Phong Hoa Kỷ

Chương 34: Đàm phán


Đọc truyện Phong Hoa Kỷ – Chương 34: Đàm phán

Thẩm Trác Di phải mất 15 phút mới vác thân lên đến phòng Tổng giám đốc, đẩy cửa phòng làm việc ra hai người bên trong đồng thời quay lại nhìn cô chằm chằm. Tuy mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường nhưng Thẩm Trác Di vẫn cố gắng giữ bình tĩnh chậm rãi đi vào, đem tài liệu đưa cho Hoa Hi Mạt.

Hoa Hi Mạt thấy trên trán cô lấm tấm mồ hôi, khóe miệng nhếch lên vẻ đắc ý nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như thường, đưa tay đón lấy tập tài liệu. Nhanh chóng phất tay một cái “Được rồi, cô xuống dưới xe đợi tôi đi”

“Cô…” Thẩm Trác Di nói ra một chữ sau đó cưỡng chế bản thân nhịn xuống cơn giận này, đằng đằng sát khí bước ra ngoài.

“Cô đối xử với cô ấy thật đặc biệt” Ức Gia Tùng ngồi nghiêm chỉnh, biểu hiện vô cũng chuẩn mực với địa vị của y lúc này – nghiêm túc, lịch thiệp.

“Như thế nào gọi là đặc biệt?” Hoa Hi Mạt nhíu mày hỏi ngược lại.

– Cô đối với tất cả mọi người đều ôn hòa khéo léo, song tôi cảm thấy đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài của cô. Dỡ bỏ lớp ngụy trang ấy xuống, cô như một con người khác hoàn toàn điều đó đã bộc lộ qua cách cô đối xử với cô ấy?

“Tôi đối với cô ấy thế nào?” Dù chẳng có mục đích gì nhưng Hoa Hi Mạt nhất định phải hỏi rõ ngọn ngành.

“Người không biết sẽ cho là cô đang làm khó cô ấy nhưng người biết thì sẽ hiểu có thể đùa cợt với cô ấy như vậy, cô ấy trong lòng cô nhất định giữ một vị trí rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi cô không hề có tâm lý phòng bị trước cô ấy, không phải sao?” Ức Gia Tùng nhìn thẳng vào mắt Hoa Hi Mạt, đôi mắt này mang một vẻ gì đó rất thâm thúy, đen thẳm và sâu rộng bao la như vũ trụ. Nhìn kĩ mới thấy nó rất có sức hấp dẫn.

Hoa Hi Mạt cười cười. Hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, híp mắt hỏi “Tại sao anh lại có năng lực đó?”

Ức Gia Tùng hiển nhiên sững sờ nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái ban đầu

– Năng lực gì? Tôi không biết Hoa tiểu thư đang nói đến cái gì.

– Nhìn vào mắt anh là tôi biết, không cần gạt tôi. Tôi và anh giống nhau, chúng ta đều không giống như những người bình thường khác. Chỉ có điều có lẽ năng lực của anh vẫn chưa đạt đến độ thuần thục bởi vì con ngươi của anh không đủ đen.

Ức Gia Tùng đứng lên, vòng tới phía sau Hoa Hi Mạt, cô liếc y không biết y muốn làm gì. Người kia khom lưng đến gần, thì thầm bên tai cô “Câu chuyện hay lắm, đây nhất định sẽ là một đề tài hấp dẫn”

“Cảm ơn” Hoa Hi Mạt tách ra, cũng đứng lên cầm theo áo khoác trên ghế “Rất cảm ơn anh đã yêu mến tôi như vậy nhưng tôi không có ý định đem nó lên trang sách”

“Chỉ cần là xuất thân dưới ngòi bút của cô, tôi tin nó nhất định sẽ rất hấp dẫn” Ức Gia Tùng đáp, trở lại bàn làm việc, ngồi xuống nhưng đôi mắt vẫn theo dõi người còn lại trong phòng, lông mày nhíu lại.Hoa Hi Mạt đi tới cửa, dừng lại một chút “Tại sao anh lại muốn mua nhà xuất bản của Đỗ Tử Đằng?”

