Đọc truyện Phong Khí Quan Trường – Chương 57: Đại nhân vật đều có tài xế riêng
Để đám Từ Khê Đình, Triệu Đông ở lại bàn bạc phương án chỉnh đốn trong phòng hội nghị, Thẩm Hoài lên lầu, bước vào phòng làm việc dành cho xưởng trưởng.
Bàn gỗ tếch, vừa nhìn là biết hàng cao cấp, chậu bonsai kim tiền, đúng theo phong cách của tiền xưởng trưởng Đỗ Kiến.
Đồ đạc riêng tư của Đỗ Kiến đã được dọn đi, văn kiện bày trên tủ khá chỉnh tề, nhưng từ bề ngoài thế này không thể kết luận được có thiếu thứ gì không. Lịch hẹn, lịch gặp gỡ đối tác đặt ngay trên bàn làm việc, hôm nay Thẩm Hoài chưa có thời gian để xem, mà cũng không quá quan tâm, rốt cuộc kẻ phụ trách giao tiếp trước đây là tay chân thân tín của Đỗ Kiến.
“Thẩm xưởng trưởng…”
Thẩm Hoài đặt lịch công tác xuống, quay đầu lại, thấy là lái xe cho Đỗ Kiến, có điều không nhớ ra tên họ hắn là gì, hình như chưa có ai nhắc đến tên người này với mình, bèn hỏi: “Anh là?”
“Tôi là Thiệu Chinh, trước đây là lái xe cho Đỗ xưởng trưởng.” Thiệu Chinh đem chìa khóa trong tay ra, nói: “Đây là chìa xe Passat, Đỗ chủ nhiệm nói đem giao cho ngài. Dưới ban bảo an có hai tài xế trực thường xuyên, Thẩm xưởng trưởng xem chọn ai làm tài xế riêng thì thích hợp, hay là đợi đến mai?”
Thẩm Hoài nhìn chìa khóa trong tay Thiệu Chinh, Đỗ chủ nhiệm trong lời Thiệu Chinh vừa nói là chủ nhiệm văn phòng xưởng Đỗ Quý, em họ Đỗ Kiến, cũng là tay chân thân tín của Đỗ Kiến trong xưởng.
Đại khái chắc tự biết mình sớm muộn sẽ bị thanh tẩy, nên Đỗ Quý không chủ động đi nịnh bợ Thẩm Hoài làm gì. Cứ làm hết phận sự của mình, hết giờ làm là cắp đít chuồn, cũng không có tên trong danh sách 26 người của ban quản lý lâm thời. Còn cả trưởng ban bảo an Vương Cương mới được bổ nhiệm ở hội nghị đảng chính hôm qua, hôm nay cũng không xách mặt đến báo cáo để mua bực vào thân.
Hiệu ích xưởng thép dù có kém đến đâu, nhưng đãi ngộ dành cho ban quản lý vẫn không thua bố con thằng nào.
Bao gồm cả chiếc Passat nhập khẩu này thì trong xưởng, riêng xe con đã có 8 chiếc, văn phòng xưởng còn chuyên môn lập ra tổ tài xế thuộc ban bảo an, thành viên có 8 người.
Chiếc Passat này bình thời phục vụ Đỗ Kiến, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm qua, trưa hôm nay Đỗ Kiến liền đem cả xe lẫn tài xế cộng thêm chiếc Santa mà thị trấn chiếm dụng trả về xưởng.
Là xe con tốt nhất xưởng thép nên từ trên xuống dưới ai cũng cho rằng nên để Thẩm Hoài sử dụng. Bởi thế dù chủ nhiệm đã về nghỉ trước, nhưng vẫn phân phó Thiệu Chinh ở lại chờ Thẩm Hoài.
“Muộn thế này rồi sao anh còn chưa về nghỉ, chìa khóa xe để người khác giao cho tôi là được rồi?” Thẩm Hoài hỏi Thiệu Chinh.
