Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 16: Mê chân phức tạp


Bạn đang đọc Phong Lưu Đạo Sĩ – Chương 16: Mê chân phức tạp

Cô gái lúc này đang ngồi trên mặt đất, khuôn mặt thống khổ, chỗ đầu gối trơn bóng của nàng bị trầy một mảng lớn, máu tươi không ngừng rỉ ra. Máu đỏ tương phản với làn da trắng nõn nhìn thấy mà đau lòng.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, cô không sao chứ?”
Thiên Lộc Tử đúng là cực phẩm trong cực phẩm, đụng ngã con gái nhà người ta, phản ứng đầu tiên của hắn không phải đỡ người ta lên, mà là trần truồng không che giấu ngắm từ đầu đến chân của cô gái kia.
“Cậu có bị mù không, rách da chảy máu có thể xem như không việc gì sao?” Cô gái trừng mắt nhìn Thiên Lộc Tử, trong lòng thầm nghĩ: Thời buổi này đại đa số nam nhân đều có chỉ số IQ vô cùng thấp.
“Tôi không có ý đó, cô bị trầy da tất nhiên tôi đã thấy, chẳng qua là tôi sợ cô bị té gãy tay, gãy chân gì đó nên mới nói vậy.” Thiên Lộc Tử rất chi là chân thành.
“Tôi không đến nỗi yếu ớt như vậy, còn không đến mức gãy tay gãy chân, cậu đến đỡ tôi dậy.”
Cô gái nói xong liền giãy dụa muốn tự mình đứng lên, có thể là do vết thương ngay tại đầu gối quá đau đớn nên khiến nàng nhăn nhó.
“Chờ một chút, trước tiên để tôi giúp cô xử lý vết thương, lỡ như nhiễm trùng, để lại sẹo sẽ không tốt.”
Đây là những lời thật lòng của Thiên Lộc Tử, hắn cảm thấy cô gái trước mắt này có đôi chân quá đẹp, vốn là một đôi chân hoàn mỹ không tỳ vết, nếu như bị một vết sẹo thì quả thực là tội lỗi, tội lỗi. Chuyện đốt đàn nấu hạc hắn tuyệt đối không làm.
“Vậy cũng phải đến phòng y tế mới có thể xử lý, đâu có ai ngốc đến nỗi lúc nào cũng mang thuốc theo trên người?” Lời nói của cô gái đầy vẻ bất thiện.
“Tuy rằng tôi không phải là kẻ ngốc, nhưng đích thực là tôi có mang thuốc theo.” Thiên Lộc Tử buồn bực nói, từ khi nào lại có kiểu mang thuốc trên người liền biến thành kẻ ngốc?
Sau đó, trước sự kinh ngạc của cô gái, Thiên Lộc Tử móc từ túi quần ra một chai thuốc, chính là Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan.
“Đó là thuốc gì, thật có thể sát trùng cầm máu sao?” Cô gái đầy hồ nghi nhìn Thiên Lộc Tử, cảm thấy hắn giống y như mấy tên giang hồ lang băm chuyên lừa tiền người khác.
“Đương nhiên, không chỉ có thể sát trùng cầm máu, thuốc này còn có thể giảm bớt đau đớn, nhanh chóng làm lành vết thương, hơn nữa không để lại sẹo.” Thiên Lộc Tử kiêu ngạo nói.

Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan là do Thiên Lộc Tử luyện chế trước khi xuyên việt. Hắn được chân truyền từ Trương Tam Phong, thông thạo Đan trong Bát Pháp tới mức tinh túy, luyện chế ra Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan có thể nói là vô cùng thần kỳ.
Nếu không phải bởi vì cô gái trước mặt sở hữu đôi chân quá mức cực phẩm, bị sẹo thì quá đáng tiếc, Thiên Lộc Tử còn lâu mới lấy ra Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan.
Trong lúc nói chuyện, Thiên Lộc Tử mở nắp chai thuốc, đổ ra một viên Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan, ngay lập tức hương thơm xông vào mũi. Cô gái nghe thấy lập tức hai con mắt tỏa sáng, nàng thuộc loại khôn khéo, nháy mắt liền nhìn ra chỗ bất phàm của Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan.
Bộp! Thiên Lộc Tử bóp nát Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan, mang thuốc bột rắc lên miệng vết thương.
“Ư… Thật dễ chịu…” Cô nàng không kìm hãm được mà rên rỉ, dĩ nhiên là đau đớn đã hoàn toàn biến mất.
Rên rỉ xong, nàng liền cảm thấy có chút không đúng, khuôn mặt không khỏi ửng hồng.
Thiên Lộc Tử nghe cô gái rên rỉ như thế, hắn khẽ rùng mình, trong lòng khổ sở suy nghĩ: Mỹ nữ à, cô đừng rên rỉ có được hay không, cô rên rỉ như thế sẽ khiến người khác tưởng tôi đang cưỡng bức cô cũng không chừng.
“Thuốc của cậu là thuốc gì, mua ở đâu thế?”
Sắc mặt của cô gái đã khôi phục lại bình thường, lúc này nàng đã nhận ra giá trị của Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan, cho nên nàng khéo léo hỏi Thiên Lộc Tử.
“Ha ha, thuốc này do tôi tự chế, không có chỗ nào bán đâu.”
Thiên Lộc Tử đem chai thuốc cất vào túi, Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan đã không còn nhiều, mà hiện tại không biết có thể luyện chế được hay không, bởi vậy hắn đặc biệt quý trọng.
Cô gái cũng là người thông minh, biết rõ là Thiên Lộc Tử không muốn nói, cho nên nàng không hỏi nữa. Tuy nhiên nàng rất tò mò, rất muốn biết một ít thông tin về Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan này.
Thiên Lộc Tử và nàng chẳng qua là bèo nước gặp nhau mà thôi, nàng dựa vào cái gì mà muốn có được chí bảo trong tay của hắn.

