Đọc truyện Phong Lưu Chân Tiên – Chương 636: Đại Tông Chủ An Thiên Dật
Lão giả đánh giá Dương Thiên rất cao. Tuy nhiên, hắn không thể đặt toàn bộ hi vọng lên người Dương Thiên. U Hải Ma Lan đối với hắn vô cùng trọng yếu, thêm một người sẽ có thêm một phần cơ hội. Dương Thiên cũng không tỏ ra bất ngờ:
– Vậy chúng ta mau đi thôi.
Lão giả dùng linh lực cuốn lấy Dương Thiên, hai người biến mất khỏi căn phòng, vài giây sau liền xuất hiện tại một căn phòng khác rất lớn. Chính giữa căn phòng này có bày một chiếc dược đỉnh cao hơn 10 mét, từng luồng khí màu đen tỏa ra từ những cái lỗ bên trên dược đỉnh. Chung quanh dược định là một đám bồ đoàn được xếp thành hình tròn, có 3 người đang ngồi trên đó, hấp thu khí màu đen do dược đỉnh phát ra để tu luyện.
Vừa nhìn thấy lão giả, cả đám người đồng loạt dừng việc tu luyện, cúi đầu nói:
– Đại Tông Chủ.
Lão giả phất tay, đi lại chiếc ghế ở vị trí cao nhất ngồi xuống, nhàn nhạt nói:
– Đây là người cuối cùng. Các ngươi tự làm quen với nhau. Lần này tiến vào động phủ Thái Âm Lão Nhân nhất định phải phối hợp cho tốt. Sau khi các ngươi quay lại, có thành công đạt được truyền thừa hay không ta cũng sẽ trọng thưởng.
Lời nói này chủ yếu là để cổ vũ bọn hắn, mức độ đáng tin không quá cao. Hơn nữa, cái gọi là hợp tác chẳng qua chỉ là lúc đầu. Vào giây phút quyết định, nếu có cơ hội bọn hắn sẽ không do dự ra tay hạ sát người đang đứng bên cạnh mình. Dù sao truyền thừa chỉ có một, bớt một người là bớt một đối thủ tranh giành. Ma đạo tàn khốc, không ai ngu ngốc đi nương tay với đối thủ của mình. Tất nhiên, Dương Thiên không tính, hắn không xem đám Trúc Cơ kỳ trước mặt này là đối thủ. Nếu như khi đó tâm trạng của Dương Thiên tốt, ra tay cứu bọn hắn một mạng cũng không có vấn đề gì. Nếu kẻ nào có ý đồ với hắn, cứ trực tiếp giết đi là được.
Bốn người lần lượt tự giới thiệu. Ngoại trừ Dương Thiên, còn lại là hai nam một nữ. Một người tên là Trọng Phu, một người tên là Trọng Hiếu. Hai người từ dáng người đến khuôn mặt đều giống nhau như đúc, là hai huynh đệ sinh đôi. Bọn hắn nói mình am hiểu thuật hợp công, còn cụ thể thế nào thì không nói rõ. Nữ nhân gương mặt phổ thông gọi là Phương Phương, trên người phát ra một loại khí chất mê hoặc người khác. Đây không phải do nàng cố ý mà là do môn Mị Thuật nàng tu luyện vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ, dẫn đến việc không khống chế hoàn toàn được. Sở trường của nàng là tốc độ cùng Mị Thuật. Dương Thiên cũng không nói quá nhiều, chỉ tự nhận bản thân có vài món pháp bảo cùng pháp thuật lợi hại. Lời này có nói cũng như không, những người còn lại cũng chẳng mấy bận tâm. Dù sao trong nội tâm mỗi người đều xem người còn lại là đối thủ, đương nhiên sẽ không đem bí mật nói cho đối thủ biết.
Đợi bọn hắn giới thiệu xong, lão giả mới lấy từ trong không gian giới chỉ ra một đống đồ đặt trước mặt mỗi người rồi chậm rãi giải thích:
– Đây là đan dược chữa thương cùng khôi phục linh lực cấp tốc do chính tay ta luyện chế. Trong thời gian ngắn có thể áp chế thương thế, khôi phục linh lực mà không để lại di chứng nào. Còn trong mỗi chiếc hộp ngọc kia là pháp bảo ta chuẩn bị riêng cho mỗi người dựa trên công pháp cùng pháp thuật tu luyện. Riêng Dương Thiên, ta không rõ ngươi tu luyện công pháp cùng pháp thuật như thế nào, cho nên đã chọn một món thiên hướng phòng thủ, không có vấn đề gì chứ?
Dương Thiên cười nói:
– Ta đúng là đang thiếu một món pháp bảo phòng ngự, thứ này vừa hay lại phù hợp.
– Vậy thì tốt.
Mỗi người nhận lấy phần của mình. Pháp bảo của hai huynh đệ Trọng Phu cùng Trọng Hiếu lần lượt là một cái phủ cùng một cây búa. Mỗi thứ đều dài gần hai mét, chất liệu cứng rắn nhìn qua liền cảm thấy khá nặng. Của Phương Phương là một cái lư hương, bên trong có sẵn một đống đan dược màu đen không rõ là thứ gì. Còn về phần Dương Thiên là một cái tấm bát quái thuẫn cỡ bàn tay, mỗi cạnh có đính kèm một cái thuẫn nhỏ bằng đầu ngón tay. Tám tấm thuẫn nhỏ có tác dụng chia sẽ công kích, tán đi lực đạo. Đây là một dạng pháp bảo khá hiếm gặp, xem ra lão giả cũng đã tiêu tốn không ít tâm tư chuẩn bị. Hắn càng chuẩn bị kỹ càng nói rõ U Hải Ma Lan quan trọng đến bậc nào. Chỉ cần lão giả thành công đạt đến Hợp Thể kỳ, một chiếc ghế trưởng lão tại Ma Thần Cung đang đợi chờ hắn, tiền đồ vô lượng.
