Đọc truyện Phong Hoa Tuyết – Chương 45Không Cách Nào Quên
Vào đêm, ánh trăng mông lung. Nhiệt độ ban đêm so với ban ngày thấp hơn nhiều, Mộ Dung Tuyết từ y viện lấy một chút thuốc bổ về, nhìn bóng cây bốn phía lắc lư, nghe tiếng gió trong viện xào, cảm giác được một chút dị thường.
Nàng đốt đèn lồng, vừa cẩn thận nhìn đường dưới chân vừa cảnh giác nhìn hai phía. Cứ cảm thấy có gì đó đang ẩn trong bóng tối kia, sẽ thình lình nhảy ra bất cứ lúc nào.
Xi~xi~
Tiếng kêu của dế từ rừng trúc phát ra, bên trái cành lá bỗng nhiên kịch liệt run lên. Lập tức, một bóng màu xám sưu một cái nhảy ra. Mộ Dung Tuyết cả kinh, vội vàng rút kiếm bên hông ra, nâng tay ngăn trở bạch quang đang chém tới chỗ mình.
Thiết khí va chạm với nhau phát ra tiếng thanh thúy, thân kiếm ong ong rung lên. Mộ Dung Tuyết bị nội lực mạnh mẽ của hắn làm cho lui về phía sau từng bước, hổ khẩu(*) bị chấn động đến phát run.
(*): Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
Dưới ánh trăng, một nam nhân thân hình cao lớn đứng ở đó, một nửa lộ ở ánh trăng một nửa giấu trong bóng tối, trên mặt có một vết sẹo băng ngón cái ở bên mắt phải, làm cả khuôn mặt có vẻ cứng ngắt quỷ dị. Hắn cầm đại đao ở dưới ánh trăng phiếm lạnh như băng, chín vòng đồng trên đao theo động tác của hắn nhẹ nhàng phát ra tiếng kêu như chuông vang.
“Ngươi là ai?” Mộ Dung Tuyết mang theo địch ý quan sát hắn, hộ vệ của Quỷ Quái Môn như thế nào để kẻ này tiến vào?
“Lời này, ta cũng muốn hỏi ngươi đó.” Nam nhân ha ha cười, không đợi Mộ Dung Tuyết trả lời, vung đao lại vọt lên.
Đèn lồng trong tay Mộ Dung Tuyết bị chẻ thành hai nửa, rơi trên mặt đất lập tức cháy rụi.
Mộ Dung Tuyết đề khí nhảy lên thẳng tay chém về phía hắn, bị hắn dùng đao cản, cánh tay lại tê dại một trận, vì thế cong tay một cái vung kiếm đâm về phía ngón tay hắn. Nam nhân lập tức lui về phía sau thu hồi đại đao, cười hả hả.
“Tiểu nha đầu, lá gan của ngươi cũng không nhỏ.”
Mộ Dung Tuyết không lên tiếng trả lời, từng bước áp sát hắn. Lấy nhu thắng cương, mới là biện pháp tốt nhất khắc chế hắn cậy mạnh. Trường kiếm trong tay kề sát đại đao của hắn áp về phía ngực hắn.
Nam nhân ngửa ra sau tránh thoát một kiếm này, lê đao dưới đất rồi lại vung lên. Mộ Dung Tuyết chỉ nhìn thấy một đạo bạch quang, còn không kịp phản ứng kiếm trong tay đã bị đánh bay ra ngoài, cả cánh tay đều thấy tê dại. Nàng ôm cánh tay miễn cưỡng đứng vững, trơ mắt nhìn cây đại đao kia chuẩn bị chém lại đây.
Bỗng nhiên giọng nói của Tiếu Lăng Nhi lãnh đạm vang lên: “Sao thế, vừa mới trở về liền khi dễ đồ đệ của ta. Khâu Sơ Hiền, ngươi làm sư thúc cũng quá không xứng chức đi?”
Đại đao ở ngay trên trán thì dừng lại, gió theo sau mà đến thổi bung tóc bên tai của nàng. Mộ Dung Tuyết sửng sốt trong chốc lát mới tỉnh hồn, bên tai nhiễu xuống một giọt mồ hôi lạnh. Nếu sư phụ không tới, không phải hắn thật sự sẽ chém mình thành hai nửa chứ?
Khâu Sơ Hiền thu đao, ha ha cười nói: “Thì ra tiểu nha đầu này là đồ đệ ngươi. Thật sự là ngạc nhiên. Ngươi không phải vẫn không chịu thu đồ đệ đệ à, sao bỗng nhiên lại có hứng thú?”
