Đọc truyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt Túy Mộng Sinh – Chương 23: Giao dịch
Buổi tối hôm đó, mấy người A Tư Mạc, Chu sư phó, Chu Đường Mộng cùng mấy sư huynh Khí Đường ăn uống đều vô cùng vui vẻ. Bữa tiệc hôm đó, ngoài một niêu cơm tẻ, một đĩa rau xào là những món ăn bình thường ngày nào cũng có, thì còn có thêm một đĩa sườn xào chua ngọt cùng một đĩa cá tươi hấp cách thuỷ, đều là đồ mặn hiếm khi được dọn ra. Sườn là do các sư huynh khí đường mang sang, còn cá thì do chính tay sư phó “tiện đường qua sông bắt được”.
Tay nghề nấu ăn của Chu sư phó, quả thực vô cùng điệu nghệ, đến kẻ như A Tư Mạc cũng còn chưa dám nói bản thân có thể so sánh được với bà, nữa là những người còn lại. Từng món từng món nhìn qua thôi cũng khiến người ta thèm thuồng, mà theo hít vào một hơi mùi vị, rất nhanh cảm giác thèm ăn như nhân lên gấp đôi vậy. Lại như mấy sư huynh Khí Đường, hai mắt lúc nào cũng lom lom nhìn Chu sư phó. Quả thực nếu không phải bọn họ là khách, lại đang ngồi trước mặt Chu sư phó, hiện tại hẳn đã bắt đầu cắm mặt vào ăn, không nói hai lời. Đương nhiên, đây cũng một phần là do nguyên liệu dùng cho bữa cơm này, cũng vốn không phải là thứ bình thường.
Cơm tẻ trong bát không phải cơm phổ thông thường ngày , mà là dùng linh cốc chế biến. Còn mấy món thức ăn, cũng là dùng pháp quyết gia công, linh khí nồng nàn, phi thường thích hợp cho những người như A Tư Mạc vừa đột phá ăn vào để phục hồi nguyên khí.
Chu sư phó rõ ràng là rất quen với trường cảnh trước mặt, đều không có khó chịu gì, chỉ khoát tay nói.
– Ăn cơm.
Ngay lập tức, chín người khí đường khí thế hiên ngang hô một câu “Dạ”, rồi lao vào ăn lấy ăn để.
A Tư Mạc nhìn mọi người ăn, bất giác mỉm cười, rồi cũng nhập tiệc. Hắn hiểu, được Chu Linh Nhan sư cô cùng Chu Đường Mộng tỷ tỷ “chăm sóc” hàng ngày như bọn họ, những món này, có mấy khi được ăn chứ? Đương nhiên, một phần cũng bởi ở Khí Đường, không có ai biết phương pháp gia công linh cốc các loại cả.
Gia công nấu linh cốc cùng các loại nguyên liệu tương tự, cần kỹ xảo vô cùng chuyên nghiệp, toàn quá trình được gọi là luyện thực. Tu giả chuyên luyện thực, gọi là Toại Nhân học phu. Các loại thực tài giàu linh khí, qua tỷ lệ phối hợp đặc thù, gia công chuyên nghiệp tỉ mỉ, linh khí trong thực tài sẽ bị kích phát triệt để, rất dễ dàng hấp thu. Linh lực hút lấy từ linh thực, so với linh lực hút từ linh đan ôn hòa hơn rất nhiều, mà so với linh lực trong không gian, lại dễ dàng hấp thu làm của mình hơn.
So với các linh thực cao cấp khác, linh cốc là phổ biến nhất, cũng là nguyên liệu quan trọng nhất cho học tập linh thực. Chẳng qua, đối với tu giả bình thường, tuy người người trồng linh cốc, song chẳng ai dám giữ lại dù chỉ một chút để ăn, tất cả đều bán đi đổi lấy tinh kim vượt qua cuộc sống ngày thường. Đây cũng là lý do mà tu giả của các môn phái lớn như Ngọc Tiết cung so với tu giả tầng đáy thực lực đã xa lại càng xa. Đến cả ăn uống cũng giúp họ tu luyện, không khác biệt đến như vậy căn bản không cần tu luyện làm gì nữa rồi.
