Đọc truyện Phong Lưu Chân Tiên – Chương 9: Tần Tuyết
Ngắm nhìn Huyết Ma kiếm, Dương Thiên lộ vẻ hài lòng, thanh ma kiếm này có thể dựa vào chém giết mà tăng cường sức mạnh, có tiềm lực rất lớn. Dương Thiên bây giờ thiếu khuyết chính là vũ khí, các món tiên bảo của hắn đều có uy lực quá lớn, không tiền để sử dụng tại địa cầu, ma kiềm vừa vặn đáp ứng.
Dương Thiên thi triển Ẩn Thân thuật, một đường phi hành đến quán bar Hải Nam lấy xe. Vừa đến gần xe, Dương Thiên phát hiện có hai người đang theo dõi hắn.
– Là người của Hổ ca sao? Tốt nhất là nên biết điều một chút, nếu không ta không ngại dạy dỗ các ngươi lần nữa.
Cũng không để trong lòng, Dương Thiên lập tức lái xe về nhà, hôm nay có quá nhiều việc đột xuất, hắn phải về để làm nhiệm vụ tháng ngày trong game. Nhìn Dương Thiên đi xa, một bóng đen vội rút điện thoại ra:
– Hổ ca, chiếc xe kia đúng là của hắn, có cần chúng ta theo dõi hắn không?
– Không cần, chỉ cần biết biển số xe ta sớm muộn cũng tìm ra hắn, để cho hắn thư thả thêm vài ngày nữa đi.
– Vâng, Hổ UjrrfHm ca.
Cách đó không xa, trong một cái bệnh viện, Hổ ca bỏ điện thoại xuống, ho khụ khụ mấy tiếng:
– Ta không cần biết ngươi là ai, chuyện hôm nay ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp mười lần.
Dương Thiên không biết những chuyện đó, dù có biết hắn cũng không quan tâm. Ghé dọc đường ăn nhẹ bữa tối, sau đó lập tức trở về nhà đăng nhập vào game. Mở khung chat lên:
– Tiểu Tinh Linh, mau giúp ta hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay đi.
– Ta không phải tiểu Tinh Linh, gọi ta là Tinh Linh mỹ nữ.
– Được rồi, Tinh Linh mỹ nữ, mau giúp ta, nhiệm vụ là giết 1000 con quái tại…
…
– Được rồi, đã xong, Đế Vương, ta đã xin được cha ta vài ngày nữa đến Thanh Lâm huyện chơi, đến lúc đó ngươi phải hảo hảo tiếp đón ta a.
– Tất nhiên rồi, ta cũng rất mong được gặp ngươi.
Trò chuyện thêm vài câu rồi tắt máy, Dương Thiên thầm nói:
– Không cần là mỹ nữ, chỉ cần đừng quá xấu là ta phải lạy tạ trời đất rồi.
Dương Thiên đã đọc rất nhiều câu chuyện quen nhau qua game, đến khi gặp gỡ thật sự thì chỉ có thể nói hai từ: “kinh khủng” khiến hắn có chút e ngại.
Sáng hôm sau, vừa bước vào cửa lớp thì Lý Bàn vội chạy lại với vẻ mặt mừng rỡ:
– Dương Thiên, ngươi cuối cùng cũng đến.
Nói xong vội kéo tay Dương Thiên vào một bàn cuối góc lớp. Dương Thiên mặt lập tức đen lại, thầm nghĩ: “Tên Lý Bàn này không phải có vấn đề về giới tính chứ?”. Ngồi vào chỗ, Lý Bàn mặt chuyển sang nghiêm túc:
– Dương Thiên, về chuyện hôm qua ta nói với ngươi, ngươi theo ta về gia tộc một chuyến.
– Lý gia? Nói rõ một chút là có chuyện gì đi.