“Giờ ta đổi ý thì có gì không thể. So với chuyện này, ngươi hẳn nên giải thích một chút vì sao lại khi dễ đồ nhi của ta, hả?”
Tiếu Lăng Nhi đi về phía trước vài bước, tức giận trầm giọng hỏi. Khâu Sơ Hiền này bình thường ở Quỷ Quái Môn đã cuồng vọng tự đại, hành vi quái dị, lần này lại còn ra tay với người của nàng, thật đúng là làm càn!
“Không có gì hết, ngươi hiểu lầm. Ta chỉ là thử xem đồ nhi của ngươi học được bao nhiêu bản sự rồi.” Khâu Sơ Hiền làm như không có gì nhún nhún vai, vác đại đao lên vai. “Tuy rằng bây giờ còn rất yếu, nhưng có thể cản một đao của ta còn đứng ổn, cũng không tệ. Tiếu sư phụ phải dạy dỗ nhiều hơn mới được.”
“Đồ đệ của ta tự ta sẽ quản tốt, không cần Khâu sư phụ quan tâm. Nếu rảnh như vậy, trông đồ đệ của mình nhiều một chút đi.” Một đám quái gỡ, thực giống ngươi. Nàng vươn tay giữ chặt Mộ Dung Tuyết. “Tiểu Mộc, có bị thương không?”
Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Ta không sao.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta trở về đi.”
Tiếu Lăng Nhi lôi kéo nàng bước đi, cũng không để ý tới Khâu Sơ Hiền. Mộ Dung Tuyết đi theo phía sau Tiếu Lăng Nhi, mở miệng hỏi: “Sư phụ, người kia là ai vậy?”
“Khâu Sơ Hiền, đệ tử của tiền nhiệm chưởng môn. Cái tên đó bình thường không thích ở trong môn mà cứ chạy đi khắp nơi, lúc về lại trêu chọc người khác. Thích nhất là đánh lén, còn ham thích tỷ thí cùng tiểu bối. Có lần còn chặt đứt cánh tay đại đồ đệ của Lữ sư thúc ngươi, hai người vì thế còn đánh một trận.”
Thì ra là như vậy. Mộ Dung Tuyết nói thầm trong lòng. Đây chính là đại nhân vật theo lời Lữ Cẩm Hoài nói đi? Nội lực thâm hậu, khí lực cũng lớn, chỉ là, nói chuyện kỳ dị làm cho người ta nghe không thoải mái. Mình không bị thương đã tốt lắm rồi. Trách không được Lữ Cẩm Hoài nói nếu gặp được hắn phải nhớ trốn.
“Tình huống của nàng có đỡ hơn không?”
Vào sân, Tiếu Lăng Nhi đi theo Mộ Dung Tuyết đến phòng của nàng. Thấy sắc mặt Mạc Tử Ngôn vẫn tái nhợt nằm trên giường, đồng tình mà lắc đầu. Tuổi còn nhỏ đã bị người đuổi giết, thật sự là đáng thương. Có thể chạy đến nơi đây, đã là cực hạn đi.
“Sư phụ, vì sao nàng còn chưa tỉnh lại?” Mộ Dung Tuyết sờ sờ tay nàng, còn có độ ấm. “Thuốc cũng đã uống, máu cũng ngừng, sao không thấy nàng tỉnh?”
“Nàng mất máu, thân mình yếu, lại bị người đuổi theo chạy xa như vậy mới lại đây, sớm mệt muốn chết rồi. Để nàng ngủ nhiều một lát đi, ngày mai hẳn là sẽ tỉnh.”
“Có người truy đuổi nàng? Sư phụ, ngươi có biết là ai muốn hại nàng không?”
“Thật ra sau khi nàng được đưa lại đây, có một nữ nhân giả mạo Y Quỷ Giản Khuynh Mặc, nói là sư phụ của nàng, muốn mau chóng mang nàng đi. May mắn bị ta lật tẩy, bằng không, hài tử này còn mệnh hay không cũng không biết.” .
Nữ nhân? Mộ Dung Tuyết nhíu mày, nhớ tới tình cảnh lúc Mạc Tử Ngôn vừa được đưa vào. Người kia là ai, ngoài đâm bị thương nàng, còn làm cái gì sao.
