Bạn đang đọc Phòng Livestream Địa Ngục – Chương 16
“Chờ đã!” Trong nháy mắt Nhị Cẩu ôm cái hộp lên, tôi nhìn thấy một lá bùa không giống như bình thường.
Lá bùa này được dán ở dưới đáy hộp, bởi vì quá cũ, màu sắc vàng khè gần như hòa làm một thể với cái hộp.
“Anh Lãng, cái hộp gỗ này là do tổ tiên của Lưu mù để lại, anh đừng có ý đồ với nó, nếu không thì Lưu mù sẽ liều mạng với em.
” Nhị Cẩu sờ thạch cao ở trên tay: “Ông già đó vẫn có bản lĩnh lắm…”
Nghe Nhị Cẩu nói như vậy, tôi càng cảm thấy cái hộp này có điểm lạ thường.
Cũng đúng thôi, cái hộp nhìn rất cũ, đặt trước mặt mình mà lại không ngửi thấy mùi gỗ mục nát, ngược lại còn mang theo một loại mùi vị nói không nên lời.
“Cậu có thể lấy cái hộp đi, nhưng mà tôi nhất định phải giữ lá bùa này lại.
” Đi vào trong phòng, đeo găng tay được sử dụng một lần dùng để khám nghiệm tử thi, cẩn thận tháo lá bùa được ép dưới đáy hộp ra.
Nó mỏng hơn trong tưởng tượng, không nhìn ra được chữ gì hết, nhưng mà nó bền hơn những tờ giấy bình thường.
“Anh Lãng, ở trên đó viết gì vậy?”
“Nếu như tôi có thể hiểu, tôi còn có thể ở đây mà bán mấy món đồ người lớn này à?”
Hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mấy chữ viết rồng bay phượng múa trên lá bùa, biết là chữ hán, nhưng mà lại không hiểu nghĩa.
Nói ra thì cũng kỳ lạ, vừa lấy lá bùa này ra, trong hộp gỗ xoan đào bốc ra một mùi khó chịu.
Tôi thấy không ổn lắm, nhét cho Nhị Cẩu một trăm năm mươi nghìn, rồi kêu cậu ấy trả lại cái hộp càng nhanh càng tốt.
Đợi đến khi trời tối, chuẩn bị vũ khí đầy đủ, yên lặng ngồi ở bên cạnh bàn, im lặng nhìn đồng hồ treo tường.
Kim đồng hồ vừa tới 8 giờ tối, màn hình điện thoại di động sáng lên.
Không có tiếng chuông, không có rung, không có bất cứ nhắc nhở gì hết, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, rồi tiếp theo đó là số điện thoại lạ gọi vào.
“A lô…” Thân máy lạnh buốt dán ở bên tai, trong loa chỉ có tiếng khóc nức nở của phụ nữ: “Cô tìm ai?”
Tiếng khóc chậm rãi dừng lại, nhưng mà cảm giác kinh khủng dần dần ùa đến, giống như là người phụ nữ ở bên kia bước ra từ trong điện thoại, ghé vào đầu vai của tôi.
“Tôi muốn tìm một người.
” Trong giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào hết, lạnh lẽo giống như một bia mộ đơn độc trong bãi tha ma.
“Thật ngại quá, cửa hàng chỉ bán vật phẩm người lớn, nếu như cô thật sự có nhu cầu thì có thể kết bạn zalo với tôi…” Tôi run rẩy sắp xếp lại từ ngữ, trên thực tế, ngay cả chính tôi cũng không biết là mình đang nói cái gì.
“Giúp tôi tìm một người, mấy năm trước anh ta giấu tôi dưới sàn nhà, trong vách tường, còn có phía sau bể tắm ở nhà vệ sinh.
Tìm anh ta, tìm anh ta đi.
” Âm thanh dừng lại, điện thoại cúp máy, chỉ để lại cho tôi vô số phỏng đoán.
“Cái này là bị phanh thây hả?” Rùng mình một cái, cùng lúc đó, trong hộp thư lại có thêm một tin nhắn.
“Đêm đã khuya, dục vọng tối tăm sắp bùng nổ, nhấc điện thoại trong phòng khách, trả lời câu hỏi mập mờ, thật ra thì cô ta đang ở cửa trừng to đôi mắt đỏ ngầu chờ cậu kêu cô ta bước vào…”
“Nhiệm vụ livestream: nửa đêm vào trong phòng 203 của nhà nghỉ An Tâm, sống đến khi mặt trời mọc.
”
Nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động, tôi không còn bất cứ may mắn nào nữa, tôi biết chỗ mình cần phải thực hiện nhiệm vụ ở đâu.
Ba tháng trước, trong quán trọ nhỏ ở vùng ngoại ô ấy đã xảy ra ra một vụ án giết người, người chết là nam, hiện trường vô cùng quỷ dị.
Nhồi máu cơ tim là nguyên nhân tử vong được pháp y xác định, nhưng mà một người đang sống sờ sờ êm đẹp sao lại đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, không có người nào có thể nói rõ ràng.
Tôi tìm lại tờ báo ngày hôm đó xem, lướt qua một hồi rồi nhét vào trong túi, cầm lấy dụng cụ xong, vội vàng đi ra ngoài.
.