A Tư Mạc đến năm mười một tuổi mới nhập môn, sự khác biệt giữa hai thế giới, kẻ như hắn tự nhiên nắm vô cùng rõ. Song suy nghĩ đó, cũng chỉ thoáng qua trong đầu hắn, bởi hắn vừa nuốt xuống một miếng một miếng sườn xào chua ngọt, liền không khỏi lên tiếng khen ngợi: “Món sườn này, nhìn qua thấy đẹp mắt, hít vào thấy thơm mũi, nuốt xuống thấy ngon miệng, song đặc sắc nhất, chính là tâm tư của người nấu đổ vào đây. Phần sườn này, chỉ gồm phần xương thứ 3 và thứ 4, bởi vậy thịt rất mềm. Cộng thêm công thức gia vị hết sức đặc biệt, ai da, chắc chắn là một loại dấm đặc thù, mới có được mùi vị này”
Tiếng A Tư Mạc không quá to cũng không quá nhỏ, mấy người ngồi quanh bàn tự nhiên nghe rõ ràng, mà chính người nấu là Chu Ngọc Yên sư phó lại đang ngồi cạnh hắn, tương tự cũng nghe được. Tuy đây cũng không phải lần một lần hai thấy tràng cảnh này, song trên mặt bà vẫn không giấu được chút vẻ khôi hài. Mà ăn xong miếng sườn, A Tư Mạc lại quay sang món cá, cũng chưa để ý đến những người xung quanh.
Chỉ thấy mình cá dài, phần đầu hơi tròn, đuôi nhỏ, thân nâu xám, có hai râu đối nhau, dày và dài. Quan trọng nhất là chất thịt trắng ngần, hương thơm ngào ngạt, tức thì khiến người ta muốn ăn ngay. Lần này A Tư Mạc nhìn miếng thịt đã gắp một lúc, rồi đút vào miệng, ra vẻ suy ngẫm một chút, rồi lại như đứa trẻ hiếu kỳ, không khỏi tò mò, quay sang hỏi điếm tiểu nhị: “Sư phó, cá này gọi là cá gì, và nấu nó thế nào?”
Chu Ngọc Yên cũng không quở trách hắn ăn nói có phần quá phận, chỉ lãnh đạm trả lời: “Tên ăn hàng như ngươi hóa ra cũng biết đánh giá, đây là “Chư Câu Mĩ Vị Ngư”, là món làm nên tiếng tăm của Mĩ Ngư quán, cũng là đặc sản của Phương Sinh trấn ở đế quốc. Món này thanh hương hoạt nộn, đưa vào miệng thấy thơm ngọt, là món ăn nổi tiếng tới mức Thiên Tử đương thời còn phải ngự giá thân chinh tới thưởng thức.”
A Tư Mạc lại dùng đũa gắp một miếng nữa đưa lên miệng, lại cũng lập tức nhắm mắt gật gù mãi không thôi: “Thịt cá quả thật là ngon, lại được nấu rất khéo, có chút vị ngọt của đường, ừm, còn thêm mấy lát gừng để khử mùi tanh. À, có cả hương vị của hành đập dập, nhất định dùng củ hành tươi nhỏ. Ừm, còn có cả loại hạt tiêu ngũ hương rất khó kiếm, chao ôi …. Đúng rồi, lại còn trộn với dầu vừng mới ngon đến vậy. Sư phó, người quả thực lợi hại, lợi hại!”
