Đọc truyện Phong Hỏa Kì Duyên – Chương 72: Nguyệt thiên chân truyền 3
Bài danh có lẽ chính là thứ quyết định vận may của mỗi người. Kẻ nào vận đỏ thì có thể có bài danh ứng với trận có nhiều người yếu hơn hoặc ít nhất là không có gì nổi trội trong giang hồ. Ngược lại kẻ nào xui xẻo, khi bị xếp trận toàn người trong triều đình hay cao thủ võ lâm, cũng phải khá chật vật trong thi đấu. Hơn nữa mỗi trận chỉ lấy ra 20 người cũng đủ để người ta đỏ mắt.
Liễu trưởng lão không hổ là người đứng đầu Nguyệt Thiên Cốc, tuy bà đã tuổi gần trăm nhưng vẫn giữ được võ công cao cường. Bà rút ra trong tay nải nâu đỏ của mình một xấp giấy dầy, rồi cứ thế phóng tay phi toàn bộ ra rải đầy trời cao.
Cả vùng trời giấy đỏ như những cơn mưa máu lạ kì càng khiến cho các anh hùng võ lâm rạo rực khí thế chiến đấu. Không để cho bất cứ một tờ giấy đỏ thẫm kia rơi xuống đất, người này xô người kia, phi thân bay lên cao, đấu đá nhau trên không để đạt được mảnh giấy đỏ vừa ý mình. Đây là một cuộc hỗn chiến đầu tiên và cũng là cơ hội duy nhất để thăm dò thực hư đối thủ của mình trước khi trận đấu bắt đầu.
– Đây là của ta…
– Vớ vẩn, nó vốn là của ta…
– CMN, trả lại đây… Ta kháo… Đứng lại…
– Lão tử cho nhà ngươi biết mùi sống chết là như thế nào… Hừ…
Tiếng chửi mắng của hai nghìn con người vang động có chút khiến người xem đau đầu. Đặc biệt là mấy vị hoàng đế vốn quen cung cách của bầu không khí trang nghiêm, kính cẩn đã lâu giờ nghe phải mấy từ ô uế kia có phần không thoải mái. Và cũng bao gồm Phong Hoàng Phong Ngọc Dũng. Tuy vậy hắn vẫn có phần tiếc nuối, nếu hắn không phải là hoàng đế hắn đã tham gia trận đấu rồi.
Tất nhiên cũng chẳng có luật lệ nào quy định là hoàng đế không được tham gia cả nhưng thử nghĩ xem, nếu hắn tham gia, kẻ nào dám đánh nhau với hắn? Chả có người ngu ngốc nào muốn làm chuyện ngu xuẩn đến con nít cũng nghĩ ra như thế. Nếu hoàng đế không vui, ngươi sẽ bị đánh vài trăm roi. Nếu hoàng đế tức giận, ngươi chắc chắn bị nhốt vào lao tù, thử cảm giác địa ngục thế gian. Nếu hoàng đế bị ngươi đả thương, xin chúc mừng, tội ngươi không khác gì tội của thích khách cả. Vâng cả cửu tộc của ngươi cũng bị lôi vào.
Vậy không có người nào đấu với hắn, hắn sẽ đi thẳng đến đích một cách như vậy thì quá nhàm chán.
Trong lúc này Phong Linh Nhi cùng Hoả Thiên Đức cũng mau chóng lựa chọn bài danh cho mình một cách dễ dàng. Và cả hai người nhìn nhau cười rất ăn ý, cùng cất chúng trong tay áo một cách kín đáo đến nỗi người ngoài tưởng như hai vị đại nhân kia vẫn chưa quyết định tìm bài danh của mình. Họ cũng rất lo lắng bài danh của họ bị hai vị đại nhân kia vừa ý rồi bị lấy mất… Người xung quanh Phong Linh Nhi cùng Hoả Thiên Đức cùng chung suy nghĩ lấy bài danh xong tản vội ra tránh xa.