“Tôi là thương nhân, đương nhiên đến vì mối làm ăn” Ức Gia Tùng trả lời, đôi mắt y vẫn dõi theo bóng lưng ấy hi vọng cô xoay người, dù chỉ là một giây,có thể ngắm cô thêm một chút cũng đủ rồi. Nhưng Hoa Hi Mạt như biết được tâm tư trong y, dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.

Bàn tay của Ức Gia Tùng xiết lại thành nắm đấm, các khớp xương trở nên trắng bệch phát ra tiếng răng rắc nhẹ, nện lên bàn.

Thẩm Trác Di lên xe đợi không lâu đã thấy Hoa Hi Mạt từ tòa cao ốc đó đi ra hướng về phía Ferrari. Tất cả bảo vệ cũng người qua đường đều phải ngoái lại nhìn dáng người xinh đẹp mà quyến rũ của cô. Mà người đó lại tựa như không để ý, ra thẳng xe mở cửa ngồi lên ghế lái phụ.


“Về nhà” Cô nói

Thẩm Trác Di muốn nói nhưng vẫn làm theo lời sếp mới khởi động xe trong lòng không ngừng rủa xả đối phương. Hoa Hi Mạt đem áo khoác vứt ra ghế sau, không biết từ đâu lấy ra một chiếc dây buộc tóc gom mái tóc rối lại.

Thẩm Trác Di lái xe ánh mắt thoáng liếc qua bên cạnh, thấy động tác của cô ấy tâm trạng đột nhiên trở nên kỳ lạ nhưng cũng không mở miệng.

“Chơi với tôi một chút đi” Hoa Hi Mạt nhàn nhạt mở miệng, nới rộng cổ áo ra một chút, may mà trong xe đủ ấm nếu không Hoa đại mỹ nữ của chúng ta nhất định sẽ bị đông cứng. Trong lòng tuy bừng bừng lửa giận nhưng lại không biết xả thế nào. Ức Gia Tùng tâm tư bất chính, nếu để hắn luyện năng lực này đến mức thuần thục hậu quả khó mà lường được.

“Chơi cái gì?” Thẩm Trác Di giảm vận tốc xe, tranh thủ liếc Hoa Hi Mạt. Không nhìn không sao, vừa nhìn đã thấy giật mình. Khung cảnh bóng bẩy như thế này, tiểu dân như cô phải làm sao đây?

Bên ghế lái phụ, cổ áo Hoa Hi Mạt hé mở, bộ ngực mềm mại đầy đặn lấp ló bên trong. Tóc buộc đuôi ngựa để lộ ra cái cổ nhỏ xinh, trắng nõn. Hàng mi khẽ động, đôi môi gợi cảm lấp lánh…

Thẩm Trác Di mất mặt nuốt từng ngụm nước bọt. May là đang lái xe, tiếng motor có thể át đi âm thanh đáng xấu hổ của cô. Bằng không cô chỉ còn cách tìm lỗ nẻ mà chui xuống.

Hoa Hi Mạt đã sớm nhận ra biểu hiện khác thường của đối phương, vô cùng đắc ý. Đã đâm lao thì phải theo lao, cô tiếp tục cố ý nới lỏng cổ áo.

“Nóng quá~..”

Thẩm Trác Di càng lúng túng, cố gắng kiềm chế bản thân, lòng thầm nhủ “không tức thị sắc*” nhưng hình ảnh đó vẫn hiện lên trong tâm trí cô… Thẩm Trác Di lắc đầu, đầu hàng…

Quả là yêu nghiệt…

*Đây là một câu trong bộ kinh Bát Nhã của Phật Giáo. Lời giải thích cho ý nghĩa của nó rất dài, b lười lắm nên b xin phép k ghi vào đây. Các b nào có nhã hứng có thể lên bác Google để tìm hiểu thêm ~~~”Cô đang nghĩ gì vậy?” Hoa Hi Mạt tiến lại gần Thẩm Trác Di, cô thích nhất là nhìn thấy vẻ mặt bối rối này của đối phương.

“Sắc tức thị lái, lái tức thị sắc*!” Thẩm Trác Di không ngờ lại đem suy nghĩ của bản thân nói ra miệng. Trong nháy mắt, cả hai người đều sửng sốt…

*Chế từ câu “Sắc tức thị không, không tức thị sắc” của kinh Bát Nhã. Đoạn này là b Di là đang đấu tranh tư tưởng xem nên chuyên tâm lái xe hay là hưởng sắc:v

“Phì, hahahahahaha..”