A Tư Mạc vẻ mặt đầy chăm chú đánh giá cùng phân tích, một phân thời gian sau, mới nhìn sang Chu nhị tỷ cùng mấy sư huynh Khí Đường đang mồm miệng há hốc hắn, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái. A Tư Mạc phải đến lúc này mới ý thức được, phản ứng của bản thân, tột cùng đến mức nào là có vấn đề. Nhưng rất nhanh có Đổ Bát Vạn sư huynh cứu quê cho hắn, dáng vẻ vô cùng bội phúc, bật ngón cái, cười to nói: “Tiểu Mạc ca quả thật là chuyên gia, sành sỏi, thật là quá sành sỏi!”
Mà Đổ Nhất Đồng sư huynh, rất nhanh cũng thể hiện ra được khả năng ăn nói của mình, cũng giơ ngón tay cái hướng về phía hắn: “Thật không ngờ, Tiểu Mạc ca trông như vậy mà còn là mĩ thực đệ nhất thiên hạ”.
A Tư Mạc đến lúc này đã quê hết chịu nổi, mặt mũi đỏ như trái ớt, vội vã bỏ đũa xuống: “Mấy huynh quá khen rồi, mĩ thực đệ nhất thiên hạ gì chứ, đệ chỉ là chút hứng thú nói chơi thôi. Ngày thường đệ lúc nào chẳng chạy qua chạy lại trong nhà bếp, lại có cơ hội được sư phó chỉ bảo cho chút ít về nấu nướng. Đệ chỉ là nhặt nhạnh được chút ít kiến thức thôi, quá phận lại múa rìu trước mặt Lỗ Ban rồi. Nào, mọi người tiếp tục ăn đi chứ.”
Mà sau một tràng cảnh như vậy, Chu sư phó mới đề xuất với Chu Thái Nghĩa sư huynh chuyện truyền thụ cho A Tư Mạc đao pháp. Đương nhiên là huynh ấy nhận lời, đồng thời cũng nghe theo sư phó mà ở lại Dược Đường. Thời gian thì chí ít cũng là trong một năm rưỡi tới, cho tới hết đợt lục đường luận võ hội sắp tới, bởi sau đó thì Thương Hùng sư huynh sẽ có thể tiếp quản việc này. Song đáng ngạc nhiên là, huynh ấy còn đề xuất, nếu dù gì cũng ở lại Dược Đường, vậy tốt nhất là huynh ấy sẽ truyền thụ cho A Tư Mạc thêm về trận pháp, coi như một công đôi việc vậy. Chu Ngọc Yên sư phó nghe xong, cũng tương đương tán thưởng, còn A Tư Mạc thấy vậy, cũng không có phản đối gì.
Trận pháp là một hệ thống học vấn uyên thâm không kém gì luyện đan, song yêu cầu của nó lại thấp hơn rất nhiều so với học tập luyện đan, trên thực tế chỉ thần thức tương đối cường đại. Hơn nữa trên thực tế, trận pháp là thứ mà bất kể tu giả nào đều nên học; luyện khí, luyện đan, vẽ phù các loại, đều liên quan tới trận pháp.
Đệ tử các đại môn phái, tại luyện khí kỳ đã bắt đầu học tập hệ thống trận pháp, vì con đường tu chân tương lai của bọn họ, xây dựng cơ sở vững chắc. A Tư Mạc là đệ tử Ngọc Tiết cung, tự nhiên cũng trải qua loại đào tạo này, song chỉ là lướt qua, vốn không đáng nhắc đến.
Trong Ngọc Tiết cung, đệ tử Khí Đường học tập trận pháp là nghiêm túc nhất, bắt đầu từ thứ đơn giản như trận Đơn Linh, đến trận Lưỡng Nghi, trận Song Nguyên, dần dần phức tạp hóa. Đây là một quá trình học tập dài lâu, song như bao ngạch học vấn khác, vì trợ giúp đệ tử học tập, một vài tu giả tinh thâm trận pháp, theo thời gian cũng chỉnh lý ra cả một bộ phương pháp học tập. Trong đó, bao gồm các loại đề trận pháp, bao gồm vô vàn yêu cầu thiên kỳ bách quái, tỷ như uốn nắn, tỷ như bổ sung, tỷ như ưu hoá, vân vân, danh mục rất nhiều, lớp lớp vô tận. Về sau, có vài tu giả, vui chơi không mệt, mười phần trầm mê đường này, sáng tạo ra đề trận pháp có độ khó cực cao. Mà rất nhiều đệ tử, cũng thường lấy đây làm trò chơi.
