Đọc truyện Phong Lưu Chân Tiên – Chương 320: Dự đoán
Dương Thiên quay lại, giả vờ ngạc nhiên đáp:
– Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?
Diệp Vấn Thiên tức giận quát:
– Chuyện đã đến nước này ngươi còn nói là không liên quan đến mình. Từ Thanh tiền bối đã chết, chờ khi Huyết Thần ổn định lại lực lượng, hắn sẽ tiến hành đại chiến một lần nữa. Đến khi đó, không bao nhiêu người sẽ phải hi sinh vô ích. Ngươi nhẫn tâm nhìn thấy chuyện đó hay sao?
Dương Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của Diệp Vấn Thiên:
– Ngươi có biết tại sao khi nãy Huyết Thần bỏ đi thay vì tấn công các ngươi hay không?
Tâm trạng đang xúc động, Diệp Vấn Thiên theo quán tính nói:
– Là vì trưởng lão của Ma môn đều bị trọng thương, hắn không dám…
Dương Thiên trực tiếp đưa tay cắt ngang, có chút thất vọng nói:
– Ngươi dù sao cũng là trưởng lão của Ám tổ, đứng đằng sau chỉ đạo một quốc gia. Tại sao lại suy nghĩ nông cạn như vậy?
Diệp Vấn Thiên khựng lại, ổn định tinh thần, suy nghĩ vài phút rồi chợt nói:
– Lẽ nào là vì ngươi?
Dương Thiên gật đầu:
– Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao. Hắn e ngại ta nên không dám động thủ. Mặc dù ta đã nói sẽ không tham dự.
– Ý của ngươi là?
Dương Thiên ngán ngẩm lắc đầu:
– Huyết Thần vốn là kẻ đa nghi. Hắn không dám khẳng định vào giây phút mấu chốt ta có ra tay hay không. Quan trọng hơn là, hắn không nắm chắc sẽ đánh thắng được ta. Vậy nên ta tin chắc, trong thời gian tiếp theo, Huyết Thần sẽ tìm mọi cách để tránh đụng độ với ta. Ngươi nói, hắn sẽ làm thế nào?
Diệp Vấn Thiên cùng tứ đại thế lực đồng thanh:
– Ẩn Thế đại lục.
Dương Thiên hài lòng, gật đầu:
– Không sai. Thứ nhất, Ẩn Thế đại lục bị ngăn cách với ngoại giới. Có làm gì trong đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài. Thứ hai, tài nguyên tu luyện, công pháp, pháp bảo, thậm chí kẻ thù của Huyết Thần đều ở nơi đóm. Hắn chắc chắn sẽ muốn giải quyết những thứ đó trước khi đối đầu với ta.
– Vậy bọn ta phải làm thế nào?
– Rất đơn giản. Huyết Thần cần một thời gian để ổn định lại lực lượng. Các ngươi mau chóng trở về sắp xếp vụ sự trong tông môn, đưa bọn họ ra bên ngoài ẩn trốn. Đúng rồi, còn có các tiểu môn phái tại thế tục, bọn hắn cũng có thể trở thành mục tiêu của Huyết Thần. Tên kia tu luyện nhờ hấp thu máu huyết, linh hồn, chắc hẳn sẽ không bỏ qua bọn họ.
Diệp Vấn Thiên lo lắng nói:
– Nhưng trốn tránh mãi cũng không phải là cách. Với thực lực của hắn, sớm muộn cũng sẽ chiếm được Ẩn Thế đại lục. Đến khi đó, thế tục cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Thiên thở dài, nhìn lên trời cao, giọng nói mang theo chút nhớ nhung:
– Ta đã hứa với một người sẽ để Huyết Thần lại cho nàng.
Ánh mắt Dương Thiên đột nhiên trở nên quyết liệt:
– Các ngươi chỉ cần kiên trì trong vòng hai tháng. Nếu nàng vẫn không kịp trở về, chính tay ta sẽ tiêu diệt tên Huyết Thần kia.
Nghe được câu nói của Dương Thiên, năm người mừng rỡ như điên. Cuối cùng hắn cũng cho bọn họ một câu trả lời vừa ý.
– Những lời ngươi nói đều là thật?
Dương Thiên bất mãn đáp:
– Ta đã bao giờ lừa các ngươi chuyện gì chưa?
Năm người sợ hắn nổi giận, vội nói:
– Không có, những gì ngươi nói bọn ta vẫn luôn tin tưởng, không dám mảy may nghi ngờ.
– Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Các QPPN2od ngươi trở về chữa trị cho đám ngươi kia. Nhớ nhắc với bọn hắn, ăn có thể ăn bậy, nhưng tuyệt đối không thể nói bậy.
Dương Thiên nhìn xuống đám người đang nằm rên rỉ dưới tấm thảm, lạnh giọng nói một câu rồi biến mất. Đối với chuyện Dương Thiên đến đi tùy ý, năm người cũng đã thấy mãi thành quen. Bạch Dạ nhìn về phía ba người kia, lên tiếng thăm dò:
– Các ngươi dự định thế nào?
Long Ẩn nghiêm túc nói:
– Trở về lo liệu mọi việc, đem tất cả người trong môn phái bỏ trốn.
Gia chủ Nam Cung gia nói:
– Ngươi tin lời của hắn, lỡ như có gì sai xót…
Long Ẩn lắc đầu:
– Không muốn tin cũng phải tin. Huyết Thần đã mạnh đến mức độ này, ngay cả Từ Thanh tiền bối cũng bị hắn luyện hóa. Lúc này, Dương Thiên là hi vọng duy nhất của chúng ta. Nam Cung Chấn, nếu ngươi có chủ ý gì hay hơn thì cứ nói ra, ta xin rửa tai lắng nghe.