Hoa Hi Mạt cười thành tiếng, trang điểm trên mặt bị cô làm cho lộn xộn cả. Vừa cười vừa vỗ lưng Thẩm Trác Di, thiếu chút nữa là vỗ đến nội thương.

Thẩm Trác Di uất ức, mím chặt môi, trên mặt tựa như có lửa. Nóng rực.

Cái miệng thối này!


Hai vừa về đến nhà, Hoa Hi Mạt đã bỏ Thẩm Trác Di lại, nhanh chóng chạy đi mở cửa rồi chui tọt vào phòng tắm. Rất nhanh sau đó tiếng nước vui vẻ từ trong phòng truyền ra.

Thẩm Trác Di khinh bỉ nhìn về phía đó.

“Chờ đấy! Lão nương chưa ra tay nên ngươi nghĩ ta là con mèo già chứ gì?”

Ông trời thật không công bằng, suy nghĩ còn chưa được hiện thực hóa thành hành động đã cắt ngay cơ hội của cô, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Thẩm Trác Di một bên thầm nhủ “Sao mà trùng hợp thế”,một bên bất đắc dĩ lết mông đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, bên ngoài là một nữ nhân tóc lượn sóng, đeo kính râm đang đứng cười tủm tỉm, Thẩm Trác Di giật mình lùi về sau vài bước, hét lớn ”Là cô!”

Đối phương hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây “Tại sao cô lại ở đây? Cô ở nhà cô ấy làm gì?”

“Cô có quen cô ấy sao?” Thẩm Trác Di nghiêng người để đối phương đi vào, nhân tiện liếc bên ngoài cửa lớn thấy hai bảo vệ còn đang đứng đó cô nhanh chóng đóng cửa lại, bộ dạng y hệt một tên trộm.

“Cô?” Nữ nhân đeo kính dừng lại đánh giá cô một chút.

“Xin lỗi, đây là nhà riêng không hoan nghênh những vị khách như cô” Thẩm Trác Di vẫn chưa quên được chuyện bắt cóc không lâu trước đó tuy rằng sau đó phát hiện đối phương cũng không hề có ác ý với mình…

“Cô và Sincerely có quan hệ như thế nào?” Đối phương quả nhiên là thiên kim tiểu thư, mang một phong thái nhã nhặn ung dung thản nhiên ngồi lên ghế nhìn Thẩm Trác Di đi vào bếp, cô nhanh chóng trở ra cùng cốc nước lọc.

“Tôi là cô ấy…” Đôi đồng tử đảo một vòng, cười dài nói “Tình nhân”

“Khặc…”

“Đừng có gấp, cô không sao chứ?” Thẩm Trác Di vờ vịt tiến đến, vỗ vỗ lưng cô ta, trong lòng vô vùng hả hê.

Cô ta vừa nãy chất vấn cô về mối quan hệ với Hoa Hi Mạt lại chỉ quan tâm đến tình hình của Hoa Hi Mạt, như vậy có thể hiểu cô ta ít nhiều có tình cảm với Hoa Hi Mạt. Huống hồ cả phản ứng thái quá lúc nãy của cô ta cũng cho thấy tám chín phần là thích Hoa Hi Mạt rồi.Trong lòng dội lên một cảm giác thoải mái sau khi trả thù thành công, Thẩm Trác Di không hề biết rằng phía sau từ lúc nào đã có một người yên tĩnh đứng đó, đem hết hoạt cảnh lúc nãy thu vào tầm mắt.

“Thẩm Trác Di, cô mau đi pha trà cho khách đi” Hoa Hi Mạt lạnh lùng nói.

“A?” Thẩm Trác Di vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hoa Hi Mạt trong bộ đồ thể thao, tóc vẫn được buộc lên gọn gàng, cả người toát ra không khí thanh xuân khiến người khác ngưỡng mộ.