Thở dài một hơi, Lý Bàn dường như là đang tưởng niệm lại những sự tình trước đây. Vẻ mặt đau khổ:
– Ta là người Lý gia, thế nhưng chỉ là con của thê thiếp nên địa vị trong gia tộc rất thấp. Lý gia là một gia tộc tu chân nên rất coi trọng linh căn, ta không có linh căn nên từ nhỏ không tu luyện được nên bị mọi người coi thường, bị đẩy ra ngoài học tập để kiếm tiền và tài nguyên phục vụ cho các tu chân giả trong gia tộc.
– Chuyện vốn cũng không có gì, ta cũng cảm thấy rất bình thường. Thế nhưng một năm trước, trong lần đại thọ của gia gia, ta đắc tội với con trai của đại bá, hắn là một Tu Chân giả, hơn nữa còn là thiên tài, địa vị trong gia tộc cao hơn ta rất nhiều. Mọi người vì muốn lấy lòng hắn nên hợp lực tìm cách trục xuất ta ra khỏi gia tộc.
– Ta nỗ lực học tập kĩ thuật Hacker nhằm trở về gia tộc nhưng Lý gia vốn chỉ xem trọng tu luyện, mọi thứ khác chỉ là việc phụ nhằm hỗ trợ tu luyện mà thôi.
– Vừa rồi phụ thân đã gọi ta về mừng thọ gia gia đồng thời nhận lỗi với tên kia nhằm quay lại gia tộc. Nhưng theo hiểu biết của ta về tên kia, chắc chắn hắn sẽ không đồng ỳ đồng thời còn sĩ nhục ta một phen.
– Ta biết ngươi là một Tu Chân giả, hơn nữa còn là rất lợi hại Tu Chân giả, nếu nhu Lý Gia biết ta có quan hệ tốt với một cái lợi hại Tu Chân giả, ta có thể thuận lợi trở về gia tộc.
Dương Thiên không ngờ chuyện của Lý Bàn lại phiền phức như vậy. Hắn vốn tưởng chỉ cần giúp tên này đánh một tên vô lại nào đó là xong, không ngờ còn phải theo hắn trở về gia tộc. Có điều nhìn gương mặt đáng thương của Lý Bàn, Dương Thiên cũng không tiện từ chối.
– Được rồi, ta đáp ứng ngươi một lần, có điều chuyện này rất phiền phức.
Lý Bàn vội đáp:
– Chỉ cần ngươi giúp ta, bất cứ chuyện gì ta cũng đáp ứng.
– Không cần, chỉ cần ngươi đáp ứng chuyện hôm qua ngươi hứa là được rồi.
Lý Bàn thở dài một hơi, hắn sợ Dương Thiên yêu cầu một thứ gì quá khó khăn. Ánh mắt nhìn Dương Thiên có chút tò mò, thầm nghĩ: “Không phải Tu Chân giả chỉ một lòng tu luyện hay sao? Sao hắn chỉ một lòng muốn tán gái vậy?”. Nghĩ vậy nhưng Lý Bàn cũng không hỏi thêm. Vỗ ngực trả lời:
– Yên tâm, không vấn đề gì.
Tan học, Dương Thiên ăn trưa xong liền về nhà ngủ một giấc. Khoảng 3h chiều, Dương Thiên liền chạy đến bệnh viện Hoàn Vũ. Tia linh khí hắn để lại trong cơ thể Tần Tuyết đã biến mất, cái này cũng do Dương Thiên bất cẩn, hắn quyết định lần sau sẽ để lại trên người nàng một đạo ấn kí. Dùng thần thức quét qua toàn bộ bệnh viện, cuối cùng phát hiện Tần Tuyết đang ở trong khu dưỡng bệnh, Tần Tuyết hiện tại mặc một bộ váy trắng, đang ngồi trên một chiếc xe lăn trước một vườn hoa, vẻ mặt u buồn.