Sau bữa ăn, Chu Thái Nghĩa tâm tình đương vô cùng hứng khởi liền làm một bài giới thiệu ngắn cho A Tư Mạc, bộ dạng càng lúc càng hiển lộ ra tư chất của bậc sư phụ. Về thể ngộ trận pháp, trong đám đệ tử Ngọc Tiết cung, không có ai có thể so sáng được với Chu sư huynh, điểm này chính là Chu sư phó nói. Nếu nói về chiến đấu, Chu sư huynh khó có thể so sánh được với Thiết Quân Bảo sư thúc, song nếu so về tay nghề trận pháp phù trận luyện khí, thứ duy nhất huynh ấy thua Thiết sư thúc, chính là kinh nghiệm. A Tư Mạc theo đó nghe xong, liền cảm thấy vô cùng hiếu kì.
Đơn Linh, Lưỡng Nghi, Song Nguyên, đối với A Tư Mạc đều là những cái tên tuy lạ mà quen; khi trước, hắn có đọc Thanh Ô Trường Khí Luận, là một tác phẩm bàn về phong thủy linh mạch. Song nếu nói có môn học nào phụ thuộc trực tiếp nhất vào trận pháp, đó chính là phong thủy; Thanh Ô Trường Khí Luận theo đó, dành hẳn chương dài nhất chỉ để bàn về kiến thức trận pháp, từ đơn giản đến phức tạp. A Tư Mạc đọc đi đọc lại quyển sách nọ đã không biết bao nhiêu lần, tuy rất nhiều chỗ không hiểu, song hắn có khả năng đọc qua là nhớ, nghe qua là thuộc. Hiện tại nghe nói tới, trí nhớ hắn tự động khơi gợi lại những đoạn văn vô cùng thâm sâu khó hiểu kia, A Tư Mạc như có chỗ ngứa mà được gãi, trong lòng tự nhiên có chút mong đợi.
Buổi tối hôm đó, đối với mọi người, cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là đối với A Tư Mạc, một ngày đầy thăng trầm như hôm nay, tạm thời còn chưa kết thúc.
Ngồi xuống giường, cởi giày, rồi A Tư Mạc khẽ thừ người ra, thanh gươm gia kì bí nọ nằm trên bàn đầu giường. Mà ba lão thái gia, rất nhanh xuất hiện. A Tư Mạc theo đó quay ngoắt ra nhìn Mặc Tư Tháp Pháp:
– Người biết con không hợp cách luyện đan rồi sao?
Mặc Tư Tháp Pháp chi nghe như vậy, trên gương mặt hiện lên tiếu ý vô cùng rõ ràng, song vẫn giả bộ ngây thơ đáp lại A Tư Mạc:
– Tiểu Mạc ca, ta không hiểu ngươi nói gì nha. Rõ ràng ngày hôm qua nói chuyện, ta cũng không hề nhắc đến thứ gì giống như vậy, ngươi không phải là nhớ nhầm chứ.
– Hừ, lão thái gia, hôm qua lúc con từ chối không luyện Dương Thai Tức, người rõ ràng đã nói: “Ngươi cũng không nên quyết định quá sớm như vậy!”. Người rõ ràng biết con không thể luyện đan, hơn nữa còn có phương pháp để khắc phục điều đó nên mới nói thế, đúng không?
Lập luận của A Tư Mạc không đầu không cuối, song ẩn ý trong đó, lão cáo già như Mặc Tư Tháp Pháp tự nhiên hiểu, gương mặt thiếu niên của lão lại càng lộ ra tiếu ý không chút giấu diếm.
