Đọc truyện Phong Khí Quan Trường – Chương 66: Dạ ẩm
Ngày đầu tiên Đàm Khải Bình đến Đông Hoa thượng nhiệm, ngựa xe như nước, ăn xong cơm chiều, đám người Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân liền cáo từ rời đi.
Chu Minh khá hào hứng.
Chuyện Hùng Văn Bân đảm nhiệm ghế phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy coi như đã được đóng đinh chắc chắn.
Nhạc phụ thăng quan, hơn nữa còn thăng lên ghế tiếp cận quyền lực cao nhất của Đông Hoa trong các ghế dành cho cấp xứ. Điều này khiến ông con rể mấy năm nay phải ngồi lỳ trong cơ quan uống trà đánh cờ như Chu Minh không thể không hào hứng.
Lại thêm, giữa bàn tiệc Đàm Khải Bình luôn miệng nhấn mạnh phải đề bạt nâng đỡ cán bộ trẻ, cho các cán bộ trẻ cơ hội phát triển. Chu Minh cảm thấy đây là Đàm Khải Bình nói cho mình nghe, càng khiến hắn hưng phấn không thôi.
Khi từ tiểu khu bắc thị ủy đi ra còn chưa đến 9h, tiễn đám Hùng Văn Bân đi sau, Chu Minh kéo Thẩm Hoài lại, hỏi: “Giờ hẵng còn sớm, hay để tôi gọi Triệu Đông và Hải Bằng cùng đến uống rượi?”
Hùng Đại Ny mới kết hôn không lâu, tính trẻ con còn chưa mất hết, cũng háo hức muốn xem xem sinh hoạt đêm của đám đàn ông có gì hay ho.
Thẩm Hoài không tiện quét hứng Chu Minh, liền gọi điện hỏi Dương Hải Bằng xem cậu ta đang ở đâu.
Thật khéo, hôm nay Dương Hải Bằng cũng hẹn Triệu Đông ăn cơm với mấy ông chủ làm cùng ngành, nhận được điện thoại của Thẩm Hoài, bèn rủ bọn hắn chạy đến hội hợp.
Thẩm Hoài không có tâm tư ăn loại cơm “ngoại giao” này, thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử của Chu Minh, lại không muốn đem quan hệ giữa hắn và Đàm Khải Bình khiêu ra trước mắt người lạ bèn hẹn gặp nhau nói chuyện ở một quán cà phê trên đường Tân Kiến.
Năm 93, những chỗ giải trí họp mắt ở Đông Hoa chủ yếu vẫn là quán trà, nhưng từ xế chiều trở đi, người đến quán trà đa phần là để đánh bạc tìm vui, rất ồn ào. Mà ở đây còn có Hùng Đại Ny, không tiện đến mấy hộp đêm nhảy múa uống rượi với các em chân dài.
Quán cà phê mới mở trên đường Tân Kiến khá vắng vẻ, vừa hay lại hợp sở thích yên tĩnh của Thẩm Hoài, tóm lại có uống rượi ở trong quán cũng không thu hút quá nhiều cặp mắt dòm ngó.
Hẹn địa điểm xong, Thẩm Hoài lái xe đến quán cà phê Dụ Điển kia. Dương Hải Bằng và Triệu Đông đã chạy tới trước, chỗ bọn họ ăn cơm ở khá gần đấy. Bọn họ biết hôm nay Thẩm Hoài sẽ đi gặp tân bí thư thị ủy mới thượng nhiệm, cũng mong được nghe Thẩm Hoài kể lại về cuộc gặp đó.
