Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 92


Bạn đang đọc Phòng Livestream Địa Ngục – Chương 92


“Không phải ông thì có thể là ai! Hôm qua tôi ở trong ngõ nhà ông gọi cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng ông đâu.

Hôm nay ông lại tự mình chạy tới, chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi!”
“Dựa vào một mình tôi thực sự năng lực có hạn, cho nên hôm qua tôi ra ngoài tìm sư huynh.


“Tìm thấy rồi sao?”
“Chưa.


“Bà nội ông, chưa còn dám bình tĩnh nói với tôi như vậy, bỏ tay ra! Tôi phải quyết đấu với ông!”
Lưu mù đang chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhìn thấy Tiểu Phượng mặc đồ cưới đi vào trong phòng, sắc mặt ông ta biến đổi, đòn gánh chắn ngang trước ngực, bảo vệ tôi sau lưng.

“Lệ quỷ phương nào quấy phá! Ban ngày ban mặt cũng dám hiện hình?”
“Hiện mẹ ông á, cô ấy là nhân viên phục vụ tôi mời, ông buông tay cho tôi!” Thật không dễ dàng gì giằng ra được trói buộc, tôi giải thích lai lịch của Tiểu Phượng với Lưu mù, nghe xong, ông ta cau chặt mày, nửa ngày không lên tiếng.

“Tôi nói anh hai à, tiệm này không phải anh phá, vậy có thể là ai làm?”

Lưu mù bóp ngón tay, chính vào lúc tôi cho rằng ông ta muốn buông ra, thì tên lừa đảo này chỉ vào camera giám sát bên ngoài: “Tự mình xem.


Điều chỉnh camera giám sát, hai ba giờ sáng hôm qua, một tên ngồi xe van đến cửa tiệm tôi, cầm gậy, không nói hai lời liền đập phá.

Mặc dù biển số xe bị che, nhưng lại không che mặt, một tên lưu manh trong số đó trước ngực xăm hình bò cạp, đập phá xong, còn dựng ngón tay thối với camera.

“Hống hách như vậy?” Gần đây quả thực đắc tội không ít người, nhất thời tôi cũng không thể xác định thân phận của họ.

Tiểu Phượng vội thu dọn trong phòng, nhìn màn hình camera giám sát xong thì tràn đầy lo âu nói: “Nếu không báo cảnh sát đi.


“Báo cảnh sát?” Dù chúng bị bắt thì cùng lắm ở một hai tuần liền có thể ra ngoài, kiểu trừng phạt không đau không ngứa này sao có thể giải mối hận trong lòng tôi?
“Chuyện này tự tôi tra, mặc kệ sau lưng hắn có ai chống lưng, dám phá tiệm của tôi, nhất định phải cho hắn đẹp mặt.

” Thô bạo sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, tình huống tôi bây giờ căn bản thuộc về trạng thái liều mạng.


Thu dọn đồ đạc trong tiệm xong đã là buổi trưa, tôi và Tiểu Phượng rửa ráy rồi thay quần áo bình thường, gọi Lưu mù cùng ra ngoài ăn cơm.

Ăn uống no say, Lưu mù không nói lời nào, cho tới khi ông ta nhìn thấy Tiểu Phượng đã say gục, mới dùng tay chấm nước viết lên bàn: “Hai người có chuyện giường chiếu chưa?”
Tôi vừa nhìn liền sững sốt: “Lão Lưu, tôi giống loại người không chịu nỗi khảo nghiệm đó sao? Cô ấy không nhà để về, tôi tạm thời thu nhận, chúng tôi là quan hệ bạn bè thuần khiết.


“Cô ấy bản mệnh Hồng Loan, lại bị lệ quỷ quấn thân, một thi hai mạng, là yêu quái sống! Không thể trêu chọc, mau tống đi, tống càng xa càng tốt!” Ngón tay Lưu mù vẩy động, viết từng chữ một.

Sau khi tôi nhìn thấy, không nghĩ nhiều: “Ông uống say rồi đi?”
Nếu hôm qua không có Tiểu Phượng, tôi đã chết rồi, dù lấy mạng đền mạng tôi cũng không thể bạc đãi cô ta.

“Nghiệp chướng dây dưa, nhân quả không ngừng, cậu sẽ càng chìm càng sâu, đến cùng chỉ có hai con đường có thể đi.

” Lưu mù đứng dậy, mấy chữ cuối cùng là dùng rượu viết: “Hoặc lấy cô ta, hoặc giết cô ta!”
“Ông thật sự say rồi, tôi sẽ không lấy cô ấy, càng không giết cô ấy.

” Gắp đũa thức ăn, tôi nói vô cùng khẳng định.

Lưu mù vốn còn muốn viết gì đó, nhưng nghe giọng điệu kiên định của tôi, thở dài một tiếng: “Bỏ đi, đều là số trời định sẵn, sức người khó thay đổi.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.