên Lộc Tử cõng Kỷ Ngọc Nhàn trên lưng đi ở bên trong khuôn viên trường đại học, không thể tránh khỏi ánh mắt liếc nhìn của một số người, bất quá bây giờ hắn cũng không còn có tâm tư để ý tới những thứ này.
Đối với Ninja, trước lúc hắn chưa xuyên việt đã nghe nói qua hơn nữa cũng đã thấy qua rồi, đối với bọn họ cũng có một chút hiểu biết. Bọn hắn bình thường sẽ không ra tay, một khi đã ra tay liền đại biểu cho sự tình tương đối nghiêm trọng.
Kỷ Ngọc Nhàn chỉ là con gái của một người giàu có ở thị trấn nhỏ, tại sao lại bị Ninja ám sát cơ chứ? Tuy rằng còn không làm rõ được nguyên nhân trong đó, nhưng Thiên Lộc Tử khẳng định một điểm đó là: Hắn nhảy trúng vào cái hố mà vợ chồng Kỷ Trường Thiên đã đào.
Vợ chồng Kỷ Trường Thiên nhất định là trước đó đã biết được Kỷ Ngọc Nhàn lên đại học sẽ gặp phải kẻ thù tập kích. Cho nên mới không ngại tốn công tốn sức mang Thiên Lộc Tử hắn an bài ở bên nàng, mà đây căn bản là một thủ đoạn.
Rất hiển nhiên, nguyên nhân Kỷ Ngọc Nhàn bị tập kích cũng không phải là tại nàng, mà nguyên nhân là tại vợ chồng Kỷ Trường Thiên.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thiên Lộc Tử ngoảnh lại nhìn nhìn Kỷ Ngọc Nhàn, phát hiện không biết từ lúc nào nàng đã ngủ thiếp đi trên lưng của mình. Bộ dáng của nàng khi ngủ rất là bình thản, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, lông mi thật dài thỉnh thoảng nhíu lại.
Thiên Lộc Tử thấy như vậy ngây ngốc một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm:
-Tuy rằng bị lão cày ruộng âm mưu một chút, đạo gia tôi rất không thoải mái. Nhưng mà tôi sẽ không nuốt lời, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định bảo vệ cô.
Phòng ký túc của Kỷ Ngọc Nhàn đúng là lầu 7 phòng 401, trong lúc Thiên Lộc Tử cõng nàng trở lại ký túc xá, thì có ba cô gái đi tới.
Ba cô gái nhìn cũng khá xinh xắn. Lúc này cũng không sai biệt lắm là đến giờ đi ngủ, nên ba cô gái đều chỉ mặc đồ ngủ, bên trong cũng không mặc gì, lộ ra đôi chân dài trắng bóc cùng với bộ ngực trắng như tuyết.
-Oa! Đẹp trai a, cậu tên là gì?
-Đã kết hôn chưa, cha mẹ có có khỏe mạnh không?
-Có xe có nhà ở không? Có hộ khẩu thường trú ở Dương Thành hay không?
Thiên Lộc Tử đầu đầy mồ hôi, đây đến cùng cùng là cái phòng gì ah, quả thật là một đám nữ lưu manh. Hắn đều có điểm hoài nghi, Kỷ Ngọc Nhàn cùng các nàng ở chung một chỗ có thể hay không bị làm hư mất.
-Tôi là Trương Thiên Lộc, cha mẹ đã qua đời, không phải người bản địa, là loại thanh niên không có chỗ nào tốt.
Thiên Lộc Tử trả lời từng vấn đề xong nói tiếp:

-Tôi đưa Ngọc Nhàn về, nàng ngủ rồi.
Ba cô gái nghe được Thiên Lộc Tử trả lời như vậy, có một chút sửng sốt, sau đó càng cười vui vẻ hơn.
-Đẹp trai, cậu đừng đáng yêu như vậy có được hay không, tôi không nhịn được cười rồi.
-Trương Thiên Lộc? Tên tuổi cậu ở Dương Đại rất vang vọng a, tôi cảm thấy cậu rất hot nha.