“Công tác của lão Hùng đã được quyết định rồi, phó bí thư thị ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng thị ủy.” Thẩm Hoài thấy biểu hiện của Chu Minh khá căng thẳng, lại có chút khó chịu, liền chủ động mở lời giúp hắn, đồng thời đùa: “Về sau bọn ta phải ngưỡng hơi mũi của lão Hùng mà kiếm cơm a…”
“Uhm.” Dương Hải Bằng và Triệu Đông đều có quan hệ khá thân mật với Hùng Văn Bân, cũng thực tâm cao hứng cho ông ta. Dương Hải Bằng vỗ lên bả vai Chu Minh, cười nói: “Lão Hùng đắc đạo, tiểu tử ngươi cũng thăng thiên theo rồi, nhưng không được không nhận mặt huynh đệ chúng ta nha…”
« Mừng tôi hay mắng tôi đấy? Chẳng qua, nói thật, việc này đều nhờ cả ở Thẩm Hoài. » Chu Minh đã biết chuyện Thẩm Hoài dẫn tiến nhạc phụ hắn với Đàm Khải Bình trước đây, thậm chí chuyện nhạc phụ có thể leo lên cái ghế chánh văn phòng béo bở đa phần là nhờ ở công lao của Thẩm Hoài, nên hỏi: « Đúng rồi, quan hệ giữa cậu và Đàm bí thư là thế nào đấy, nhìn có vẻ vừa quen thuộc lại vừa xa cách thế nào ấy! »
“Lúc Trần phó thị trưởng còn sống, quan hệ giữa ông ấy và Đàm bí thư không tệ, tôi cũng nhờ vào tầng quan hệ ấy mới được Đàm bí thư chiếu cố.” Thẩm Hoài giới thiệu sơ sài, khẽ gạt chuyện quan hệ giữa hắn và Đàm Khải Bình sang một bên. Lúc này trước mặt hai người Triệu Đông và Dương Hải Bằng, hắn chưa nguyện vác danh phận cháu trai Tống Hoa ra dọa người.
Câu trả lời của Thẩm Hoài lại phù hợp với suy đoán của Chu Minh, thậm chí hắn còn cảm giác may mắn thay cho Thẩm Hoài, nói: “Số cậu tốt thật, Trần phó thị trưởng bởi bệnh mà mất, không được bao lâu thì Đàm bí thư lại đến Đông Hoa thượng nhiệm, nếu không đã như tôi bị ngồi “uống trà” mấy năm, lỡ thế thì lại khổ.”
Nghĩ đến cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày “uống trà tán phét” trong cơ quan, Chu Minh hưng phấn không thôi, khi phục vụ đến đưa menu, hắn trực tiếp hỏi ở đây có rượi gì ngon, còn trực tiếp chạy đến quầy xem thử. Trước đây Hùng Đại Ny rất ít đến những quán cà phê như thế này, có vẻ khá tò mò đưa mắt đánh giá chung quanh.
Thẩm Hoài cũng mặc kệ Chu Minh, quay sang hỏi Triệu Đông chuyện ăn uống, bàn bạc với đám thương nhân vừa rồi.
“Đều là các cửa hàng kinh doanh sắt thép ở phố Hạ Mai, trước đây chủ yếu nhập hàng từ công ty Vạn Hổ, bị vét mất một tầng ở giữa nên lợi nhuận hơi thấp. Bọn họ thấy sản phẩm thép đi ra từ xưởng chúng ta không bị công ty Vạn Hổ cạnh tranh trên thị trường nên cũngđộng tâm.” Triệu Đông kể lại tình hình trong buổi cơm vừa nãy, báo cáo sơ lược một lượt với Thẩm Hoài: “Có điều quy mô kinh doanh của bọn họ khá nhỏ, lại là người quen của Hải Bằng, đều là người trong ngành cả, có hai người cũng đi ra từ xưởng thép thành phố, bọn họ muốn hùn vốn lại thành một công ty.,,”
“Đại khái có thể gom được bao nhiêu tiền mặt?” Thẩm Hoài hỏi Dương Hải Bằng.
“Chắc gom được tầm 2 triệu, xưởng thép có thể chiết khấu cho một ít không?” Dương Hải Bằng rướn sát người lại, hỏi thăm dò.