Nếu chiếu theo đúng như quy định, thì cán bộ hương trấn, không quản là bí thư hay trấn trưởng, đều không được quyền phối bị tài xế chuyên chức. Có điều chỉ cần tài chính cho phép, hiện tượng hưởng thụ chế độ có tài xế riêng như Đỗ Kiến hầu như phổ biến.
Thiệu Chinh là tài xế riêng cho Đỗ Kiến, hiển nhiên phải là người mà Đỗ Kiến có thể tín nhiệm. Hơn nữa thời buổi này người biết lái xe con không nhiều, cho dù phải rời xưởng thép, không được Đỗ Kiến sắp xếp công việc, hắn cũng không cần bận tâm chuyện tìm bát cơm ăn.
Thế nên đối với chuyện Thiệu Chinh lưu lại Thẩm Hoài khá kỳ quái, thấy hắn tầm 35-36 tuổi, da đen, người tầm thước, nhìn qua khá rắn chắc, có vẻ là quân nhân xuất ngũ.
“Tôi là chồng Tiền Văn Huệ, đang đợi nàng nghỉ rồi cùng về luôn.” Thiệu Chinh lúng túng cười, từ câu hỏi của Thẩm Hoài hắn có thể ngửi được mùi nghi ngờ, không tín nhiệm.
“À!” Thẩm Hoài như chợt hiểu “à” một tiếng.
Tiền Văn Huệ là khoa trưởng ban tài vụ, một người đàn bà trẻ, khá thanh tú, cũng đang có mặt trong cuộc họp thảo luận chỉnh đốn sản xuất ở dưới lầu.
Thẩm Hoài không ngờ đến quan hệ vợ chồng giữa tài xế riêng cho Đỗ Kiến và khoa trưởng ban tài vụ.
Quan hệ cạp váy trong xưởng thép rất nhằng nhịt, phức tạp. Trước mắt Thẩm Hoài chủ yếu quan tâm đến mạng lưới quan hệ xung quanh những chiếc vòi hút máu trong xưởng, trong thời gian ngắn còn chưa có biện pháp mò thấu toàn bộ quan hệ ở đây.
Trước đây Từ Khê Đình hay Triệu Đông cũng không nhắc gì đến bộ phận tài vụ xưởng cả.
Chiếu theo lẽ bình thường, Đỗ Kiến muốn nắm giữ xưởng thép, thì chủ nhiệm văn phòng, tài xế chuyên chức và khoa trưởng tài vụ phải do thân tín nắm giữ mới đúng.
Khi biết Thiệu Chinh và Tiền Văn Huệ là vợ chồng, nghi hoặc trong lòng Thẩm Hoài càng tăng, vợ chồng nhà này sao không thức thời, chủ động nộp đơn từ chức đi?
“Tôi muốn tới trấn chính phủ, anh lái xe đưa tôi đi.” Thẩm Hoài không lập tức yêu cầu đổi tài xế, dù sao hắn cũng có bằng lái, khi nào có chuyện riêng tự mình lái xe không để Thiệu Chinh tham dự là được. Trước khi làm rõ tình hình, không cần thiết một đạp đá vợ chồng nhà này đi làm gì.
“Vậy để tôi ra bãi đỗ lấy xe…” Thiệu Chinh cũng không nhiều lời, chủ động chạy xuống lầu trước.
Thẩm Hoài nhìn vào dãy hồ sơ trên tủ, ban ngày mãi bận công chuyện, chưa có cơ hội tiếp xúc chính thức với tư liệu xưởng. Hắn vốn đang định xem qua hồ sơ nhân sự, thì bị Thiệu Chinh chen ngang, bèn quyết định xem hồ sơ tài vụ trước, cầm tập hồ sơ dày cộp trên tay, bước ra khỏi phòng.
Bộ phận tài vụ là một trong những bộ phận hắn phải nắm giữ càng nhanh càng tốt.
