Đọc truyện Phong Khí Quan Trường – Chương 35: Trước ngày đến nhận chức
Trước khi chính thức đến Mai Khê nhận chức, Thẩm Hoài chuyên trình dẫn Hùng Văn Bân đến tỉnh thành bái phỏng Đàm Khải Bình.
Tình huống ở Đông Hoa quá phức tạp, bẫy rập trùng trùng, Trần Minh Đức thiếu chút nữa bị ô danh sau khi chết là bãi học nhẵn tiền.
Thẩm Hoài kiên trì muốn xuống hương trấn, trong khi Đàm Khải Bình đến Đông Hoa đảm nhiệm bí thư thị ủy, ông ta cần một trợ thủ hiểu sâu thế cuộc Đông Hoa, lại có thể tín nhiệm được, Thẩm Hoài liền tiến cử Hùng Văn Bân.
Hùng Văn Bân vốn là cán bộ phổ thông ở ủy ban kinh tế kế hoạch thành phố (thị kế ủy), đầu thập niên 80 được điều đến xưởng thép thành phố đảm nhiệm phó xưởng trưởng, rồi lên xưởng trưởng, sau đó điều về thị ủy đảm nhiệm phó chánh văn phòng phủ thị chính. Dạng quan viên có năng lực quản lý, lại từng làm ra thành tích lớn thế này, vốn hẳn nên được trọng dụng, nhưng Hùng Văn Bân chỉ ngồi trên ghế phó chánh văn phòng được 1 năm liền bị đá sang làm phó chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách “uống trà” mãi đến bây giờ.
Chỉ nhìn lý lịch Hùng Văn Bân, một chút vấn đề cũng không có, gần như là hoàn hảo: có năng lực, quen thuộc tình hình Đông Hoa, bị nhàn trí gần gần ba năm, hẳn sẽ không có liên hệ quá sâu với phái đương quyền ở Đông Hoa lúc ấy, tâm thái bản thân chắc cũng bình hòa. Một khi đề bạt hắn ra nhận nhiệm vụ mới, hẳn có thể yên tâm sử dụng.
Đàm Khải Bình cũng là người có tính cẩn thận, tuy năng lực Thẩm Hoài biểu hiện ra khá vượt trội, nhưng rốt cục vẫn còn là thanh niên, nên không quá yên tâm về người do hắn tiến cử.
Lại nghĩ, sau khi đến Đông Hoa mới tiếp xúc với Hùng Văn Bân có thể sẽ khiến người khác chú ý. Bởi thế Đàm Khải Bình muốn trước khi mình chính thức phó nhậm, Thẩm Hoài mang Hùng Văn Bân đến tỉnh thành gặp mặt một chuyến.
Con người Hùng Văn Bân này có thể dùng hay không, Đàm Khải Bình cần gặp tận mắt mới xác định được.
Vì lần “ứng thí” này, Hùng Văn Bân cũng chuẩn bị rất lâu, bởi thế cả chủ và khách đều mãn nguyện.
Vốn hai bên chỉ định gặp mặt tại phòng làm việc vào buổi chiều thôi, nên trước khi đi, Thẩm Hoài cùng Hùng Văn Bân đã chuẩn bị sẵn cả vé xe về Đông Hoa ngay trong ngày. Nhưng do nói chuyện hợp ý, Đàm Khải Bình dời buổi yến tiệc không quan trọng lắm vào buổi tối sang ngày khác và mời Hùng Văn Bân, Thẩm Hoài ở lại ăn cơm, rồi mới phân phó tài xế chuyên trình chở Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân về lại Đông Hoa.
Lúc đến Đông Hoa đã là mười hai giờ đêm, sắp xếp xong cho tài xế của Đàm Khải Bình nghỉ tại Nam viên, Thẩm Hoài mới cùng Hùng Văn Bân về lại khu tập thể.
Triệu Đông và Dương Hải Bằng còn chờ ở trong phòng, đồ đạc đều chuyển hết đến Mai Khê rồi, phòng bên này chỉ còn lại một chiếc giường và mấy bộ quần áo để mặc thay đổi.