“Chút tiền hàng thế này mà cậu cũng có mặt mũi đòi tôi chiết khấu?” Thẩm Hoài rút một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi: “Tôi tính sẽ áp dụng mức đãi ngộ khác nhau tùy thuộc vào quy mô vốn, chu kỳ lưu chuyển hàng hóa của bạn hàng, cũng sẽ có sự giúp đỡ nhất định khi thị trường có biến động. Các cậu chỉ gom ra được 2 triệu, thực sự là hơi thấp, ít ra cũng phải cầm đến 5 triệu tôi mới có thể cấp cho đãi ngộ tốt nhất được…”
“Cách những 3 triệu, cậu bảo tôi phải đào đâu ra bây giờ? Hơn nữa, từ đầu năm giá thép cuộn, thép vân đều bắt đầu xuống, cho dù không có công ty Vạn Hổ thì những nhà dám đổ tiền đầu tư vào buôn bán sắt thép cũng không được bao nhiêu.” Dương Hải Bằng than vãn.
Đầu năm nay giá thép cuộn, thép vân bắt đầu trượt dốc liên tục, một là do Quốc vụ viên ban hành Nghị định 16, nhằm nghiêm cấm xuất hiện bong bóng bất động sản, nhà cao tầng quanh vùng Hải Nam, ảnh hưởng của nó đối với thị trường xây dựng trong tỉnh là rất lớn. Thứ hai, do thời gian trước rất nhiều xí nghiệp hương trấn cỡ nhỏ và vừa tranh nhau đầu tư sản xuất thép cuộn, thép vân, khiến cho lượng cung không thiếu, chất lượng lại không đồng đều, đẩy giá cả thị trường liên tiếp trượt dốc.
Thẩm Hoài cười cười, nói với Dương Hải Bằng Văn:
“Đừng có giở trò lừa gạt người khác ra trước mặt tôi. Hiện tại đúng là có khá nhiều xí nghiệp sản xuất thép vân ốc, điều kiện sản xuất của bọn họ rất đơn giản, chi phí thấp, cho dù chất lượng sản phẩm kém, nhưng hạ giá xuống vẫn có lợi nhuận để kiếm. Thị trường trước mắt sẽ khiến con đường phát triển chính quy của xưởng thép Mai Khê hơi gập ghềnh, bất lợi. Nhưng thị trường xây dựng trong nước về sau sẽ càng ngày càng lớn, chứ tuyệt đối không co lại, chỉnh thể hoàn cảnh dần dần sẽ tốt lên. Nên cho dù khắp nơi có là sản phẩm chất lượng thấp, giá thành rẻ thì thép vân ốc chất lượng cao của xưởng chúng tôi không phải không có đường sống. Ngoài ra, giá cả thép xuất xưởng tôi sẽ thay đổi tầm 15 ngày một lần. Thế này đi, chỉ cần các cậu không dồn hàng đầu cơ, thì phong hiểm do thị trường biến động sẽ do xưởng thép gánh thay. Như thế chắc cậu không nói tôi không dành chỗ tốt cho người mình nữa chứ?”
Đầu năm nay giá cả sắt thép trong nước mới dần dần được thả ra, giá cả xuất hàng của các xí nghiệp lớn thường thường sau 2-3 tháng, thậm chí lâu hơn mới điều chỉnh một lần.
Trong khi giá cả sắt thép trên thị trường thay đổi rất nhanh chóng, dồn dập, có khi lên đến biên độ rất cao.
Đối với những doanh nghiệp kinh doanh sắt thép mà nói, giá cả nguồn nhập sau 2-3 tháng, thậm chí lâu hơn mới điều chỉnh một lần, cũng có nghĩa rằng phong hiểm mà bọn họ phải chịu có khi vượt ra khỏi sức chịu đựng của doanh nghiệp.
Thẩm Hoài đồng ý rút ngắn thời gian điều chỉnh giá xuống còn 15 ngày, đối với những doanh nghiệp nhỏ và vừa là một lợi thế rất lớn, bọn họ chỉ cần có chu kỳ luân chuyển hàng hóa nhanh một chút, thì lợi nhuận vào tay sẽ tương đối ổn định, ít chịu tác động của thị trường. Còn chuyện đầu cơ, chỉ có những doanh nghiệp tiền nhiều thế lớn mới dám dồn hàng, găm hàng với số lượng đủ để ảnh hưởng đến giá cả thị trường mà thôi.