“Đi pha trà” Hoa Hi Mạt nói lại

Lúc này Thẩm Trác Di mới nghe rõ, mà dường như trong lời nói có chút gì đó không vui. Chết thật, nếu những lời vừa rồi bị Hoa Hi Mạt nghe được, nhất định sẽ lôi cô ra xử trảm T. T…


Phải làm sao đây?

“Tôi đang định đi tìm cô, thật khéo quá cô lại đến tìm tôi” Hoa Hi Mạt cũng ngồi xuống ghế, lưng tựa vào thành ghế, lơ đãng nhìn ra ngoài

– Tôi có linh cảm cô muốn tìm tôi, vì vậy nên tôi đã đến đây, Đại tác giả

“ Vậy cô tìm tôi có chuyện gì sao, Đại thương nhân?” Hoa Hi Mạt không nhanh không chậm mở miệng, chân mày hơi cau lại, tầm mắt di chuyển đến phòng bếp được đóng chặt cửa.

Đồ ngốc kia, cô tưởng trốn trong đó là có thể an toàn sao?

Vừa nhớ tới cảnh tượng ban nãy, tâm tình chuyển xấu, có bao nhiêu tức giận thể hiện hết trên khuôn mặt khiến vị khách đáng thương phía đối diện phải nén cười.

-Tôi muốn mua lại Nhà xuất bản của Đỗ tổng, đối với cô mà nói việc này là vô hại, tại sao lại ngăn cản chúng tôi?

Hoa Hi Mạt hơi mím môi, đáp “Không vui”

“Ức Gia Tùng cũng tham gia vụ này, ý cô thế nào?” Triều Hề Nhiên tuy ngoài miệng vẫn mang vẻ vui tươi song đáy mắt đã dần tối lại.

“Nói thật, nếu như hai người vì tôi mà mua lại nhà xuất bản này, vậy thỉ tôi chỉ có thể nói…” Hoa Hi Mạt nhẹ nhàng nở nụ cười “Đừng hòng”

Triều Hề Nhiên bị thanh âm chắc như đinh đóng cột của đối phương dọa đến sững sờ, nhanh chóng tiếp lời “ Vậy, cô định hợp tác với ai, tại sao tôi lại không thể, Triều thị nhất định phải có được nhà xuất bản này”

“Vậy thì tôi sẽ không viết sách nữa” Hoa Hi Mạt không phản đối.

“Không sáng tác cô lấy đâu ra thu nhập?” Triều Hề Nhiên tiếp tục chất vấn, sau đó lông mày khẽ nhướn lên, nói “Như vậy đi, cô hãy suy nghĩ kĩ càng rồi đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ đợi cô”

“…” Hoa Hi Mạt ngỡ ngàng, thật không ngờ Triều Hề Nhiên và Ức Gia Tùng là cùng một giuộc. Mấy người đó nghĩ cô là loại người gì, tưởng cô là món hàng muốn mua chỉ cần trả giá thật cao là có được chắc, cô trong mắt bọn họ là người ham hư vinh đến vậy sao?”Sao vậy, chê gia nghiệp của tôi ít hơn Ức Gia Tùng hay là… vì tôi là phụ nữ?” Triều Hề Nhiên đi tới trước mặt Hoa Hi Mạt, nâng cằm cô lên, hướng ánh mắt cô về phía mình. Đôi mắt đó thật đẹp, thật quyến rũ…

“Cô…” Triều Hề Nhiên mỉm cười “Còn chưa chịu đồng ý sao?”

“Lời này tôi sẽ thay cô ấy trả lời. Cô ấy nhất định, khẳng định, tuyệt đối không đồng ý. Quá khứ, hiện tại và tương lai đều như thế. Triều tiểu thư, cô là nhà tư bản lớn, không nên chỉ vì một nhà xuất bản nhỏ bé mà nhọc công như vậy. Mỗi giây mỗi phút của cô đều là vàng, mỗi khắc mỗi giờ đều có thể đem lại lợi nhuận cho công ty. Cô cứ như vậy, hại công ty tổn thất chúng tôi biết ăn nói thế nào đây. Cô là đại thương nhân, dân thường như chúng tôi quả thật không dám chạm vào…”

Thẩm Trác Di lấy hết dũng khí thao thao bất tuyệt, nuốt một ngụm nước bọt, đang định tiếp tục thì phát hiện, hai người đó căn bản không hề để ý đến cô.