Thời gian khá gấp gáp, chạy đến trấn chính phủ chỉ mất một chốc, ngồi trên xe, Thẩm Hoài nhân tiện giở tài liệu ra xem qua.
Thiệu Chinh lái xe rất có nghề, qua đoạn đường không thiếu ổ gà như phố Học Đường mà Thẩm Hoài thấy như đi đường bằng, thậm chí còn không có cảm giác xe đang chạy.
Liên tục lật qua mấy tờ, đến gần cuối cùng mới thấy chữ ký xác nhận của Tiền Văn Huệ. Phần báo cáo tài chính này được làm rất chuyên nghiệp, cơ hồ nhìn không ra chỗ nào có vấn đề, đây có lẽ là điểm sáng duy nhất mà Thẩm Hoài thấy được ở xưởng thép.
Đương nhiên, Thẩm Hoài cũng hiểu, sổ sách làm càng tốt, thu chi nhập nhằng càng được che đậy triệt để.
“Tôi đọc qua báo cáo, thấy chắc Tiền khoa trưởng phải tốt nghiệp trường đại học nào có tiếng nhỉ?” Thẩm Hoài khép hồ sơ trong tay lại, hỏi Thiệu Chinh.
Nghe thấy Thẩm Hoài khen tán vợ mình, Thiệu Chinh khẽ cười, nói: “Ai cũng nói Văn Huệ là kế toán số một ở Mai Khê…”
Thẩm Hoài gật gật đầu, xưởng sắt thép Mai Khê là xí nghiệp quy mô cả trăm triệu, lại từng được chính quyền huyện, thành phố theo dõi sát sao, hiển nhiên có được những nhân tài như Từ Khê Đình, Từ Văn Huệ không có gì phải kinh ngạc.
Có điều những nhân tài ấy có đủ hay không, có phát huy ra ưu thế vốn có, đó mới là điều quan trọng.
Chẳng mấy chốc đã đến trấn chính phủ, ba tầng văn phòng thì trọn cả lãnh đạo trấn được bố trí trên tầng 3, trừ phòng Hà Thanh Xã vẫn sáng đèn như thường lệ, cả mấy phòng của các phó bí thư, phó trấn trưởng còn lại cũng sáng đèn.
Chỉ có ba phòng trên lầu ba không thấy có ánh sáng, một là phòng lưu hồ sơ, một là văn phòng đảng chính của Hoàng Tân Lương, phòng còn lại là của Đỗ Kiến.
Thẩm Hoài khẽ cười nghĩ: Hôm nay trên trấn không xảy ra chuyện gì đặc thù, những người này cũng thật là chịu khó!
Thẩm Hoài để Thiệu Chinh về lại xưởng thép tiếp tục trực ban, còn mình tự cầm lấy hồ sơ bước lên lầu.
***************************
Chuyện hôm qua ảnh hưởng rất sâu đến thế cục Mai Khê. Hôm đó, cơ hồ tất cả cán bộ trên trấn đều được điều tới xưởng thép để duy trì trật tự, từ phó trấn trưởng trở lên ai cũng tiến vào trụ sở văn phòng xưởng, cũng được chứng kiến sự tình biến chuyển 180 độ như thế nào!
Tuy Thẩm Hoài chỉ là phó bí thư, nhưng đã là cán bộ cấp chính khoa, địa vị vốn ở trên những phó bí thư, phó trấn trưởng khác. Lại thêm trải qua chuyện hôm ấy, chỉ cần người nào hiểu chút quy tắc quan trường liền có thể đoán ra, sau lưng Thẩm Hoài nhất định có ô dù khiến cả thị trưởng Cao Thiên Hà cũng bị bức phải cúi đầu.
Ai ăn no căng không việc gì làm, ai hiềm sống trên đời thế là đủ, có thể đi đụng khối sắt Thẩm Hoài kia xem xem?
Thế nên Đỗ Kiến thất thế là chuyện đã được dự báo trước.