“Tốt thì đúng là tốt thật, nhưng muốn gom thêm được 3 triệu, thật không phải chuyện dễ dàng gì.” Dương Hải Bằng nói.
“Không vay ngân hàng được à?” Thẩm Hoài hỏi lại, với tình hình tài chính trong xưởng thép Mai Khê, cho dù có Đàm Khải Bình đứng ra gây áp lực, chắc ngân hàng cũng chẳng cho xưởng thép vay thêm được bao nhiêu. Kỳ thực, nếu trong tay doanh nghiệp tiêu thụ có tiền, tốc độ lưu thông thép trên thị trường sẽ nhanh hơn, cũng tương đương với xưởng thét hút về mình thêm càng nhiều tiền mặt.
Đương nhiên, trọn cả quá trình cần sự phối hợp của rất nhiều bộ phận nữa, như sản xuất, thu mua nguyên vật liệu, …v…v…
Nghe Thẩm Hoài nói đi vay ngân hàng để giải quyết vấn đề thiếu tiền mặt, Dương Hải Bằng cười khổ nói: “Trừ con trai Cao Thiên Hà hay Ngô Hải Phong, ai có thể đào ra 3 triệu từ tay ngân hàng đây?”
Lời Dương Hải Bằng nói cũng là thực tình.
Từ trước đến nay, về mặt chính sách, sự giúp đỡ mà nhà nước dành cho xí nghiệp tư nhân vốn rất hạn chế. Đặc biệt là những năm thuế thu ngặt nghèo. Vói những doanh nhân như Dương Hải Bằng, bọn hắn không có đầy đủ quan hệ thì cho dù có bảo đảm đầy đủ, ngân hàng cũng rất khó nhả ra 3 triệu cho vay.
Thẩm Hoài nghĩ nghĩ một lúc, rồi nói: “Thế này đi, cậu đem giấy tờ lập doanh nghiệp nộp lên thị trấn Mai Khê. Đồng ý với tôi sẽ nộp tất cả thuế phí công thương của doanh nghiệp cho thị trấn, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề tiền mặt giùm cậu…”
“Thật ư?” Dương Hải Bằng cũng đang vì chuyện tiền nong mà phát sầu, nghe Thẩm Hoài đồng ý giúp đỡ, nhịn không nổi hô lên, lại nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài hỏi lại cho chắc: “Cậu không đùa tôi đấy chứ?”
“Cậu tin hay không thì tùy.” Thẩm Hoài cười nói: “Ngày mai cậu lên trấn tìm tôi, việc này tôi phải bàn bạc với Hà Thanh Xã cái đã, để xem quỹ tín dụng thị trấn có khả năng dành cho cậu khoản vay nào không?”
“Quỹ tín dụng thị trấn có tiền mà không cấp cho xưởng thép? Triệu Đông nói xưởng thép cũng đang cần tiền mặt a.” Dương Hải Bằng hỏi rằng.
“Chỉ cần cậu bảo đảm khoản tiền cậu vay dùng để làm đại lý thép cho chúng tôi, thì tiền về tay ai cũng thế thôi. Chỉ khác một là xưởng thép có thể giảm bớt được số nợ, hai là cậu nhân cơ hội mở rộng quy mô làm ăn, ba là thị trấn nhờ thế cũng thu thêm được khoản thuế đáng kể. Nhưng mà then chốt là cậu không thể làm ăn lỗ….” Thẩm Hoài nói.
Dương Hải Bằng nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Thẩm Hoài, vỗ mạnh bắp đùi, khẳng định nói: “Chỉ cần câu nói này của cậu, tôi có phải vung mệnh này ra cũng quyết không làm hỏng chuyện…”