“Lấy giúp tôi đôi giày.” Cô gái chỉ chỉ đôi giày cao gót đang nằm cách đó không xa.
Người hiểu rõ nàng đều biết, cô nàng vô cùng kiêu ngạo, cho rằng rất nhiều nam nhân ngay cả xách giày cho nàng cũng không có tư cách. Thiên Lộc Tử là nam nhân đầu tiên giúp nàng xách giày, bởi vậy chỉ có một loại khả năng…
Nàng vừa ý Thiên Lộc Tử rồi sao? Suy nghĩ nhiều rồi, đó là bởi vì nàng đánh chủ ý vào Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan.
Thiên Lộc Tử đem giày cao gót đưa cho cô gái, đang muốn rời đi. Đúng vào lúc này, hai mắt của hắn dừng lại tại đôi bàn chân trần nhỏ nhắn của cô gái.
Đôi chân này năm năm với đôi chân ngọc của Kỷ Ngọc Nhàn, nhưng do cô gái này hơi đầy đặn mượt mà nên chân của nàng cũng nhiều thịt hơn một chút, đây là một đôi chân vô cùng hoàn mỹ.
“Tôi giúp cô mang giày nhé.”
Thiên Lộc Tử rất vô sĩ nói, kỳ thật là hắn muốn sờ chân cô gái mà thôi, xem ra sở thích mê chân của ‘người cổ đại’ Thiên Lộc Tử lại trỗi dậy rồi.
Cô gái này ánh mắt vô cùng tinh tế, thấy Thiên Lộc Tử nhìn hai chân của nàng với ánh mắt nóng bỏng, nàng đương nhiên nhận ra. Đối mặt tình huống như vậy, với tính cách của nàng hẳn là chán ghét mới đúng, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nhẹ gật đầu.
Vì để lấy được loại thuốc thần kỳ kia, đành phải tiện nghi cho tên tiểu tử đáng hận này rồi. Cô gái tự an ủi mình.
Thấy cô gái gật đầu đồng ý, Thiên Lộc Tử cũng hơi rung động, cuối cùng hắn có thể danh chánh ngôn thuận sờ chân ngọc của cô gái này rồi.
Nhìn thấy Kỷ Ngọc Nhàn vẫn còn ở một bên quan sát, Thiên Lộc Tử mặc dù trong lòng rất muốn hèn mọn bỉ ổi một phen, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Bởi vậy hắn nhanh chóng mang giày cho cô gái, hơn nữa còn đỡ nàng dậy.
Đương nhiên, trong lúc mang giày, Thiên Lộc Tử cũng tranh thủ sờ soạng chân ngọc của cô gái vài lần, xem như cũng hơi đã ghiền. Quan trọng nhất là, trong lúc mang giày giúp cô gái, hắn có thể nhìn một phát là thấy tất tần tật xuân quang dưới váy của cô gái.
“Cám ơn! Cậu là sinh viên của đại học Dương Thành?”