Thẩm Hoài đẩy cửa ra, thấy hai người bọn họ còn ngồi khoanh chân đánh cờ trên giường, liền cười hỏi: “Đến giờ này rồi sao các cậu còn ngồi đây?”
Dương Hải Bằng sờ sờ đầu nói: “Ngày mai cậu phải đến Mai Khê phó nhiệm, Triệu Đông nói muốn ở lại chúc mừng, ai biết hôm nay cậu và lão Hùng đi lên tỉnh. Tôi buồn ngủ muốn chết, ngáp ngáp liên hồi, vừa cùng Triệu Đông ngâm chân xong, nghĩ hai người chưa hẳn có thể về kịp liền muốn đi ngủ. Nhưng Triệu Đông khăng khăng muốn đợi chút nữa, thế là cứ ở đây chờ. Đúng rồi, muộn thế này mà hai người vẫn có xe để về ư?”
Dương Hải Bằng biết hiện tại lão Hùng không có năng lực điều xe từ trong thị ủy, tỉnh thành cũng không có xe khách nào đến Đông Hoa vào giờ này.
“Trong tỉnh có xe con chở chúng tôi về, ngày mai đã hẹn sẵn với huyện ủy chính thức nhận chức, rốt cuộc không thể ngay ngày đầu tiên đi làm đã trốn việc được.” Thẩm Hoài vừa cười nói, vừa đem ba lô trên người đặt xuống đất.
Triệu Đông biết chuyện hôm nay bọn hắn lên tỉnh gặp Đàm Khải Bình, hắn đứng ngồi không yên mãi đến hiện tại, giữ chắc mồm mép không để lộ nội tình với Dương Hải Bằng, giờ thấy Hùng Văn Bân và Thẩm Hoài về trong đêm, cũng không biết kết quả cuộc gặp thế nào, liền hỏi: “Thế nào? Có kết quả chưa?”
“Không có kết quả sao về muộn thế này?” Thẩm Hoài ha ha cười lớn, nói: “Không thiếu ghế phó chánh văn phòng thị ủy cho lão Hùng được.”
“Cái gì, lão Hùng sắp thành phó chánh văn phòng thị ủy?” Dương Hải Bằng chỉ biết chuyện Thẩm Hoài kéo Triệu Đông theo về Mai Khê, lại hoàn toàn không hay biết sau lưng còn có chỗ tốt cho Hùng Văn Bân. Vừa nghe Thẩm Hoài nói vậy, cả kinh đứng bật lên trên giường, đầu đụng phải đèn điện trên trần, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Trên đường từ trên tỉnh trở về, Hùng Văn Bân cũng chìm ngập trong cảm giác sung sướng khó mà diễn tả.
Tuy nói có một số chuyện từ đầu hắn đã mường tượng ra, nhưng khi chân chính xác thực rằng chỗ tốt sẽ rơi xuống đầu mình, hắn vẫn khó mà ức chế nổi hưng phấn, tuy đêm đã khuya nhưng không hề mệt mỏi. Cố ra vẻ khiêm tốn: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu…” Bàn ghế trong phòng đã dọn hết, hắn liền ngồi xuống giường, kéo Hải Bằng ngồi lại.
“A, phó chánh văn phòng thị ủy còn chưa đủ ư! Nhưng nếu một bước nhấc lên ghế chánh văn phòng thì động tĩnh có hơi lớn chút.” Thẩm Hoài cười trêu đùa Hùng Văn Bân.
“Đến cùng là có chuyện gì, sao hình như chỉ mình tôi bị che trong trống thế này?” Dương Hải Bằng sờ sờ lên mái tóc đầu đinh, ngơ ngác nhìn vẻ hưng phấn chỉ thiếu mỗi ghi hai chữ “thăng quan” trên mặt Hùng Văn Bân.
Hắn biết Thẩm Hoài nói nhấc lên ghế chánh văn phòng thị ủy là nói đùa, trừ phi ô dù là bí thư, phó bí thư tỉnh ủy, không như vậy Hùng Văn Bân không có khả năng một bước lên trời, trực tiếp đảm nhiệm ủy viên ban thường vụ thành phố được. Nhưng, dù chỉ là phó chánh văn phòng, đối với người ngồi “uống trà” gần ba năm nay như Hùng Văn Bân mà nói, đã là điều khó mà tưởng tượng.