-Đã trễ như vậy cậu mới đem Ngọc Nhàn đưa về? Nói, có phải cậu đã ăn Ngọc Nhàn rồi đúng không?
………..
Bởi vì động tĩnh có chút quá lớn, Kỷ Ngọc Nhàn đột nhiên tỉnh lại, tranh thủ thời gian giãy dụa từ trên lưng của Thiên Lộc Tử đứng xuống đất, mặt hồng hồng đứng ở một bên như là một cô bé làm sai chuyện gì. Ba nữ lưu manh thấy vậy, lập tức xông tới, không thể thiếu một phen trêu chọc.
Thiên Lộc Tử thừa cơ chuồn đi, nam nhân tốt sợ nữ lưu manh, đã không thể trêu vào ta đây đành phải trốn đi.
Lúc trở lại phòng 305 lầu 5, Hàn Phong Hàn Vũ cùng Trần Cương đã ngủ. Thiên Lộc Tử đem đồ để xuống, rửa ráy một chút sau đó nằm ở trên giường, trong đầu thì lại nghĩ đến hình ảnh lúc Ninja tập kích.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn dứt khoát rời khỏi ký túc xá, đi đến trước lầu 7 nhảy lên ngồi ở trên một cây đại thụ. Tán cây rậm rạp làm vật che chắn, cũng không có ai phát hiện được hắn.
Không thể không nói, Thiên Lộc Tử làm vệ sĩ rất là tận tâm, trách nhiệm.
Ngày hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng, mọi người còn đang trong giấc ngủ. Ngồi một đêm ở trên cây Thiên Lộc Tử mở to mắt, nhảy từ trên cây xuống, thi triển Thái Cực bước đến bên trong sân trường thật lớn, đi một bài Thái Cực.
Đây là thói quen đã được mấy trăm năm của hắn, mỗi sáng sớm đều luyện tập, không luyện thì cảm giác toàn thân cũng không được tự nhiên.
Ở bên kia sân trường, xuất hiện một cô gái khá là xinh đẹp, cô gái mặc một bộ đồ thể thao, mái tóc đen mềm mại được buộc lên đơn giản bằng một sợi thun, chân đi một đôi giầy thể thao Nike.
Nhìn thấy ở trên sân trường dĩ nhiên là có người, cô gái rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó từ từ luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ dọc theo đường pit. Trong lúc chạy nàng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vào bóng người đang luyện Thái Cực kia.
Nàng đã găp rất nhiều người đánh Thái Cực, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy có người có thể đem Thái Cực đánh đẹp như vậy, nhanh như vậy. Vì thế, nàng không khỏi cảm thấy tò mò.

Thiên Lộc Tử biết rõ có người đang đến gần, nhưng mà hắn cũng không có ý dừng lại. Nếu như đã tập luyện thì không thể bỏ dở nửa chừng.
Cô gái dừng lại, mặt lạnh như băng nhìn xem Thiên Lộc Tử đánh ra động tác như ảo ảnh, hai con mắt sáng ngời chớp động liên tục, nắm chặt hai tay.
Đi xong một bài Thái Cực, Thiên Lộc Tử hít sâu thu thế, quay người nhìn về phía cô gái.
Đây là một mỹ nhân, vầng trán bóng loáng, chân mày lá liễu nhìn tựa trăng non, đôi mắt phượng to tròn như ẩn như hiện dưới hàng mi cong. Cái mũi xinh xắn cao ngất, cái miệng chúm chím nhỏ nhắn phối hợp với một đôi môi đỏ mọng. Khuôn mặt trái xoan trắng hồng, đủ để mê đắm không ít nam nhân.
Chiều cao hơn một mét bảy, cặp đùi thon thả trắng bóng, bầu ngực to thẳng cao ngất có lẽ một bàn tay khó có thể nắm hết. Nếu như cô gái này đi làm người mẫu, chắc chẵn sẽ là hàng hot a.
-Xin chào, nhìn được chứ?
