Phong Hỏa Kì Duyên

Chương 65


Đọc truyện Phong Hỏa Kì Duyên – Chương 65

Vân Phi Long các trưởng lão bắt đầu lùng sục ráo riết để tìm nhi nữ của Vân Bộ Thiên đại trưởng lão bị mất tích ở kinh thành Phong Vân. Mọi lực lượng phát huy tối đa. Trong thành vốn rối ren nay càng loạn hơn. Càng như vậy càng dễ hành động, Vân Phi thong thả nhấp chén trà cười tựa như không cười. Hiện nay nàng chẳng có cái gì để mất cả. Chỉ là nhi nữ đáng thương của nàng vẫn còn trong hoàng cung Phong Thần, chắc đau khổ lắm. Nhưng vì sự nghiệp của Nghi gia, nàng không còn cách nào khác. Nếu cứu Phong Phỉ Thuý vào thời khắc này chẳng khác nào đánh rắn động cỏ cả. Vân Phi, một màn hôm qua, không ngờ tới khi truy theo luồng hàn khí kia lại phát hiện ra Hoàng Trúc Linh đã gặp được Vân Nhu Yến. Và sát thủ của nàng nằm la liệt trên đất, chết không toàn xác, thê thảm vô cùng. Hoàng Trúc Linh thực lực không đơn giản. Nhưng muốn đấu với nàng với Vân Phi Long thế lực và với Nghi gia quá yếu đuối đi.

– Vân Phi, ngươi chắc là Hoàng Trúc Linh kia đã bắt con ta không?

Vân Bộ Thiên sốt ruột. Con gái giờ bị kẻ địch bắt, bảo không lo lắng chính là nói dối. Ông siết tay, chén trà bị bóp nát thành bột phấn.

– Ta chắc chắn. Hơn nữa Yến Tử đang trong tình thế hết sức nguy hiểm nha. Hai mươi sát thủ của ta phái đến diệt nàng lại bị nàng giết toàn quân không ai sống sót. Nhìn theo vết thương, có lẽ nàng ta chỉ dùng ba bốn chiêu để đối phó họ. Mà Yến Tử đơn thuần có lẽ rất dễ dàng bị nàng ta tra ra thân thế.

Vân Phi lạnh giọng cảnh cáo. Nàng rất muốn xem xem đại trưởng lão có quyết mang thực lực toàn quân để diệt Hoàng Trúc Linh không? Tiện thể mượn binh lực kết hợp quân của Nghi gia tộc nàng công phá kinh thành đi. ” Phong Cổ Thành, ta xem trận này ngươi thắng hay là ta thắng, đến lúc đó ta sẽ giữ ngươi bên ta mãi mãi, ta sẽ không để ngươi bên con nàng ta hay đi đến với nàng ta. Ngươi có chết thì phải cùng ta chung huyệt… Ha ha ha… Yêu ngươi thật tốt… Ha ha…”

– Đại trưởng lão, chúng ta phải cứu tiểu thư.

Vân Mặc Hiên đập bàn sửng cồ đứng dậy. Trong đầu hắn hiện ra một bóng hình nhỏ bé dễ thương nũng nịu gọi hắn: ” Mặc thúc thúc…”. Hoàng Trúc Linh nếu làm tổn thương Yến Tử hắn sẽ giết nàng.

– Chúng ta cần lên kế hoạch. Haiz vốn chỉ đứng xem nội chiến giờ vì chuyện này mà Vân Phi Long ta phải tham gia vào cuộc chiến này.

Vân Trọng Quân nhàn nhạt đáp khiến Vân Mặc Hiên tức tối quát lên:

– Vân Trọng Quân ngươi nói gì thế, chẳng lẽ con gái đại trưởng lão không để ngươi bỏ sức ra cứu nàng hả? Ngươi ngươi thật quá đáng.

– Ta chỉ nói vì lợi ích của môn phái thôi.

Vân Bộ Thiên liếc mắt nhìn hai người kia, khẽ quát:

– Thôi đi. Chuyện này ta tự giải quyết. Con ta ta tự cứu. Các ngươi ai muốn giúp thì ta xin cám ơn.

Vân Trọng Quân lại đứng dậy cười nhạt:

– Vậy đại trưởng lão xin thứ cho ta. Ta giờ có chút bận, sợ rằng không giúp ngài được rồi.