Ngày hôm qua, ba người bọn họ kể cho A Tư Mạc về lịch sử gia tộc hắn một lượt, rồi Mặc Tư Tháp Pháp kết luận một câu: “Xem ra chúng ta cần ở chung một thời gian dài, chẳng qua ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ rất thoải mái. A, đúng rồi, cái này cho ngươi.”
Mặc Tư Tháp Pháp theo đó như tiện tay từ trong không trung lấy ra một quang cầu, lại như tiện tay ném nó cho A Tư Mạc, trên bề mặt quang cầu phủ đầy phù hiệu lưu chuyển.
“Đây là cái gì?” A Tư Mạc cẩn thận rờ lên bề mặt quang cầu.
Oanh!
A Tư Mạc như bị sét đánh, thân thể cứng đờ, trong đầu hắn thoáng hiện lên vô số tự phù, liên tục chuyển động.
“Dương Thai Tức, chỉ là chút tiểu xảo, có thể tu phục thần thức, coi như lễ gặp mặt.” Ngữ khí của Mặc Tư Tháp Pháp đột nhiên như trở nên lười nhác: “Tuy ta muốn ăn không ở không, nhưng lại không có biện pháp. Ai kêu ý thức hải của ngươi cách tan vỡ chỉ chút ít, sớm tu bổ tốt ý thức hải, miễn chúng ta phải tìm chỗ khác.”
– Ý thức hải?
A Tư Mạc hơi ngờ người ra, rồi chợt vỗ đầu, bản thân vì lý do gì lại quên mất một việc tương đối trọng yếu như vậy.
Từ khi Trúc Cơ, còn chưa tiến vào ý thức hải.
Ý thức hải, đại khái là một thế giới ảo ảnh do thần thức sinh ra, tiến vào ý thức hải, thật ra cũng không có ý nghĩa thiết thực gì lắm. Ý thức hải giống như một giấc mơ vậy, sau khi tu giả Trúc Cơ, khi minh tưởng có thể tiến vào ý thức hải. Nhục thân trên thực tế vẫn tiếp tục tu luyện, còn thần thức đại khái có thể được yên tĩnh, đồng thời nếu giống như A Tư Mạc khi trước bị trọng thương thần thức, hiện tại tiến vào ý thức hải, có thể đại khái đánh giá được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Đương nhiên, biết cũng chỉ có thể biết, muốn khôi phục thần thức hiệu quả, đều là pháp quyết chỉ có Kim Đan kỳ tu giả mới miễn cưỡng dùng được, A Tư Mạc trước nay chưa từng nghe, mới Trúc Cơ kỳ đã có thể khôi phục thần thức.
Nghĩ tới đây, A Tư Mạc liền tĩnh tâm, tiến vào trong ý thức hải của mình.Song vừa tiến vào ý thức hải, hắn liền ngây dại.
Nơi A Tư Mạc đang đứng, là một sa mạc rộng lớn kéo dài đến cuối đường chân trời, dẫu có phóng tầm mắt ra xa mấy đi chăng nữa, cũng chỉ nhìn thấy những đồi cát bị gió thổi bạt đi. Như một giấc mơ, khung cảnh trước mặt hắn biến hóa mỗi lúc một vẻ, không có gì có thể gọi là đặc trưng, song lâu lâu có thể thấy những thành trì, nhà cửa, lầu tháp bị cát vàng chôn vùi, chỉ lộ ra nửa nóc. Mà ấn tượng hơn nữa, là những cây dương ngàn năm bị gió mạnh thổi nghiêng ngả gần sát mặt đất, song vẫn không hề đổ xuống, tất cả đều chỉ về phía Tây, tựa hồ như những con rồng đang sải chân lao trên sa mạc.