Thiên Lộc Tử không hỏi cô gái mình đánh thế nào, bởi vì hắn cảm thấy cô gái nào mà thấy hắn đánh Thái Cực cũng đều sẽ nói đẹp mắt, ví dụ như Kỷ Ngọc Nhàn cũng đã nói như vậy.
-Không nên đem tôi xem như loại nữ nhân không có đầu óc.
Cô gái dường như có thể nhìn thấu tâm tư của Thiên Lộc Tử, giọng nói lạnh lùng như là băng tuyết vạn năm:
-Thái Cực của cậu có thể giết người, tôi cũng chưa từng thấy người nào có thể đánh ra Thái Cực xuất thần nhập hóa như cậu, hơn nữa cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Cô gái gọi Thiên Lộc Tử là đứa trẻ cũng không có gì đáng trách, bởi vì tuổi của cô gái nếu so sánh với Thiên Lộc Tử thì tối thiểu cũng lớn hơn năm tuổi.
Công phu có thể giết người mới là công phu tốt, công phu mà không thể giết người thì chỉ có thể coi là khoa chân múa tay mà thôi, hoặc là nói khỉ làm xiếc. Ánh mắt của cô gái rất tinh tường, nàng có thể nhìn ra bộ Thái Cực mà Thiên Lộc Tử đánh ra không tầm thường chút nào. Nói hắn đánh ra Thái Cực có thể giết người, thật ra là một kiểu biến tướng của ca ngợi.
Thiên Lộc Tử cười khổ không thôi, một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao người lại lạnh lùng như băng thế này. Hắn cùng với cô gái cách xa nhau ba mét, đều có thể rõ ràng cảm nhận được trên người của cô gái phát ra khí tức lạnh như băng.
-Cô hiểu Thái Cực?
Thiên Lộc Tử hơi có chút ngạc nhiên, vì thật ra nữ nhân đánh Thái Cực cũng không phải không có, bất quá vẫn là rất hiếm đấy.
Cô gái cũng không trả lời mà hỏi ngược lại:

-Chúng ta đánh một lúc được không?
-Nơi này là trường học, đánh nhau không tốt.
Miệng vừa nói ra, thì Thiên Lộc Tử trong nội tâm cũng rất là phiền muộn đấy. Chẳng hiểu sao tại Dương Đại này, ai cũng giống như lão tứ Trần Cương thế nhỉ.
-Bây giờ còn sớm, xung quanh không có ai.
-Lỡ có thì sao? Tôi đã bị trường học cảnh cáo một lần rồi, đánh nhau nữa có thể sẽ bị đuổi học.
-Vì cái gì?
-Ngày hôm qua lúc báo danh, tôi đã cùng người khác đánh một trận.
-. . . . Cậu là Trương Thiên Lộc?
-Ha ha, không thể tưởng được tôi đã nổi danh đến vậy.
-Tôi xem trên diễn đàn.
. . . . .
-Đánh hay là không đánh?
-Bất kì chuyện gì, nam nhân đều không nên cự tuyệt nữ nhân.
Thiên Lộc Tử mới vừa nói xong, cô gái liền động, chân dài quét ngang. Động tác rất đơn giản nhưng lại rất hữu hiệu, nếu có một người quân nhân ở đây, nhất định sẽ nhìn ra đó là Quân Thể Quyền chính tông.
Nhưng mà Thiên Lộc Tử là người của tám trăm năm trước, căn bản là chưa có bao giờ gặp Quân Thể Quyền, tự nhiên là không nhận ra rồi. Hắn nghiêng người một cái tránh khỏi một cái đạp mạnh, hai tay một phát bắt được cổ chân cô gái, vừa định mượn lực đem cô gái ném bay đi.
Nào có thể đoán được, hắn chỉ cảm thấy đang nắm chặt trong tay cổ chân đột nhiên hạ xuống, cả người cô gái bật lên, cái chân còn lại quét đến cổ của hắn.
Quân Thể Quyền không quá đẹp mắt, từng quyền đều trí mạng. Cô gái chắc chắn là một nữ quân nhân đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, ít nhất thì trước kia là đúng như vậy.