Nam Cung Chấn vẫn do dự không quyết:
– Các ngươi nghĩ Dương Thiên có thể đánh bại Huyết Thần hay không?
Diệp Vấn Thiên vội nói:
– Chỉ cần Dương Thiên ra tay, Huyết Thần chỉ có một con đường chết.
Bạch Dạ hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Vấn Thiên:
– Vấn Thiên, trong tất cả chúng ta, ngươi là người tiếp xúc với Dương Thiên sớm nhất, cũng là kẻ có quan hệ tốt nhất với hắn. Ngươi đã dám khẳng định như vậy, hẳn là đã biết được bí mật gì đó.
Diệp Vấn Thiên do dự một chút rồi quyết định nói ra:
– Hội trưởng, ngươi nhìn xem cơ thể ta có gì đặc biệt?
Bốn người nghe vậy liền chăm chú nhìn vào Diệp Vấn Thiên. Âu Phong nhanh chóng phát hiện ra điểm không đúng:
– Ngươi không bị bất kỳ vết thương nào, ngay đến quần áo cũng không bị bẩn.
Ba người còn lại lập tức chú ý đến điểm này. Bạch Dạ kiểm tra một lát rồi kinh ngạc hỏi:
– Không đúng, ngươi chỉ là Kim Đan sơ kỳ, tại sao có thể tự bảo vệ tốt như vậy? Lẽ nào từ đầu đến cuối ngươi chỉ trốn ở phía sau mà không tham gia tấn công?
Khó trách Bạch Dạ nghi ngờ. Đại chiến nổ ra, Ma môn một lòng kéo dài trận chiến chờ Huyết Thần xuất quan, nhưng với bản tính tàn bạo, bọn hắn ra tay rất độc ác. Rất nhiều Kim Đan kỳ của cả hai bên đã ngã xuống trong trận chiến này. Bốn người bọn họ tu vị cao nhất, tuy không có thương thế gì nghiêm trọng nhưng khó tránh khỏi chút tổn thương bên ngoài, quần áo cháy xén vài chỗ.
Diệp Vấn Thiên tu vị chỉ có Kim Đan trung kỳ, còn sống đã là rất may mắn. Đằng này hắn lại hoàn hảo vô khuyết, rất đáng ngờ.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của bốn người, Diệp Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, lấy từ trong người ra một tấm khiên màu đen, nứt nẻ khắp nơi. Chính giữa còn có một vứt nứt lớn, kéo dài gần hết bề mặt.
– Đây là pháp bảo phòng ngự Dương Thiên đưa cho ta. Nhờ có nó ta mới có thể bình an trong trận chiến này.
Bạch Dạ dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay đoạt lấy. Tấm khiên vốn đang nằm yên trên tay Diệp Vấn Thiên liền phát ra một vòng sáng lớn. Bốn người ở cự ly gần bị vòng sáng đánh trúng, đẩy lùi về phía sau hơn 50 mét. Diệp Vấn Thiên cười cười:
– Pháp bảo này ta đã nhận chủ, các ngươi không thể động vào. Nếu không nó sẽ tự động kích hoạt trận pháp phòng ngự được khắc bên trên.
Bốn người bay trở lại gần, đánh giá chiếc khiên. Âu Phong lên tiếng:
– Pháp bảo này quả thực rất lợi hại. Bất quá nó cũng chuyện Dương Thiên có năng lực đánh bại Huyết Thần thì có liên quan gì? Bọn ta đều biết Dương Thiên sở hữu rất nhiều pháp bảo cực mạnh a.
Diệp Vấn Thiên giải thích:
– Các ngươi mới nhìn thấy vẻ bề ngoài mà thôi. Vừa rồi là công năng tự động phòng ngự. Trong trận chiến khi nãy, ta cũng chưa một lần kích hoạt nó, tất cả đều là do nó tự động ngăn cản đòn tấn công. Theo dự đoán của ta nếu dùng linh lực kích hoạt, hoàn toàn có năng lực ngăn cản công kích của Huyết Thần.
Câu nói của Diệp Vấn Thiên khiến bốn người há hốc mồm, mãi một lúc sau Âu Phong mới trầm giọng hỏi:
– Vấn Thiên, ngươi chắc chắn?
Diệp Vấn Thiên lắc đầu:
– Không chắc, từ trước đến này chưa có ai khiến ta phải sử dụng đến nâng lực phòng ngự mạnh nhất của nó.
Bốn người méo mặt, rõ ràng ngươi vừa mở miệng tuyên bố hùng hồn, lúc này lại nói không chắc. Bạch Dạ thở ra một hơi:
– Vậy cũng không thể nói lên điều gì. Đây có thể là pháp bảo Dương Thiên được gia tộc của hắn truyền lại. Những vết nứt trên khiên chắc là do các trận chiến từ hàng ngàn năm trước lưu lại. Ta nghĩ…
Diệp Vấn Thiên cắt lời:
– Ta còn chưa nói hết. Công năng phòng ngự của nó tạm thời không nói đến. Quan trọng hơn là, chiếc khiên này là do chính tay Dương Thiên luyện chế ở ngay trước mặt ta chỉ trong vòng vài phút đồng hồ. Dấu vết xấu xí trên khiên là do hắn cố tình để lại, không phải là bị Tu Chân Giả Ma môn đánh vỡ.
– Ngươi vừa nói gì!!!
/