“Được rồi, Tiểu Mộc, ngươi không cần nghĩ mấy thứ này, chăm sóc nàng tốt là được rồi. Đêm đã khuya, không còn chuyện gì thì ngủ đi. Mấy ngày nay sớm khóa(*) ngươi không cần tới.”
(*): bài tập/buổi học sáng
“Dạ, sư phụ đi thong thả.”
Tiếu Lăng Nhi vỗ vỗ vai nàng, mở cửa đi ra ngoài. Mộ Dung Tuyết châm lư hương trong phòng, lấy một chậu nước ấm giúp Mạc Tử Ngôn lau người.
Ngón tay cởi vạt áo của nàng, cảnh xuân bên trong liền hiện ra. Tầm mắt đảo qua hai nụ hồng trước ngực nàng, Mộ Dung Tuyết không khỏi đỏ mặt, sau đó lại nhớ về chuyện nhìn thấy trong rừng trúc ngày đó.
Quần áo bị cởi ra, vòng eo mảnh khảnh cùng vùng bụng bằng phẳng và hai chân thon dài rõ ràng hiện ra trước mắt. Ổng trời thiên vị Mạc Tử Ngôn lắm, cho nàng một thân thể tinh điêu tế mài(*), lại ban thêm khuôn mặt mị hoặc chúng sinh. Mộ Dung Tuyết cười chua sót.
Nếu lúc trước biết rằng sau này chúng ta sẽ biến thành cái dạng này, thật sự hy vọng chưa bao giờ yêu ngươi. Muốn quên mà không thể nào quên được, còn bị hận thù dây dưa. Nàng hiểu được mình vẫn còn cảm tình với Mạc Tử Ngôn, nhưng lại không dám giống lúc trước yêu đến phấn đấu quên mình như vậy.
(*): tinh tế như được điêu khắc ra
Tay nhúng khăn ướt rồi vắt ráo, lau từ trán đến hai má nàng, từ bả vai tới ngón tay, rồi lại từ cổ đến ngực, xẹt qua vùng bụng được băng bó bằng vải trắng, khăn nóng ướt phủ lên hai chân của nàng. Từ đầu đến cuối, Mạc Tử Ngôn đều không phát ra một tiếng kêu nào.
Lau người xong, giúp nàng mặc quần áo, đổ nước đã chuyển lạnh đi, Mộ Dung Tuyết đóng cửa phòng lại, thổi tắt nến, chỉ mặc trung y đứng bên giường. Nàng do dự trong chốc lát, xốc chăn lên nằm xuống, vươn tay ôm lấy cơ thể lành lạnh của Mạc Tử Ngôn.
Ngửi lấy hương thanh trúc thản nhiên trên người nàng, Mộ Dung Tuyết mạnh mẽ siết chặt hai tay, qua hồi lâu mới chậm rãi buông ra. Một khắc kia ngửi được hương thơm trên cơ thể nàng, trong đầu có một ý niệm trong đầu xẹt qua. Nàng muốn hung hăng cắn nàng ta, tàn nhẫn trả thù nàng ta, làm nàng ta đau, làm nàng ta khóc, làm nàng ta rơi lệ, mà không phải nhăn mặt giống như bây giờ.
Trong bóng tối, Mộ Dung Tuyết nhìn mặt Mạc Tử Ngôn, thì thào nói: “Mạc Tử Ngôn, vì sao ngươi lại đến nơi này?”
Mạc Tử Ngôn không nghe được lời nói của Mộ Dung Tuyết, thế giới của nàng bị giấc mộng hỗn loạn lấp đầy. Ý thức chìm đắm trong đó không thể giãy dụa. Nàng mơ thấy mình trước đây, mơ thấy Mạc Nhược Ly mặc hồng y có lúm đồng tiền như hoa, mơ thấy nàng nói với mình, Ngôn Nhi, con xem nương mặc trang phục màu đỏ đẹp không?
Ngôn Nhi, ta mang con đi tìm cha được không?
Ngôn Nhi, con là nữ nhi của ta, nương chỉ còn lại mình con.
Mình khi đó đã nắm tay nàng, nhẹ nhàng kêu, nương.