Nhìn bóng hắn khuất xa, Vân Bộ Thiên chợt buồn bực. Hắn đây vẫn muốn vị trí đại trưởng lão của mình sao?

Vân Hàn Mặc lại ngồi xuống ghế, lầm bầm chửi.

Vân Phi nhướn mày, tay phe phẩy Ngọc Bạch quạt lên tiếng:


– Hoàng Trúc Linh đang ở trong Tuyệt Khách Tiên, luồng hàn khí chúng ta điều tra hôm qua đại trưởng lão không nhận nhầm chứ.

Vân Bộ Thiên quả quyết:

-Ta sao có thể nhận lầm chứ. Luồng hàn khí kia chỉ có Yến Tử mới có, trên đời này lấy đâu ra người thứ hai. Nó đang ở trong Tuyệt Khách Tiên không thể sai được. Vậy Hoàng Trúc Linh cũng ở trong đó. Nàng ta là người của Ngọc Huyền sao lại dây dưa với Tuyệt Khách Tiên thương hội?

Vân Phi lắc đầu:

– Đại trưởng lão, ngươi không biết rằng Hoàng Trúc Linh cũng là thái tử phi tương lai của Hoả Thánh quốc, cung chủ Tuyệt Vô Thần của Tuyệt Khách Tiên chắc cũng có giao tình không tệ với thái tử Hoả Thánh Quốc đi.

Vân Bộ Thiên minh bạch. Hoá ra là vậy… Như vậy quả là muốn bắt người cũng là chuyện không hề dễ dàng một chút nào. Vậy kế hoạch cứu con gái lại khó thêm một tầng rồi.

– Nhưng nói gì thì nói đây là Phong Thần Quốc, đây là địa bàn của ta. Một chi nhánh của Tuyệt Khách Tiên muốn hạ cũng dễ hơn, chỉ là người kia không thể giết. Nhưng ta bất lực, ta không thể không hạ sát nàng.

—————:)——-

Phong Linh cho Yến Yến ăn Tăng Khí lực đan để nàng chống lại hàn khí quấy phá trong người. Tạm thời Yến Yến sẽ không bị đau đớn trong vòng ba ngày liên tiếp. Dỗ Yến Yến đi ngủ, Phong Linh tập trung năm người Thanh Ca lại.

Nàng đã nghiên cứu được luồng hàn khí từ thân thể Yến Yến đã mờ nhạt bao chặt chi nhánh này. Và không đến 12 cang giờ nữa, ắt có người đến đây cứu người. Lúc đó nàng sẽ lấy thân phận đồ đệ môn chủ Vân Trầm Kiếm ra mắt bọn họ, khiến họ cam chịu nghe theo nàng.

– Thanh Phong ngươi vào hoàng cung báo cho hoàng huynh ta tình hình của Nghi gia bên ngoài kinh thành để hắn tiện thể hành động. Tin tức của Tuyệt Khách Tiên có lẽ sẽ chính xác hơn so với ám vệ hoàng cung.

– Thuộc hạ tuân mệnh.

Thanh Phong hô lên, không nhiều lời đi ngay.

Giờ chuẩn bị tiếp đón Vân Phi Long có chút rắc rối. Nếu họ cam chịu tiếp nhận nàng thì quá tốt rồi. Nàng sẽ giảm bao công sức. Còn nếu không cam chịu thì nàng gặp rắc rối to to. Thậm chí có thể chết dưới tay họ nữa. Kế hoạch gì cũng phải có đường lui cho mình.

– Thanh Ca, ngươi có thể tập trung bao nhiêu lực lượng chiến đấu?

Thanh Ca vẫn bộ dạng nghiêm túc băng lãnh đáp lời nàng:

– Thưa phu nhân, nhân lực Tuyệt Khách Tiên có thể chiến đấu không nhiều, khoảng 45-50 người thôi.


Phong Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:

– Không sao. Ngươi đi tập hợp mọi người lại, bố trí bảo vệ nơi này thật tốt, những nơi khác lúc này không cần lắm.

Thanh Ca hơi ngạc nhiên:

– Phu nhân chẳng lẽ có người dám đến đây phục kích sao?