“Đúng vậy!” Thiên Lộc Tử gật đầu.
“Số điện thoại bao nhiêu?”
“Cái này…”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không gọi điện làm phiền cậu đâu. Tôi chỉ sợ thuốc này có tác dụng phụ, không những không chữa khỏi vết thương mà còn nghiêm trọng hơn nữa.” Ý của nàng là Thiên Lộc tử không muốn cho nàng số điện thoại của mình.
“Ài… Thật không ý tứ, tôi thật sự không có điện thoại.” Khuôn mặt Thiên Lộc Tử đỏ bừng, hắn chợt phát hiện, thời buổi này, không có điện thoại là một việc vô cùng mất mặt.
Đang đứng một bên xem trò vui, Hàn Phong Hàn Vũ cùng Trần Cương nghe thấy như vậy, trên mặt đều viết rõ ràng hai chữ ‘khinh bỉ’, đều làm ra vẻ ta không quen biết tên hai lúa này.
Cô gái sững sờ, mắt phượng nhìn chằm chằm vào mắt của Thiên Lộc Tử thật lâu, thấy trong mắt hắn không có chút nào giả dối. Nàng thật sự không hiểu, thời buổi này rồi mà vẫn còn có người không có điện thoại di động.
Bị nhìn thấu nội tâm, Thiên Lộc Tử cảm thấy chột dạ, gãi gãi đầu nói: “Tôi là Trương Thiên Lộc, sinh viên khoa dược của Dương Đại (viết tắt của đại học Dương Thành), nếu như chân cô sau khi khỏi mà để lại sẹo, cô có thể đến Dương Đại tìm tôi.”
Đối với Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan, Thiên Lộc Tử rất có lòng tin.
Nói xong, Thiên Lộc Tử gọi Kỷ Ngọc Nhàn cùng ba tên quý tộc nông dân, tất cả hướng ‘Hương Dã Nhân Gia’ đi vào.
Nhìn theo Thiên Lộc tử đi vào ‘Hương Dã Nhân Gia’, lại cuối đầu xem vết thương trên đầu gối của mình đã bắt đầu kéo vảy, cô gái như đang suy nghĩ điều gì, thừ người một lúc, sau đó đi đến chiếc BMW 730 đang đậu trước cổng trường.
‘Hương Dã Nhân Gia’ không hổ là nhà hàng cao cấp, bên trong bài trí theo kiểu trở về với thiên nhiên, trông rất sinh động.
“Hoan nghênh quang lâm, mời các vị…”
Bốn tên quý tộc nông dân cùng Kỷ Ngọc Nhàn vừa mới bước vào, liền có một nữ nhân viên phục vụ gợi cảm tiến lên chào đón, đưa bọn họ đến một bàn khá là yên tĩnh.
Lúc này đang là giờ cao điểm, lại là thời gian báo danh của Dương Đại, toàn bộ ‘Hương Dã Nhân Gia’ chỉ còn trống đúng mỗi cái bàn này.
Gọi rượu và thức ăn, đồ ăn còn chưa đem lên, bọn hắn mỗi người đã nốc ba ly, nói chuyện vô cùng rôm rả.

“Lão nhất, lão nhị, lúc nãy không phải tôi đã nói qua, tại Dương Đại tôi gặp được một tên biết Thái Lý Phật sao. Hiện tại hắn đang an vị trước mặt hai người, còn không mau bái sư?” Thiên Lộc Tử nói với Hàn Phong Hàn Vũ.
Hàn Phong Hàn Vũ nghe vậy, hai con mắt lập tức tỏa sáng, đồng thời nhìn về phía Kỷ Ngọc Nhàn với ánh mắt kính nể. Thì ra bọn họ cho rằng Kỷ Ngọc Nhàn là cao thủ Thái Lý Phật, trực tiếp ném Trần Cương sang một bên.
“Các người giương mắt ếch nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi nở hoa hay sao?” Kỷ Ngọc Nhàn sờ sờ mặt mình, vô cùng khó hiểu.
“Nguyên lai em dâu là một cao thủ Thái Lý Phật, thật sự là bất ngờ, không hề thua kém mày râu a.” Hàn Phong Hàn Vũ rất chi là bội phục.
Thiên Lộc Tử dở khóc dở cười nói: “Hai người nói gì vậy, lão tứ mới là cao thủ Thái Lý Phật mà.”
“Lão tứ?”
Hàn Phong Hàn Vũ vô cùng xấu hổ, chỉ chỉ vào Trần Cương đang điên cuồng nốc rượu. Bọn hắn không cách nào tưởng tượng ra, với thân thể to như một con tinh tinh như vậy, làm sao có thể là cao thủ Thái Lý Phật cơ chứ?
Trần Cương rất không vui, cặp mắt trâu trợn trừng, bất mãn nói: “Hai người nhìn tôi như vậy là có ý gì? Tôi nói cho các người biết, năm đó toàn bộ trung học Quảng Đô không ai là đối thủ của tôi, bởi vì tôi dựa vào một thân công phu: Thái Lý Phật.”
“Cắt! Đó là bởi vì trừ cậu ra thì toàn bộ trung học Quảng Đô không một ai luyện võ.” Hàn Phong nói.
“Cậu làm sao biết?”
“…..”
Thiên Lộc Tử lựa chọn im lặng, gắp một con tôm cho vào chén của Kỷ Ngọc Nhàn, trong mắt cô nàng thoáng có chút phức tạp, gắp con tôm lên rồi chậm rãi thưởng thức.
Đột nhiên Thiên Lộc Tử nói: “Tốt rồi, không đùa nữa. Lão nhất lão nhị bởi vì có chút nguyên nhân đặc thù, cho nên cần phải luyện Thái Lý Phật, lão tứ xem xem có thể truyền thụ cho bọn họ vài chiêu.”
“Hả? Lão nhất lão nhị muốn học thái Lý Phật? Cái gì là nguyên nhân đặc thù?” Trần Cương cũng nghiêm chỉnh hỏi, trong lúc nói chuyện lại phát ra từng cơn bá khí.
Hàn Phong Hàn Vũ vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm nói: Đây mới là bộ mặt thật của lão tứ a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.