Thời gian như bị đóng băng, toàn bộ khung cảnh như dừng lại khi mặt trời còn đương lưng chừng trên đường chân trời một đoạn, rọi đỏ cả những đám mây thưa thớt. Ráng trời rực rỡ phủ trùm lên những cồn cát nhấp nhô trong sa mạc, dải cát ánh lên màu vàng gạch như những vạt sóng sặc sỡ sắc màu.
A Tư Mạc nhìn theo một thân cây dương gần hắn nhất, bỗng khóe mắt hắn bắt gặp một ốc đảo xanh tươi gần đó. Ốc đảo rất gần, hiển nhiên không phải là ảo ảnh, A Tư Mạc bởi vậy nghe theo bản năng nhanh chân chạy về hướng ấy. Chỉ là khi chạy, hắn chợt có chút cảm giác, bản thân dẫu cho đứng trong sa mạc này biết bao nhiêu lâu, cũng không phải sợ khát sợ đói chút nào. Song càng gần ốc đảo, tầm nhìn của hắn lại càng nhòe, cho tới khi hắn đã lại đứng ở một nơi khác.
Chỉ thấy cổ mộc um tùm liên miên thành quần, thảm cỏ xanh biếc, từng phiến từng phiến. Hoa dại điểm điểm lẫn trong cỏ dại, tăng thêm vài phần sinh động, hệt như đi vào trong rừng núi. A Tư Mạc sững sờ đứng trên đất, bàn chân cảm thụ sự mềm mại của cỏ truyền tới vô cùng chân, mùi cỏ xanh bay vào mũi thoang thoảng.
A Tư Mạc ngẩn người đứng tại chỗ. Dù là cảnh vật trước mắt, hay sa mạc vàng khi trước, đều xa xa vượt quá phạm vi lý giải của hắn. Ý thức hải của mình, đáng nhẽ ra chỉ là một khoảng không, sao lại có họa diện sinh cơ dào dạt thế này…
A Tư Mạc theo đó như người mộng du, cứ từ từ bước tới trước, một lát sau liền tiến tới cạnh một hồ nước lớn, chỉ thấy một dải nước xanh mênh mang khiến người ta choáng ngợp. Một lúc lâu trải qua, A Tư Mạc vẫn nguyên xi đứng ngẩn người nguyên tại chỗ, không biết nói cái gì. Bên tai hắn, văng vẳng thanh âm nhu mỹ vui tai của Mặc Tư Tháp Pháp:
– Đẹp chứ hả?
– Có chuyện gì…
A Tư Mạc ngây ngốc đáp lời, bản thân cảm thấy như đang nằm trong mộng. Song hắn vừa ý thức được âm thanh kia là giọng của Mặc Tư Tháp Pháp, vẻ đẹp của khung cảnh trong ốc đảo như bớt đi một phần, đầu óc hắn cũng lập tức thanh tỉnh. Mà theo đầu óc thanh tỉnh, A Tư Mạc rất nhanh nhận thấy, quang cầu kia vẫn đang lơ lửng gần người hắn. Khẽ nhìn quang cầu một lúc, rồi hắn mới ném nó về phía Mặc Tư Tháp Pháp, nói:
– Con không học.
– Ồ, ngươi thấy không Mục Hãn Mặc, ta đã bảo là tên tiểu tử này cứng đầu tương tự như ngươi mà.
Trước mặt hắn, Mặc Tư Tháp Pháp đương nằm vắt vẻo trên một cành cổ thụ, trong miệng ngậm một ngọn cỏ xanh non, gương mặt vô cùng thích thú nhìn xuống dưới. Nhìn y như vậy, quả thực có phần không được đường hoàng cho lắm, nhất là khi y vẫn còn đương mặc bộ áo của một học giả cao cấp.