Phong Linh không nói gì ngầm đồng ý. Bây giờ loạn lạc, lại thêm Vân Phi Long ráo riết lùng sục Yến Yến chằm chằm nhìn vào đây, bảo nàng không lo sao được. Nàng chỉ có một phương pháp: thuận ta thì sống, chống ta thì chết. Còn giải quyết nhẹ nhàng ư? Đến chữ “nhẹ” còn có dấu nặng đeo theo, mọi thứ trên đời có gì nhẹ nhàng sao?

– Ba người Hoa, Tuyết, Nguyệt ẩn nấp cách đây khoảng hai mươi mét, chờ hiệu lệnh của ta để ám sát.

– Rõ thưa phu nhân.

Ba thân ảnh thi triển tốc độ cực hạn lui ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.

– Rất nhanh thôi họ sẽ đến đây.

– Không đâu, họ đã đến nơi này rồi đang ở ngoài bao vây chúng ta.

Phong Linh mím môi. Số lượng thủ hộ nơi này ít ỏi như vậy… Chẳng lẽ số nàng đen đủi đến như vậy sao?

– Thanh Ca ngươi đi tập trung lực lượng, ta nơi này bảo hộ chi nhánh.

Thanh Ca lắc đầu:

– Sự an nguy của phu nhân là hàng đầu. Chi nhánh này có thể mất nhưng phu nhân người không thể có chuyện gì xảy ra.

Phong Linh xua tay:

– Ngươi mà không tìm quân tiếp viện về đây thì cả ta và ngươi cũng vong mạng. Ta sẽ kéo dài thời gian, ta đợi ngươi về.


– Phu nhân…

– Đi đi.

Phong Linh nhìn Thanh Ca rời khỏi thở phào một hơi, khoác vội áo chàng vào.

– Hoàng Trúc Linh ngươi mau trả Yến Tử cho lão tử. Ngươi cút ra đây… CMN lão tử muốn giết ngươi…

Phong Linh đen mặt. Đây là người đầu tiên dám ra mặt chửi nàng. Đôi mắt nàng thoáng lạnh lùng. Tay cầm mặt nạ đeo tạm vào, vì giờ không phải lúc dịch dung. Nàng nắm chặt Vân Trường Kiếm đi ra.

– Sư phụ… Có người gọi ta phải không?

Vân Nhu Yến ngái ngủ, mắt long lanh giật giật tay áo Phong Linh hỏi. Nàng đang say sưa ngủ thấy tiếng mắng chửi dữ quá. Nghe thật giống giọng Hiên Thúc thúc, liền tỉnh dậy đi xuống tầng và nhìn thấy sư phụ nắm chặt kiếm đi ra. Nàng không muốn sư phụ bị thương, không muốn Hiên thúc mắng sư phụ nàng. Nàng phải theo sư phụ cơ.

– Yến Yến, ngoài kia có thể là phụ thân con đấy, con ra kia gặp người không?

Phong Linh xoa đầu nàng hỏi. Nếu Yến Yến cùng nàng đi ra, thì tỉ lệ thuyết phục họ sẽ tăng lên và thời gian có lẽ sẽ kéo dài hơn. Vân Phi Long ra trận nhân lực hẳn không ít đâu nhỉ?

Hai người sóng bước ra khỏi Tuyệt Khách Tiên chi nhánh khách sạn, tay Phong Linh nắm chặt lấy tay Vân Nhu Yến. Một cảnh này lọt vào mắt người Vân Phi Long là màn hoảng sợ. Ai ai cũng biết hàn khí của Vân tiểu thư rất kinh khủng, đến nỗi mẫu thân của tiểu thư lúc sinh cũng vì hàn khí kia mà rong huyết đến chết. Không ai dám nắm lấy tay Vân Nhu Yến, một khi chạm phải nàng là tê liệt tay một ngày. Ngay cả thực lực cao cường như Đại trưởng lão Vân Bộ Thiên còn thỉnh thoảng tiếp xúc nàng chứ là người khác. Nhưng Hoàng Trúc Linh kia dám cầm tay nàng, trên khuôn mặt không một chút đau khổ, tu vi nàng ta cao siêu tới đâu chứ?

– Cha, Hiên thúc thúc, Vân Phi cô cô mọi người hiểu lầm sư phụ con rồi, người tốt bụng lắm.