Ô dù trực tiếp che cho Đỗ Kiến, bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng không hề lên tiếng gì về vụ việc hôm qua, quyền huyện trưởng Cát Vĩnh Thu thậm chí còn chỉ rõ đổ hết trách nhiệm về tình trạng kinh doanh khốn đốn của xưởng thép lên đầu Đỗ Kiến, công khai ủng hộ Thẩm Hoài chỉnh đốn lại ban quản lý trong xưởng.
Sáng sớm nay, cán bộ trên trấn đều đoán già đoán non: Đến cùng thì bí thư Đỗ Kiến sẽ bị trực tiếp triệt chức hay là điều đến xó xỉnh khác đây? Có khi kết quả càng thảm, bị tống thẳng vào tù cũng nên?
Lúc này, cán bộ trên trấn chỉ sợ không phủi được sạch trơn quan hệ với Đỗ bí thư, trừ mấy con châu chấu bị đâm xuyên trên cùng một dây, ai còn dám đi lại với hắn nữa?
Trong phòng hội nghị ở xưởng hôm qua, Thẩm Hoài đã công khai biểu thị muốn nhấc Hà Thanh Xã lên thượng vị, chủ trì công tác trên trấn. Mấy tay phó bí thư, phó trấn trưởng khác thấy Thẩm Hoài không dễ dàng thân cận, thế nên chọn đứng cùng một chiến hào với Hà Thanh Xã liền thành lựa chọn sáng suốt nhất lúc bấy giờ.
Đỗ Kiến còn chưa giãy thoát đả kích mà chuyện hôm qua mang lại, hai cuộc họp hôm nay đều do Hà Thanh Xã chủ trì, cũng khiến hắn lần đầu tiên thực sự lĩnh hội cảm giác nắm giữ đại cục trong lòng bàn tay.
Có điều Hà Thanh Xã chưa bị vui sướng xung váng đầu, hắn vẫn tỉnh táo để biết rằng ai đã mang đến biến hóa này, bởi thế lúc trưa lẫn lúc chiều đều chủ động liên lạc với Thẩm Hoài.
Song Thẩm Hoài vướng víu chuyện trong xưởng không thoát thân ra được, hắn bèn ở lại phòng làm việc đợi Thẩm Hoài sang gặp mặt, đợi một lúc không ngờ đã quá 9h. Mấy tay kia tưởng muốn biểu hiện một chút, tưởng muốn vạch rõ giới hạn với Đỗ Kiến, lúc này đành thành thật ở lại phòng làm việc chờ đợi theo.
Thẩm Hoài bước lên lầu ba, không để ý đến đám ủy viên đảng ủy, phó bí thư, phó trấn trưởng mà trực tiếp gõ cửa phòng Hà Thanh Xã.
Thẩm Hoài chỉ qua đây gặp mặt Hà Thanh Xã một cái thôi, chứ lúc này căn bản không có tinh lực đi hỏi thăm sự tình của thị trấn.
Hai cuộc họp khá trọng yếu hồi chiều hắn đều xin nghỉ, thậm chí còn chưa có cơ hội gặp mặt các cán bộ thôn tuyến dưới.
Thẩm Hoài chỉ muốn tìm hiểu xem, trải qua chuyện hôm qua, tình hình thị trấn có thay đổi gì hay không.
Công tác của hương trấn rắc rối và phức tạp, dân sinh, thuế má, đất đai, thầu khoán, xây dựng thủy lợi, giao thông cơ bản, giáo dục, y tế, trị an, vệ sinh…vv… cả một đống việc phải đối mặt với cư dân thị trấn và nông dân thôn xóm xung quanh.
Thẩm Hoài không phải ba đầu sáu tay, cho dù trước mắt có cơ hội có thể nắm giữ đại quyền ở Mai Khê, cũng không có năng lực vơ hết thảy sự tình vào mình được.
Bởi thế, phía chính phủ, trước mắt Thẩm Hoài chỉ có thể ủng hộ Hà Thanh Xã đứng ra chủ trì cục diện.