Mà trái ngược với Mặc Tư Tháp Pháp, Mục Hãn Mặc đương quỳ dưới gốc cây, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt đầy sẹo lãnh đạm không chút biểu tình. Lưỡi gươm thần bí nọ, an tĩnh chống bên cạnh hắn. Còn gia gia hắn thì đang cho nước hồ vào một túi da dê đeo bên người mà uống, đôi ba giọt nước đọng trên chòm râu vĩ đại của người. Uống xong, người mới từ từ đi đến thân cổ thụ nọ, phủi phủi chút bụi trên một rễ cây mọc cao như cái ghế mà ngồi xuống. Nhìn A Tư Mạc, ông mới nói:
– Nếu con không muốn học, chuyện đó tùy vào con, bọn ta cũng không có gì ép buộc. Ý thức hải của con, nếu không bị chấn động gì lớn, theo thời gian vài chục năm sẽ khôi phục lại bình thường. Trong thời gian đó, khi vận dụng thần thức, có lẽ con sẽ hơi bị đau đầu một chút, song cũng rất nhanh sẽ qua thôi.
– Chỉ là, ngươi cũng không nên quyết định quá sớm như vậy.
Đó là chuyện của ngày hôm qua, mà hiện tại, A Tư Mạc cũng lại đương đứng dưới gốc cổ thụ nhìn lên, mà Mặc Tư Tháp Pháp, đường cong trên khóe miệng càng lộ rõ, song vẫn giả bộ ngu ngơ mà nói.
– Tại sao ta phải chỉ ngươi phương pháp luyện đan? Không bàn tới sư phụ ngươi nói thế rất đúng, ngươi quả thực rất không hợp luyện đan, ta dù sao cũng là một học giả. Thuật luyện đan thì người Trung Thổ mới là bậc thầy, điểm này tuy ta chết đã được mấy trăm năm, hẳn cũng chưa từng thay đổi…
– Nếu quả thực là như vậy, người đã không nói một câu kia, cũng không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Người muốn con học Dương Thai Tức, song lại không cố gắng thuyết phục một tí nào. Người cũng không khẳng định là không biết con không có tư chất học luyện đan, hay nói đúng hơn, người cực rõ con không có tư chất luyện đan. Nếu nói như vậy, khả năng cao người có phương pháp để chỉ cho con có thể học luyện đan, mà thứ người muốn, chính là giao dịch, tu luyện Dương Thai Tức, đổi lấy phương pháp kia.
– Lập luận kiểu ngươi, thật vớ vẩn, lỗ hổng trong phân tích nhiều như cái sàng vậy…
Mặc Tư Tháp Pháp gương mặt tuy lộ rõ vẻ thích thú, song giọng điệu thì giả vờ nạt nộ, chỉ là như vậy không có chút gì đáng sợ nếu như so với Chu sư phó. A Tư Mạc kiên nhẫn đứng dưới gốc cây nhìn lên, linh tính mach bảo, suy nghĩ của hắn, không khác sự thật bao nhiêu. Mà đúng lúc này, Mặc Lạp Đức gia gia mới lên tiếng nói với Mặc Tư Tháp Pháp.
– Thôi lão tổ tông à, dù sao A Tư Mạc cũng đã cầu chúng ta giúp đỡ. Người là bậc bề trên, sao lại đi so đo với một đứa trẻ làm gì chứ?
Mặc Tư Tháp Pháp nghe đến đây liền bĩu môi rầu rĩ một thoáng, song thực chất không có gì không vui, mà ngược lại như đứa trẻ con, chưa gì đã lại cười cười nhìn A Tư Mạc, chỉ là điệu bộ, quả thực có nghiêm túc hơn một chút:
– Thôi được, giao dịch thì giao dịch. Song nếu như hôm qua ngươi nhận lời, ừm, nói chung là hiện tại, ngươi muốn biết phương pháp kia, trừ tu luyện Dương Thai Tức ra, còn phải học thêm một thứ nữa.
– Hả, thêm một thứ nữa? Lão thái gia, đây là cái chuyện gì vậy, đã chấp nhận thương lượng như thế kia, tự nhiên giờ lại thay đổi là sao chứ?