Phong Linh khẽ cảnh giác nhìn bao quanh từng người một. Đặc biệt là ba người đứng đầu. Nàng nghĩ đó có thể là phụ thân của Yến Yến, Hiên Thúc thúc và Vân Phi cô cô của nàng. Đặc biệt là Vân Phi cô cô nàng ta có cái nhìn sắc lạnh hướng nàng, Phong Linh không hiểu mình đã chọc nàng ta tức giận cái gì nữa. Càng chăm chú nhìn nàng ta, nàng càng có cảm giác thật quen thuộc. Rốt cuộc nàng đã gặp nàng ta ở đâu rồi…

– Yến Tử. Cha đã bảo con ở nhà với ngoại công rồi mà. Mà con gọi nàng là sư phụ?

Vân Bộ Thiên ngạc nhiên nhìn Phong Linh. Nữ tử kia trầm lặng, khing đời và lạnh lùng ở kia. Nàng đeo mặt nạ nên hắn không thể biết được khuôn mặt nàng. Nhưng người có khí chất kiêu hùng kia há có tướng mạo bình thường. Tất nhiên người này cũng là nhân vật không tầm thường, có thể nói là kẻ nguy hiểm. Dụ dỗ được Yến Tử nhận nàng là sư phụ bản lĩnh không tầm thường. Yến Tử con hắn vốn thông minh lại có thể chất lạ không thích giao tiếp với người lạ. Ngay cả thuộc hạ của hắn giao chăm sóc nàng mà còn cảnh giác.

Vân Bộ Thiên không thể biết rằng, Phong Linh đã dùng một thứ để khuất phục nàng đó là tình thương. Sử dụng nhân nghĩa để đối xử ắt sẽ có những thành công bất ngờ.

– Cha, con muốn đi theo sư phụ cơ… Cha đồng ý nhé…

– Người sư phụ của con quá nguy hiểm, nàng là kẻ địch của ta.

Phong Linh nhíu mày: ” Ta nguy hiểm chỗ nào hả? Mà có thế thì sao? Không có bản lĩnh thì ta đây là vũng máu đã bao lần rồi.”

– Không đâu. Sư phụ tốt lắm chữa bệnh cho con cơ mà.


Phong Linh vỗ vỗ mu bàn tay Yến Yến than ngắn thở dài.

– Yến Yến, làm người cần phải biết phân biệt đâu là phải đâu là trái, đâu là kẻ gian, đâu là người thiện, con nhớ chưa?

– Dạ.

Đây là chửi hắn sao? Vân Bộ Thiên đầu đày hắc tuyến.

Vân Phi nhìn nữ tử che mặt thấy có gì đó không đúng. Người cương trực như nàng ta còn phải dùng mặt nạ để tiếp đón bọn họ sao? Hay nàng ta là giả? Không thể, họ đã bao quanh đây rồi, vả lại Yến Tử đã nhận định nàng là sư phụ chắc không sai đi…

– Hoàng Trúc Linh ngươi có giỏi đấu với ta một trận đi.

Vân Phi cầm trường thương đỏ rực khiêu chiến.

– Hảo. Yến Yến con đứng xa một chút kẻo bị thương.

– Vâng sư phụ. Sư phụ cố lên…

Vân Phi hơi lảo đảo. Cái nha đầu chết tiệt này. Dám cổ vũ người khác.

Phong Linh xuất kiếm, một đạo sát quang văng ra.

Vân Trường Kiếm xuất hiện làm chấn động đám người Vân Phi Long. Đây chẳng phải là kiếm của cố môn chủ sao? Sao nàng ta có được?

– Ngươi sao có Vân Trường Kiếm? Khai ra mau.

Vân Bộ Thiên run rẩy nhìn thanh kiếm nói.

– Ta là đệ tử truyền thừa của sư phụ Vân Trầm Kiếm. Ta có nó không có gì sai chứ?

Đệ tử truyền thừa?

Một mảng náo loạn.

– Vớ vẩn… Ngươi định lừa bịp ai chứ? Hôm nay bổn… Tam trưởng lão ta sẽ cho ngươi biết thế nào hậu quả của nói dối.

Phong Linh nhún vai. Trừng mắt nhìn Vân Phi nói:

– Ta nói sự thật. Ngươi không tin cứ xông lên đi ta sẽ tiếp chiêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.