Xác định được vị trí, Dương Thiên liền tiến vào, lập tức có hai đạo ánh mắt tập trung lên người hắn. Dương Thiên cảm thấy rất là, cả một khu dưỡng bệnh lớn như vậy chỉ có Tần Tuyết một người cùng hai người lén lút quan sát nàng. Dương Thiên không cảm giác được sát khí của hai người, xem ra là đang bảo hộ Tần Tuyết. Dương Thiên cũng không muốn có người làm phiền, phất nhẹ tay, hai người lập tức lăn ra bất tỉnh.
Bước lại gần Tần Tuyết, ho nhẹ một tiếng. Nghe thấy có tiếng động, Tần Tuyết vội quay lại, vẻ mặt có chút hoảng sợ:
– Ngươi là ai?
– Ta chỉ là đến bệnh viện có chút chuyện, hiện tại bị lạc đường, ngươi có thể chỉ ta lối ra sao?
Bệnh viện Hoàn Vũ là bệnh viện lớn nhất tỉnh, diện tích rất lớn nên cái cớ này cũng khá hợp lí. Tần Tuyết nhìn Dương Thiên vẻ mặt vô tội, cũng hơi buôn lỏng. Để tránh ảnh hưởng đến tâm lí của nàng, phụ thân nàng đã yêu cầu bệnh viện không nói lý do Tần Tuyết trúng độc mà chỉ xem đó là trùng hợp. Tần Tuyết mỉm cười:
– Ta cũng là vừa đến hôm qua, cũng không phải rất rành đường.
Thấy mọi chuyện diễn ra đúng kịch bản, Dương Thiên liền nói:
– Không sao. Ta đã gọi cho một người bạn. Một lát nữa hắn sẽ đến. Vậy ta ngồi đây đợi một lát được chứ?
Tần Tuyết cũng không tiện từ chối. Thấy Tần Tuyết đáp ứng, Dương Thiên liền vui vẻ ngồi xuống.
– Ngươi tại sao lại ở đây một mình? Vừa rồi ta đi quanh đây cũng không gặp người nào cả?
Tần Tuyết sắc mặt liền trầm xuống, hai mắt nổi lên hai giọt lệ.
– Ngươi làm sao vậy? Nếu ta có nói sai điều gì thì mông ngươi tha lỗi.
– Không có gì. Cha ta đã thuê toàn bộ khu dưỡng bệnh này để ta được thoải mái ở một mình.
Dương Thiên nhìn Tần Tuyết vẻ mặt đau khổ, liền muốn chữa trị cho nàng, bất quá vẫn nhìn lại được, dù sao thì dục tốc bất đạt. Vội vã liền không có ăn.
– Nhưng ở một mình rất nhàm chán, nếu ngươi có chuyện gì buồn thì nên có người cùng chia sẽ. Ngươi có thể nói với ta, dù sao ta với ngươi cũng không quen biết, ngươi không cần phải ngại.
– Ngươi thật muốn nghe ta chuyện của ta sao?
– Dĩ nhiên, mỹ nữ kể chuyện, nam nhân nào mà không muốn nghe cơ chứ.
Tần Tuyết liền cười khúc khích, nói chuyện với người này khiến nàng rất thoải mái. Nói chuyện một lúc liền quên thời gian, nhìn lại thì đã hơn 6h. Dương Thiên đứng lên:
– Xem ra tên kia có việc đột xuất gì rồi, cũng đã muộn, ta tự mình tìm đường về vậy. Mỹ nữ, tạm biệt.
Có chút không nỡ, Tần Tuyết nói:
– Tạm biệt.
Quay đầu bước đi vài bước, Dương Thiên liền quay đầu lại:
– Mỹ nữ, quên mất chưa hỏi tên của ngươi.
– Ta là Tần Tuyết.
– Tần Tuyết, tên rất hay. Ta gọi là Dương Thiên. Mai ta lại đến thăm ngươi.
Nói xong, không đợi Tần Tuyết trả lời liền chạy vội đi. Tần Tuyết nhìn theo bóng người, lẩm bẩm:
– Ngày mai ngươi lại đến sao?