Bạch Tố Mai nghe thấy nhà bên có động tĩnh, liền mặc đồ ngủ ló đầu qua cửa nhìn sang, mắt mũi kèm nhèm hỏi: “Không phải nói gần tối là có thể trở về ư, sao về muộn thế này? Lúc chiều Đại Linh gọi điện, biết hôm nay hai người lên tỉnh, nó chờ đến mười một giờ, túc xá đóng cửa mà vẫn không thấy anh gọi điện thoại tìm, lại gọi về trách cứ một trận…”
Thẩm Hoài có thể tưởng tượng ra bộ dạng oán trách đáng yêu của Hùng Đại Linh, hắn biết ở học viện kinh tế thanh danh mình “nổi bật” lắm, nên có rảnh rỗi cũng không tìm đến học viện chuốc nhục. Lại nói hôm nay thời gian hơi gấp gáp, đúng là không rảnh để Hùng Văn Bân thăm con gái. Chẳng qua chắc một phần vì quá hưng phấn nên Hùng Văn Bân cũng quên chuyện con gái sang một bên, nếu không lúc trên đường về đã gọi điện hỏi thăm.
“Được rồi, được rồi, sớm ngày mai tôi còn có hẹn với Trần khoa trưởng của ban tổ chức đến Mai Khê nhận chức, giờ còn không ngủ thì ngày mai đến đó ngáp ngắn ngáp dài, mất hình tượng lắm.” Thẩm Hoài đứng lên, xua tay đuổi Hùng Văn Bân, Triệu Đông và Dương Hải Bằng ra khỏi phòng.
Tâm lý Dương Hải Bằng càng thêm kỳ quái, nếu lần này lão Hùng thực sự gặp được quý nhân, được nâng lên làm phó chánh văn phòng, há không phải càng dễ nâng đỡ cho công tác của Thẩm Hoài ở Mai Khê? Thẩm Hoài không lôi kéo liên lạc cảm tình với lão Hùng thì thôi, sao còn đuổi bọn hắn ra ngoài?
Chẳng qua thấy lão Hùng vẫn vui vẻ đi ra, không hề có nửa điểm ý kiến, Dương Hải Bằng biết có chút sự tình hắn không được rõ ràng, chỉ đành cường nhẫn lòng hiếu kỳ yên lặng đi ra.
Đàm Khải Bình đến Đông Hoa đảm nhiệm bí thư thị ủy, chắc chắn phải tổ kiến vòng tròn của riêng hắn. Thẩm Hoài và mấy người Hùng Văn Bân đều sắp thuộc về vòng tròn ấy. Trong vòng tròn, Đàm Khải Bình tuyệt đối là nhân vật hạch tâm không chút nghi ngờ, nhưng địa vị cao thấp của những người còn lại, đều được quyết định bởi mức độ quan hệ giữa họ với Đàm Khải Bình, mà không bởi chiếc ghế mà họ đang ngồi.
Hùng Văn Bân có thể như nguyện đảm nhiệm phó chánh văn phòng thị ủy, cấp bậc rất nhanh sẽ được thăng lên chính xứ, thành phái thực quyền mới ở Đông Hoa. Nhưng rốt cuộc hắn là do Thẩm Hoài tiến cử với Đàm Khải Bình, ở trong vòng tròn ấy, chí ít tạm thời hắn phải đứng sau Thẩm Hoài.
Lại nói, Thẩm Hoài mới từng này tuổi đã có thể được Đàm Khải Bình thừa nhận, vai gánh trách nhiệm tiên phong mở đường, trừ bản thân hắn rất có năng lực ra, tất nhiên sau lưng cũng phải có điều gì đó mà bọn họ chưa được biết.
Triệu Đông ra tới cửa, mới quay đầu hỏi Thẩm Hoài: “Ngày mai cậu đến Mai Khê có cần Hải Bằng thu xếp xe không?”