Mặt Mạc Nhược Ly bỗng nhiên trở nên dữ tợn, bên mắt bị mù máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra. Nàng cười lạnh bóp cổ mình, ngươi không phải Mạc Tử Ngôn, ngươi căn bản không phải tên Mạc Tử Ngôn. Ta cũng không phải nương của ngươi, cho tới bây giờ cũng không phải! Ngươi chính là công cụ ta dùng để báo thù, bây giờ mục đích của ta đã đạt được, không còn cần ngươi, ha ha ha ha. Mạc Tử Ngôn, ngươi thật khờ, nương ngươi là chết trong tay ta. Ha ha, nàng đã chết, vì sao ngươi còn chưa chết? Vì sao còn không chết?
Bụng truyền đến cơn đau đớn, dòng máu ấm áp phun ra như thác đổ. Mạc Nhược Ly lạnh lùng cười, Ngôn Nhi ngoan nhất, nương muốn cái gì ngươi đều sẽ cho đúng không? Ta chỉ muốn máu của ngươi, chỉ cần máu của ngươi là đủ rồi.
Tâm như bị vật gì đó bén nhọn cắt qua, cảm giác đau đớn làm nàng không thể hô hấp. Nàng muốn nói với Mạc Nhược Ly mình có thể cho nàng quan tâm, cho nàng trân trọng, cho nàng ấm áp, nhưng Mạc Nhược Ly không hiếm lạ nhất, chính là tâm của mình……
Tay Mộ Dung Tuyết đi xuống đụng đến tay nàng, lạnh như tượng băng, cảm thấy không thích hợp, lại đi sờ mặt với thắt lưng của nàng, đều lạnh ngắt. Nàng ngồi bật dậy, ngón tay tìm tới dưới mũi nàng, hơi thở thật là mong manh.
Tại sao có thể như vậy? Tâm chợt lạnh, Mộ Dung Tuyết đỡ vai nàng, nhẹ nhàng lắc.
“Mạc Tử Ngôn, Mạc Tử Ngôn ngươi làm sao vậy?”
Không phải chỉ có bị thương ngoài da sao, sao thân thể của nàng lại lạnh đến vậy, sao hô hấp lại yếu như vậy? Mộ Dung Tuyết kích động nhảy xuống giường chạy đi đập cửa phòng của Tiếu Lăng Nhi.
“Sư phụ, sư phụ!”
Cửa mở ra, Tiếu Lăng Nhi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã bị Mộ Dung Tuyết nắm cánh tay.
“Nàng, nàng giống như sắp chết……”
“Tiểu Mộc?”
Tiếu Lăng Nhi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tuyết, trong mắt nàng lóe bối rối, giọng nói cũng run run, lực đạo trên tay làm nàng cảm thấy đau. Vì một người xa lạ khẩn trương đến thế, sao có thể?
“Sư phụ, nàng sắp chết, ngươi mau đi xem nàng một chút… Nàng sắp chết……”
Tiếu Lăng Nhi bước nhanh vào phòng, dò thử hô hấp của Mạc Tử Ngôn, lại bấm cổ tay nàng.
“Tiểu Mộc, ngươi mau qua y viện mời Lí sư phụ lại đây!”
Mộ Dung Tuyết không lên tiếng trả lời đã bỏ chạy ra ngoài. Tiếu Lăng Nhi thắp nến lên, trong phòng sáng hẳn. Sắc mặt Mạc Tử Ngôn so với ban ngày còn tái hơn, môi đều phát tím. Chỉ bị thương mất máu, theo lý thuyết nghỉ ngơi một thời gian ngắn thì sẽ khỏe lên thôi, sao lại trở nên nghiêm trong như vậy. Ngay cả mạch đập cũng thực yếu ớt.
“Lăng Nhi, cô nương này làm sao vậy? Buổi sáng chẳng phải đã đỡ rồi sao.”
Lí Vệ mang theo hòm thuốc vào phòng, đi thẳng tới bên giường.
“Ô, tình huống không ổn lắm!”
Mộ Dung Tuyết theo sau vào phòng, bó tay đứng một bên. Lí Vệ thả hòm thuốc xuống lấy ra một bộ ngân châm. “Tiểu Mộc, ngươi nhanh đi mang một thau nước tới đây. Lăng Nhi, mau cởi quần áo của cô nương này ra, ta muốn châm cứu cho nàng!”
Nghe nói như thế, tâm Mộ Dung Tuyết căng thẳng, liền chạy đến thủy phòng múc nước.
Ngân châm đâm vào thân thể, liền lạnh băng như làn da nàng. Ngân châm này xoay tròn ở chỗ huyệt vị, một lát sau toàn thân Mạc Tử Ngôn đã cắm đầy ngân châm.