Thiên Lộc Tử biến chiêu, một chân chống đỡ, thân thể xoay tròn một cái góc độ không thể tưởng tượng được, tránh thoát cô gái một cái đá quét, đồng thời tiến sát đến bên cạnh cô gái.

Nắm lấy thời cơ hai nắm tay hướng bên trên đánh ra, nhưng là mới đánh tới một nửa, Thiên Lộc Tử lại đột nhiên thu hồi, biến quyền thành trảo. Không lệch một chút nào, hai tay của hắn vừa vặn bắt được hai khối thịt mềm mại trước ngực của cô gái.
Cô gái tức giận, khuôn mặt mang theo sát khí, gạt hai tay heo của Thiên Lộc Tử ra. Một chân làm trụ, chân còn lại nâng cao đá vào mặt của Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc Tử dịch chuyển sang bên cạnh, tránh thoát một cước của cô gái. Đồng thời hắn đánh một chưởng vào mặt đất, cả người mượn lực xoay người bay lên.
Một cước kia của cô gái đạp trượt xuống sân tập, mặt đất cứng rắn vậy mà vẫn lưu lại dấu chân của nàng. Có thể thấy nếu như đạp trúng mặt của Thiên Lộc Tử, chắc chắn hắn phải đi thẩm mỹ viện.
-Mỹ nữ, hay là chúng ta dừng lại ở đây nhé?
Thiên Lộc Tử lui ra phía sau hai bước rồi nói.
-Cậu vô liêm sỉ!
Cô gái giận dữ, chạy về phía trước hai bước lấy đà, sau đó nhảy lên cao sáu xích, vọt tới Thiên Lộc Tử, đôi chân dài mỹ lệ rất nhanh tung ra liên hoàn cước. Chiêu này không phải là Quân Thể Quyền, hiển nhiên cô gái chỉ biết mỗi Quân Thể Quyền.
Thiên Lộc Tử rất là vô sỉ, bóp vếu của người ta xong liền nói không đánh nữa. Tình huống như vậy, đổi lại bất kỳ một cô gái nào cũng sẽ đều nổi giận.
Đúng vào lúc này, Trần Cương đứng bên cạnh la lên đầy vẻ khiếp sợ:
-Đúng Vô Ảnh Cước!
Hóa ra từ lúc cô gái cùng Thiên Lộc Tử bắt đầu đấu võ không bao lâu, Trần Cương cùng Hàn Phong Hàn Vũ cũng đi tới sân trường, ý định truyền thụ cho hai người Thái Lý Phật. Kết quả liền thấy được một màn đặc sắc: Nam nữ đánh nhau.
Thiên Lộc Tử ánh mắt híp lại, hắn tuy rằng không biết cái gì là Vô Ảnh Cước, nhưng hắn có thể thấy được một chiêu này của cô gái thật không đơn giản.
Vì vậy hắn vận chuyển ám kình lên hai tay, ngăn cản liên hoàn cước của cô gái. Để hóa giải lực độ khủng bố của Vô Ảnh Cước, hắn vừa ngăn cản đồng thời còn không ngừng lui về phía sau.
Vô Ảnh Cước đã nhanh lại còn tàn nhẫn! Nhưng mà cho dù có nhanh nữa, mạnh nữa công kích cũng có lúc phải kết thúc. Ngay tại Thiên Lộc Tử lùi về phía sau khoảng chừng hai mét, hắn đột nhiên dừng lại, hai tay bắt lại hai chân đã hết lực của cô gái, hướng bên cạnh hất lên.
Dưới kình lực mạnh mẽ của Thiên Lộc Tử, thân thể của cô gái không thể khống chế bị hất bay ra ngoài.
Đem cô gái quăng đi xong, Thiên Lộc Tử lại sợ cô nàng bị thương, tranh thủ thời gian tiến lên, kéo lại chân của cô gái.
Một cái kéo nhẹ đã triệt tiêu xung lực, sau đó hai tay của hắn nắm lấy eo của cô gái, đơn giản chỉ cần đem cô gái múa như múa côn, hắn xoay cô gái hai vòng rồi mới buông ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.