Tất cả đều có được thứ phù hợp với mình. Lão giả tiếp tục ném cho bọn hắn mỗi người một cái ngọc giản:
– Bên trong có ghi lại kinh nghiệm của những đệ tử đi trước. Tuy rằng thử thách mỗi lần động phủ mở ra đều khác nhau, nhưng cũng có tác dụng tham khảo. Được rồi, các ngươi ở lại đây tranh thủ tu luyện thêm vài ngày, ta cần ra ngoài chuẩn bị một số chuyện. Khi nào động phủ mở ra sẽ quay lại đưa các ngươi đi.
Lão giả rời đi, bốn người lại phân biệt chia ra ba góc quanh dược đỉnh tu luyện. Trừ hai huynh đệ song sinh thân cận, Dương Thiên cùng Phương Phương đều chọn một vị trí cách xa đối phương.
Dương Thiên tất nhiên không cần tu luyện, hắn tập trung nghiên cứu tấm thuẫn lão giả đưa cho. Dựa theo lực phòng ngự, thứ này có thể chống đỡ được công kích của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Cho dù là Kim Đan trung kỳ cũng chịu được khoảng 3 đến 4 công kích tùy cường độ. Tiền đề là ngươi cung cấp đủ linh lực cho nó. Trúc Cơ hậu kỳ đoán chừng chỉ sau 4, 5 lần công kích của Kim Đan sơ kỳ liền cạn kiệt linh lực.
Tính toán một chút, trong điều kiện Dương Thiên chỉ dùng tu vị Trúc Cơ hậu kỳ, pháp bảo là tấm thuẫn này, chuỗi hạt đầu lâu cùng ác quỷ Kim Đan sơ kỳ, muốn đối đầu với Kim Đan trung kỳ cũng không quá khó khăn. Động phủ Thái âm đ*o Nhân là thứ mà tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng thèm muốn, bọn hắn tất nhiên cũng sẽ cử tinh anh của môn phái đến cướp đoạt. Với chiến lực của đám người này, có những kẻ có năng lực vượt cấp khiêu chiến cũng là chuyện rất bình thường. Cho nên, nếu vô tình chạm trán với vài tên thiên tài cũng có chút phiền phức. Dù sao Dương Thiên cũng không có ý định sử dụng thực lực vượt quá Trúc Cơ hậu kỳ, làm như vậy mọi chuyện sẽ không còn gì thú vị.
Để chắc chắn, hắn quyết định đến Tàng Bảo Các đổi lấy vài món pháp bảo Trúc Cơ, Kim Đan có tính đột phá. Loại pháp bảo cấp thấp này Dương Thiên có lục khắp không gian giới chỉ cũng không có, đành phải tốn công đến đó tìm kiếm. Có điều, muốn đổi pháp bảo cần có điểm cống hiến. Thời gian còn lại vài ngày, tranh thủ làm vài nhiệm vụ đơn giản hẳn là không có vấn đề gì.
Nơi lão giả đưa đám người Dương Thiên đến là một trong năm cung điện lớn nằm ở phía cuối U Linh Tông. Qua trao đổi thông tin với ba người kia, Dương Thiên biết được lão giả gọi là An Thiên Dật, Đại Tông Chủ của U Linh Tông. Khác với tông môn thông thường, mỗi khi tu vị đạt đến Phân Thần kỳ sẽ trở thành tông chủ của U Linh Tông. Cứ cách một đoạn thời gian, những vị tông chủ này sẽ âm thầm tổ chức một trận quyết đấu để phân chia lại vị trí. Vị trí càng cao, quyền lực cùng tài nguyên nắm giữ càng lớn. An Thiên Dật tu vị Phân Thần hậu kỳ đỉnh phong, là người có niên kỷ lớn nhất trong 5 vị tông chủ, cũng là người mạnh nhất, luôn ngồi vững tại vị trí Đại Tông Chủ.
Lần trước, Dương Thiên còn chưa hiểu hết về lời hứa hẹn để hắn trở thành tông chủ U Linh Tông của An Thiên Dật. Hiện tại nhớ lại, lời đề nghị của tên kia đối với đệ tử mới thật sự quá mê người. Đạt đến Phân Thần mới có được chức vị tông chủ. Đối với đệ tử mới, Phân Thần kỳ là đại năng cao vời vợi không thể với tới. An Thiên Dật lấy nó làm mồi câu, khó trách ba người kia không tiếc tính mạng mà tham gia.
An Thiên Dật sắp xếp cho bọn hắn ở trong cung điện của mình là tránh cho những vị cung chủ khác phát hiện. Tuy cùng một tông môn, ngấm ngầm tranh đấu lẫn nhau là khó tránh khỏi. Thậm chí việc mỗi người âm thầm chiêu mộ người tham dự tranh đoạt truyền thừa cũng không phải là không thể xảy ra. Quanh cung điện của An Thiên Dật bày bố rất nhiều cấm chế, trận pháp, nội bất xuất ngoại bất nhập. Chỉ là muốn ngăn cản Dương Thiên thì còn kém nhiều lắm.
Lặng lẽ rời khỏi cung điện, trước tiên Dương Thiên thay đổi dung mạo cùng khí tức, sau đó đi đến Tàng Thư Lâu. Hắn cần xem trước vài món pháp bảo, chọn ra những thứ phù hợp cùng điểm cống hiến cần phải trả rồi mới đến Nhiệm Vụ Đường nhận lấy nhiệm vụ tương ứng.