Tiếu Lăng Nhi quay đầu nhìn Mộ Dung Tuyết cứng ngắc đứng ở một bên, hai tay gắt gao siết chặt không khống chế được phát run, càng thêm nghi hoặc. Nàng sao lại khẩn trương thành cái dạng này? Chẳng lẽ hai người trước đó đã biết nhau, mà Mộ Dung Tuyết không nói với nàng?
“Lí sư phụ, không phải nàng chỉ bị thương ngoài da ư, sao lại thành nguy hiểm đến tính mệnh?”
Lí Vệ thở dài một hơi, rút một cây châm ra chỉ vào máu dính trên đó: “Nàng biến thành như vậy, nguyên nhân chính yếu, là vì chính nàng không muốn sống…”
“Cái gì?” Tiếu Lăng Nhi bất ngờ: “Chính nàng không muốn sống?”
“Điểm đỏ trên cổ nàng là bị rết cắn, lúc đưa tới thì ta đã xem qua, là trúng độc, nhưng không trí mạng. Vết thương trên người nàng cũng không có thương nặng nội tạng. Có điều bởi vì cô nương này bị kích thích rất lớn, phòng tuyến nội tâm sụp đổ, không có ý chí muốn sống, trong tiềm thức cảm thấy mình đã muốn chết, mới có thể cam chịu tự mình hôn mê, giống như trục xuất linh hồn vậy. Còn tiếp tục như thế, nàng sẽ thật sự chết.”
Mộ Dung Tuyết vội vàng hỏi: “Có thể cứu nàng không?”
“Ta đã dùng ngân châm kích thích huyệt vị để thức tỉnh ý thức của nàng, hiệu quả thế nào, còn phải nhờ nàng phối hợp.” Lí Vệ thu hồi ngân châm, bỏ vào bồn gỗ. Tơ máu dính trên châm dần dần hòa tan trong nước.
“Ngươi nói chút chuyện kích thích nàng, có thể qua được đêm nay sẽ không sao.”
Tiễn bước Lí Vệ, Tiếu Lăng Nhi hoàn toàn hết buồn ngủ. Nàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Tiểu Mộc, ngươi nói cho sư phụ, ngươi có phải là quen biết nàng không?”
Mộ Dung Tuyết giật mình một cái, mới chậm rãi gật đầu.
“Vậy nàng, có phải chính là cái người ngươi vẫn hận không?” Không cần Mộ Dung Tuyết trả lời, chỉ từ Mộ ánh mắt Dung Tuyết, Tiếu Lăng Nhi đã hoàn toàn hiểu được. Không khỏi lắc đầu, này xem như chó ngáp phải ruồi sao?
Cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai nữa. Nhìn phản ứng của Mộ Dung Tuyết, vẫn còn lo lắng cho nàng mà, không biết có thể thừa dịp cơ hội này gỡ hết khúc mắt của cả hai hay không đây?
“Hai ngươi đã quen biết, vi sư cũng không quản nhiều. Tiểu Mộc, nếu ngươi hận nàng, hãy để nàng chết ở chỗ này luôn đi. Nếu là còn có cảm tình với nàng, thì hãy đánh thức nàng. Làm như thế nào, chính ngươi quyết định đi.”
Tiếu Lăng Nhi cũng rời đi, trong phòng một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt Mộ Dung Tuyết gắt gao dính trên mặt Mạc Tử Ngôn. Đầu óc hỗn loạn không thể tự hỏi, trong cổ họng cuồn cuộn một câu mà mãi không thể nói ra miệng.
Mạc Tử Ngôn, rốt cuộc là bị cái gì kích thích, ngay cả ý chí sống sót cũng không có? Nữ nhân kia rốt cuộc là ai, có thể thương tổn nàng đến nước này……
“Mạc Tử Ngôn, vì sao ngươi muốn chết, ngươi sao có thể chết? Mạng của ngươi là của ta, sao có thể dễ dàng muốn chết thì chết như vậy……” Mộ Dung Tuyết vươn tay nắm chặt tay nàng. “Ta hận ngươi, ta rất hận ngươi. Hận ngươi hại cha ta, hận ngươi lừa gạt ta, ngươi cho là thiếu nợ không cần trả sao? Thù của ta còn chưa có báo, ngươi đã nghĩ muốn chết? Mạc Tử Ngôn, nếu ngươi đã chết, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ ngươi……”
– ——
Editor có lời muốn nói: hù Tiểu Tuyết một phen~