“Không cần, không cần chiều hư tôi đâu, cứ đi xe đạp là được rồi.” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói tiếp: “Ngày mai cũng là ngày Mai Khê mở hội nghị đảng chính toàn thị trấn, biến động nhân sự của xưởng thép hẳn nên cũng được quyết định. Buổi chiều ngày mai cậu đến Mai Khê tìm tôi nhé, thời gian không thể để lỡ thêm nữa rồi. Lỡ ngày nào xưởng thép thua lỗ ngày đó, hậu quả rất tai hại…”
Nghe vậy Dương Hải Bằng mới khẳng định, hơn một tháng qua tuy đi lại với Thẩm Hoài cũng khá là thân cận, song trên thực tế khá nhiều sự tình mình không hề được tham dự vào.
**************************
Đuổi đám người Hùng Văn Bân đi, tắm rửa qua một lượt rồi leo lên giường ngủ, chẳng mấy chốc trời đã tờ mờ sáng, chiếu theo quy luật sinh hoạt mấy ngày nghỉ vừa qua, chạy đến bể bơi thành phố, nhưng hôm nay chỉ bơi mấy vòng rồi về.
Chiếu theo lệ quen, Thẩm Hoài lại sang nhà Hùng Văn Bân ăn bữa sáng, nhìn Bạch Tố Mai bưng chén cháo đưa tới, cầm bánh quẩy trên bàn nhét vào mồm, vừa ăn vừa cười nói: “Tháng vừa rồi ăn chực uống quẹt nhà cô Bạch suốt, giờ thì không cần phải làm phiền cô nữa….”
“Còn sợ cậu ăn nghèo nhà tôi chắc?” Bạch Tố Mai vui vẻ cười, mấy ngày qua nàng bị cái tính dính như keo da trâu của Thẩm Hoài mài nhuyễn rồi, ngoài trừ bận tâm hắn để ý đến con gái, thì không có gì khác để phản cảm, ăn chực uống quẹt ở nhà này cũng không phải chỉ mình hắn.
Đặc biệt là khi biết hôm qua chồng được Thẩm Hoài dẫn lên tỉnh gặp bí thư thị ủy mới chuẩn bị đến phó nhiệm, cảm giác của Bạch Tố Mai đối với Thẩm Hoài lại càng thân thiết.
Cho dù cái ghế “phó chánh văn phòng thị ủy” chỉ là hoa trên gương, trăng trong nước, nhưng có thể gặp mặt riêng bí thư thị ủy trước khi đến nhận chức, Bạch Tố Mai hiểu ý nghĩa trong đó không tầm thường chút nào.
Lúc này Hùng Văn Bân cũng mới vừa ngủ dậy, tròng mắt bố đầy tơ máu, chắc rằng sau khi Triệu Đông và Dương Hải Bằng rời đi ông ta đã có một đêm mất ngủ.
Thẩm Hoài còn phải đến Mai Khê nữa nên không thể chiếu cố chu toàn cho tài xế của Đàm Khải Bình đang ở Nam viên được, ăn uống qua loa một lúc rồi cưỡi xe đạp chạy đến Mai Khê.
Hùng Văn Bân cũng không để ý thân phận mà ôm luôn chuyện tiễn tài xế Đàm Khải Bình về trên tỉnh. Hắn biết hôm nay chỉ là bước đi đầu tiên, muốn có được sự tín nhiệm tuyệt đối từ Đàm Khải Bình, thì không thể không chiếu cố đến những người bên thân ông ta; giờ cũng không phải là lúc cầm thân phận ra để cân nhắc.
Chẳng qua nghĩ nghĩ liền hơi hơi xen lẫn vui buồn: Năm nay Đàm Khải Bình 50 tuổi mà đã là người đứng đầu thành phố, trong khi mình chỉ nhỏ hơn có 2 tuổi, đến nay vẫn vì một cái ghế chính xứ thực quyền mà tung tăng hớn hở.
Có điều ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong đầu Hùng Văn Bân rồi thôi, hiện thực khiến hắn càng coi trọng đến thực tế, chứ không đơn thuần vì những cái không công bình kia mà buồn phiền/ Đem hắn ra so sánh với cả Đông Hoa, những cán bộ cơ quan nhà nước cả đời không ngóc đầu lên được nơi nơi đều có, chẳng lẽ trong số họ không có ai năng lực hơn người?