– Ái chà, chàng xem chúng ta bị xa lánh nha…
Phong Linh Nhi tà áo trắng phần phật trong gió, một tay níu lấy hắc y của Hoả Thiên Đức một tay điều tức nội lực, vui vẻ cười nói. Nụ cười của nàng khiến bao người ngây ngẩn ngắm nhìn.
– Linh Nhi nàng có muốn vận động một chút không?
Hoả Thiên Đức khẽ kéo nàng vào ngực mình, tay nhanh vòng qua eo sắc lạnh nhìn bốn phía cảnh tỉnh chúng nam tử, khẳng định quyền sở hữu của mình. Sau này hắn phải cân nhắc lại chuyện dịch dung khi ra ngoài của nàng mới được.
– Chàng… Chàng trước buông ra đã… Ách… Mọi người còn đang nhìn…
Phong Linh thấy mặt đỏ rát, trước nhiều người như vậy quả xấu hổ. Tuy mang tư tưởng của thế kỉ 21 nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn là một con người bảo thủ. Việc thân thiết những nơi như vậy quá ngượng ngùng. Phong Linh huých nhẹ vào mạn sườn hắn cảnh cáo hắn lấn tới, hơi chu môi đỏ mọng lên cảnh cáo. Nàng lại không hề biết rằng chính hành động này của mình càng khiến cho Hoả Thiên Đức xúc động một hồi, muốn ghì nàng lòng hôn lên đôi kia một phen. Song hắn nào dám. Xúc động nhất thời càng khiến tối không được hưởng phúc a.
– Nàng có thấy Kim Phong Dương kia rất không có hảo ý không?
Hảo ý. Linh Nhi theo hướng tay hắn chỉ thấy một thân lục y tao nhã cầm quạt phe phẩy. Bộ dạng của hắn cùng ba từ không hảo ý của Thiên Đức cách xa nhau nhau vạn dạm. Thấy nàng nhìn hắn, Kim Phong Dương khẽ gật đầu mỉm cười chào. Mỹ nam tử này thật là không nên đi dùng binh khí là đao mới phải.
– Kim Phong Dương có vẻ là người thân thiện a.
– Thân thiện? Hắn luôn nhìn nàng nãy giờ đấy… Hừ tên kia cũng không giống như nàng thấy bề ngoài đâu.
Rõ ràng là chàng ăn giấm chua. Phong Linh có chút thành tựu, được hắn thương yêu như vậy, nàng rất hạnh phúc. Người ta nói có yêu mới có ghen phải không?
Vút, một cây phi tiêu phóng ra nhằm Kim Phong Dương mà tới. Với thân thủ của hắn, né tránh cũng dễ dàng. Hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng tao nhã của mình, không giận, không tức. Con người này tâm thật sâu.
Đúng lúc này một tiếng trống vang lên, mọi người an an ổn ổn đáp xuống mặt đất, trên tay cầm bài danh của mình, thì đâu đó một nam tử hoa lệ cúi người nhặt một bài danh cuối cùng còn sót lại không ai lấy trên đất.
– Ta biết ngay là còn thừa mà.
Mọi người xung quanh hắn trố mắt nhìn hắn, hắn làm ra vẻ ngượng ngùng nhìn quanh, rồi hớn hở ra giọng:
– Độc Cô huynh, huynh xem ta vận khí tốt không? Không cần ra sức cũng lấy được bài danh hắn hắc.
Vậy như hắn nói thì 1999 con người vừa rồi là vận xấu à? Tên này thật láo. Nhưng từ đâu lại lòi ra tên cực phẩm như vậy? Thật mất mặt giang hồ quá đi. Kìa, người tên Độc Cô bị hắn chỉ kia chạy biến rồi kìa…
***
Bên lề 😉
Phong Linh: Chàng xem xem Hoa Dung Ca thật mất mặt.
Hoả Thiên Đức: Hắn còn mặt mũi sao? Mà sao nàng nhắc đến nam tử khác hả?
Phong Linh: Ái chà chà, chua quá đi mất… Đức chàng dạo này ngâm hơi nhiều đấy…
Hoả Thiên Đức: Nàng không ăn bao giờ nhỉ? Hôm nào ta cho nàng thử?
Phong Linh: Chàng dám…