– Cái gì mà tự nhiên, đây là lãi suất, lãi suất ngươi hiểu không? Ngươi không thích, có thể không giao dịch, cũng không ai bắt ngươi cả.
A Tư Mạc nhìn Mặc Tư Tháp Pháp mà dở khóc dở cười. Tự dưng trong đầu hắn hiện tại xuất hiện một kẻ khi thì thông minh tinh quái, khi lại giả ngây giả ngô, mà lại có lúc, hoàn toàn không thèm nói lý lẽ. Song hiện tại chuyện đã rồi thì cũng đành chịu không biết phải xử lý nào, thôi thì đành bó tay coi như xui xẻo vậy. A Tư Mạc theo đó cắn răng gật đầu, học thì học, học một thứ cũng là học, mà học hai thứ cũng là học.
– Được. Vậy hiện tại nói qua về phương pháp kia một chút. Tuy nói dùng phương pháp này, ngươi cũng có thể luyện đan, song nó cũng có những đòi hỏi nhất định. Từ ngày mai trở đi, ngươi bắt đầu tu tập pháp quyết, trừ pháp quyết linh thực là chủ tu, hắn còn được sư phó ngươi truyền cho pháp quyết có tứ đại thuộc tính đất gió lửa nước nữa. Vậy trong thời gian tầm ba tháng tới, ngươi chủ tu phong thuộc tính cùng thủy thuộc tính pháp quyết. Nếu có thể đạt đến yêu cầu nhất định, vậy ta sẽ chỉ cho ngươi phương pháp. Ngươi đã hiểu chưa?
A Tư Mạc nghe xong một tràng như vậy, quả thực có cảm giác hơi bán tin bán nghi. Nói như Mặc Tư Tháp Pháp, có nghĩa là trong ba tháng tới, hắn tuy phải tu luyện Dương Thai Tức, song lại vẫn chưa có phương pháp trong tay. Tuy yêu cầu của lão thái gia đều là những thứ dù gì hắn vẫn phải làm, song rất có thể ba tháng tới, lão thái gia lật lọng, khi đó hắn cũng chẳng thể làm gì. Còn như hiện tại không luyện Dương Thai Tức cho đến tháng sau sao? Hắn rất có cảm giác, khi đó sẽ lão thái gia sẽ không chỉ bắt hắn học hai thứ, mà là hai trăm thứ ấy chứ. Bởi vậy hiện tại A Tư Mạc chỉ có thể lần thứ hai gật đầu.
– Tốt, vậy cầm lấy quang cầu này tu luyện đi. Trong này cũng không tu luyện được, mau rời ý thức hải đi.
Mặc Tư Tháp Pháp theo đó vẫy vẫy tay, A Tư Mạc còn đang đứng ngẩn người tại dưới gốc cổ thụ nọ, chợt mở mắt ra đã phát hiện mình đã rời khỏi ý thức hải. Hắn hốt nhiên có chút kinh ngạc, lão thái gia tựa hồ còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng. Loại người, không, là loại hồn ma ở trong ý thức hải mà không chịu khống chế, mà cũng lại không phải, là lão thái gia khống chế ý thức hải của hắn. A Tư Mạc theo đó có được Dương Thai Tức cũng không có chút nào vui sướng, ngược lại hai mắt ngấn lệ, song cũng chỉ biết thở dài rồi ngồi xuống, trong đầu nhớ lại khẩu quyết Dương Thai Tức.
Chỉ là A Tư Mạc không ngờ rằng, hắn rất nhanh bất chợt nhíu mày, cũng rất nhanh nghiêm túc đến mức nhập thần nghiên cứu đoạn khẩu quyết Dương Thai Tức dài mấy vạn chữ ấy, cảm giác bị gượng ép trong lòng chợt vơi đi quá nửa. Mà khi tiến vào tu luyện, lại càng chứng thực suy nghĩ của hắn.
Dương Thai Tức này, độ khó không thua kém gì Châu Nhật Thượng Thanh Đạo.