Hoa Hi Mạt thấy cô đột nhiên từ trong phòng bếp vọt ra, đứng trước mặt mình nhưng ánh mắt lại dán lên người Triều Hề Nhiên mãnh liệt nói, tốc độ nói thật khiến người ta ngả mũ bái phục. Liền mau chóng tiến đến kéo kéo áo cô, thấp giọng nói “Cô từ đâu tới mà nhiều lời như vậy, đến Đường Tăng cũng phải chịu cô”

“Á” Thẩm Trác Di cũng thấp giọng “Thấy sao hả, lợi hại không, thừa dịp cô ta còn chưa làm rõ được chuyện gì đang xảy ra, phải mau chóng “trục xuất vè nước” mới được”

“Triều tiểu thư, những lời cô ấy vừa nói cũng chính là ý của tôi, hôm nay tôi còn có chút chuyện cần giải quyết, xin thứ lỗi không thể tiếp cô được nữa” Hiếm thấy Hoa Hi Mạt hiểu lễ nghĩa như vậy.


Triều Hề Nhiên còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời nói ban nãy của Thẩm Trác Di, lại được chủ nhà đích thân mở lời tiễn, thật không biết phải làm thế nào, đành ậm ừ

– Được, cô suy nghĩ cho kĩ rồi đến tìm tôi, tôi…

“Được rồi, được rồi. Em yêu à, tôi tiễn Triều tiểu thư, em đợi một chút nha~” Thẩm Trác Di vừa nói vừa nhìn Hoa Hi Mạt với ánh mắt vô cùng ám muội, vừa đẩy Triều Hề Nhiên ra cửa

Cái gì, EM YÊU?!

Hoa Hi Mạt bị câu nói này dọa đến ngây người, thầm nghĩ cái tên kia không biết lúc trong phòng bếp đã đập đầu trúng cái gì rồi?

Thẩm Trác Di thật vất vả mới tiễn được Triều đại tiểu thư, mau chóng đóng cửa lại, quay người tựa lưng vào cửa, thở phào một hơi, hớn hở cười.

Cuối cùng cũng trả được mối thù!

Vừa ngẩng đầu, Hoa Hi Mạt thình lình đứng ngay trước mặt cô, nhìn rất hung tợn

– Vừa nãy cô gọi tôi là cái gì ấy nhỉ?

Hoa Hi Mạt dần tiến lại gần, ép Thẩm Trác Di đang dựa cửa đứng thẳng.

“Cái đó… tôi đùa một chút thôi mà…” Thẩm Trác Di giải thích

Hoa Hi Mạt đưa tay chống lên cửa, ngăn cản con đường đào tẩu của đối phương, lẳng lặng nhìn thật lâu.

– Cô… tôi không dám làm thế nữa đâu, thật đấy..

“Em yêu…” Hoa Hi Mạt bỗng nhiên mở miệng, người kia như nghe thấy sét đánh ngang tai, cả người cứng đơ ra như khúc gỗ.

Thẩm Trác Di chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn Hoa Hi Mạt, lúc này đây đó ánh mắt đó không còn quái đản lạnh lùng như trước nữa trái lại rất ôn nhu.

“Cô…” Khoảng cách giữa hai người còn chưa đến 2cm, tư thế lại rất mờ ám, tư tưởng thiếu nhi của Thẩm Trác Di được dịp nảy nở theo hướng không thích hợp.

Lẽ nào cô ấy muốn – hôn mình?

Thẩm Trác Di xấu hổ nhắm chặt mắt lại, lẳng lặng chờ…

Trên trán đột nhiên truyền đến cơn đau, Thẩm Trác Di nhanh tay đỡ lấy trán, cau mày “Sao cô lại búng trán tôi?”

“Cô vừa mới đắc tội với người không nên đắc tội đấy, nếu như tôi không có cơm ăn thì cô cũng nghỉ khỏe đi” Hoa Hi Mạt để lại một câu nói, ý tứ rất rõ ràng. Cô xoay người đi về phía phòng ngủ, rất nhanh đã trở lại không quên đem theo bộ quần áo mới cho Thẩm Trác Di

“Mặc vào đi, tôi muốn luyện võ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.